Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng nổi sóng, anh cầm ảnh lên xem.
Người trong ảnh là một thanh niên mặc quân phục. Sau khi nhìn bức ảnh này, trái tim Dương Bách Xuyên bỗng thắt lại, bởi vì người trong bức ảnh Vương Mộ Sinh lấy ra là ba anh – Dương Quốc Trung.
Mặc dù ba anh đã mất tích mấy chục năm, nhưng trong nhà vẫn có một tấm ảnh của ba được bà nội đặt trong khung kính, mỗi ngày đều lau một lượt, ngắm một lần.
Cho nên Dương Bách Xuyên vừa liếc mắt đã nhận ra đây là ảnh của ba mình hồi trẻ.
Có điều anh không biết tại sao Vương Mộ Sinh lại có ảnh của ba mình. Lẽ nào ông ta là chiến hữu của ba anh?
Dương Bách Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn trả lời: “Là ảnh của ba cháu. Chú Vương, tại sao chú lại có ảnh của ba cháu?”
Nghe thấy câu trả lời của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh ngồi sụp xuống ghế, mắt bỗng đỏ hoe, nói với bà xã Lý Gia: “Bà Lý ơi, là con trai của anh Quốc Trung, là con trai của anh Quốc Trung. Bách Xuyên là con trai của anh Quốc Trung.”
Lúc này Vương Mộ Sinh nói năng lộn xộn, kích động đến mức cả người run rẩy. Lý Gia đang ngồi đó cũng đỏ vành mắt, cầm tay chồng an ủi: “Đây là chuyện tốt mà, ông đừng kích động kẻo lại tăng huyết áp.”
Có lẽ bà xã vỗ về có tác dụng, Vương Mộ Sinh hít sâu một hơi rồi quay sang run rẩy nắm lấy hay tay của Dương Bách Xuyên: “Con trai à, chú và ba cháu là chiến hữu vào sinh ra tử, cháu là con trai của Dương Quốc Trung thì cũng là con trai của Vương Mộ Sinh này.”
Vương Mộ Sinh nhìn Dương Bách Xuyên, giờ đây càng nhìn ông ta càng thấy Dương Bách Xuyên giống chiến hữu Dương Quốc Trung của mình đến bảy tám phần.
Lúc này tâm tư Vương Mộ Sinh trôi dạt về hơn hai mươi năm trước, lúc đó ông ta mới nhập ngũ.
Trong kỳ huấn luyện tân binh, ông ta và một thanh niên vạm vỡ người Tây Bắc đã kết tình nghĩa anh em vì giành vị trí đầu tiên trong buổi huấn luyện dã ngoại mang vác nặng trên quãng đường năm cây số.
Vương Mộ Sinh vẫn còn nhớ lúc đó hai người không ai phục ai, đến điểm đích cùng một lúc, cùng nằm vật ra đất. Người kia nói với ông ta: “Tôi là Dương Quốc Trung, Quốc Trung trong trung quân báo quốc. Tên này là chú hai tôi đặt cho đấy, chú ấy cũng làm lính.”
“Tôi là Vương Mộ Sinh đến từ Yên Kinh…”
Từ giây phút ấy, hai người đã trở thành binh lính cứng đầu trong đám tân binh, không phân cao thấp, một đường hết đánh lại ngã tiến vào bộ đội xung kích bí ẩn nhất Trung Quốc.
Mười mấy năm trước, họ đến biên giới Tây Vực chấp hành nhiệm vụ. Trong một khu rừng hồ dương được mệnh danh là sa mạc chết, họ bị kẻ địch bao vây. Đến giờ tình hình lúc đó vẫn rõ mồn một trước mắt.
Trong lúc bên bờ sinh tử, Dương Quốc Trung đã dẫn theo hai người anh em xông ra ngoài thu hút hỏa lực, để tranh thủ thời gian cho Vương Mộ Sinh và tiểu đội.
Cuối cùng ba người họ dụ hỏa lực của địch đi nơi khác, nhưng ai dè sa mạc chết biến hóa khó lường, bỗng nhiên có lốc xoáy…
Sau khi gió yên biển lặng, Vương Mộ Sinh không tìm được tung tích của Dương Quốc Trung, ngay cả kẻ địch cũng mất tung mất tích.
Có thể nói nếu hồi ấy không có Dương Quốc Trung, thì không có Vương Mộ Sinh ngày nay!
Sau khi chuyện xảy ra, lần đầu tiên Vương Mộ Sinh dùng đến thế lực của gia tộc kể từ khi nhập ngũ. Ông ta điều động chiến đội máy bay trực thăng, dùng một đại đội binh lực tìm kiếm Dương Quốc Trung khắp vùng sa mạc ấy, gần như là đã đào ba thước đất mà kết quả vẫn là sống không thấy người chết không thấy xác, biến mất triệt để.