Vấn đề phê duyệt sản phẩm của Công ty Vân Kỳ lần này có phải anh trực tiếp nhúng tay vào không? Hay nói chính xác hơn là cậu Mã sau lưng anh chỉ đạo anh làm?”
Trước đó Trịnh Thế Kiệt đã ngồi xuống nói chuyện với Lưu Tích Kỳ rất lâu, nhưng toàn là mấy chuyện linh tinh, không đi vào chuyện chính. Anh ta ra sức khen ngợi cậu Mã gì đó có nhiều sản nghiệp lớn, tài chính dồi dào, đang tìm kiếm dự án…
Dương Bách Xuyên nhíu mày. Lần này Lâm Hoan cũng nhận ra, sợ anh tức giận sẽ công khai trở mặt với Trịnh Thế Kiệt ngay lập tức.
Trịnh Thế Kiệt thoáng sửng sốt, lạnh lùng nở nụ cười: “Thế thì sao nào? Việc phê duyệt sản phẩm của các người bị chặn lâu như thế mà cũng không hỏi han, bây giờ mới nhận ra. Đúng là ngu ngốc!”
Trịnh Thế Kiệt không giả vờ nữa, dựa lưng ra đằng sau, bắt chéo hai chân, nhìn Lâm Hoan nói: “Công ty Vân Kỳ? Ha ha, thật nực cười, một tên khố rách áo ôm đến từ nông thôn mà thôi, tưởng mình một bước lên trời rồi đấy à?
Nói thật cho các người biết, cậu Mã muốn mua công thức điều chế rượu Cố Nguyên, giá cả tùy các người đưa ra…”
“Trịnh Thế Kiệt, anh đừng quá đáng!” Lâm Hoan giận dữ đứng bật dậy, ngắt lời anh ta: “Không giấu gì anh, cổ đông của Công ty Vân Kỳ có nhà họ Liễu, nhà họ Tiền và nhà họ Như, tôi cũng là một trong những cổ đông. Anh cho rằng mình nuốt nổi sao?”
“Ha ha!” Trịnh Thế Kiệt cười mỉa, sau đó nói: “Lâm Hoan, xem ra em không hiểu nhà họ Mã ở Tây Bắc rồi, để anh nói cho em vậy. Cho dù mười gia tộc lớn trong giới kinh doanh Cố Đô gộp lại cũng không đủ cho nhà họ Mã nhét kẽ răng, em từng nghe nói đến thế gia cổ võ chưa?
Nhà họ Mã chính là đại biểu của thế gia cổ võ ở năm tỉnh vùng Tây Bắc, người ta chỉ coi trọng một bản công thức điều chế của các người mà thôi. Hoặc là hai bên có thể hợp tác mà, cần gì phải cứng nhắc như vậy? Em đừng lôi ông cụ nhà em ra tạo áp lực, gia thế của người ta khủng lắm đó. Nếu không tin thì em có thể thử xem, ha ha.”
“Anh…”
Dương Bách Xuyên ngăn Lâm Hoan đang nổi giận, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng. Đồng thời, anh thầm nghĩ trong lòng: “Quả nhiên mình không đoán sai, là thế gia cổ võ, thảo nào một con chó Trịnh Thế Kiệt cũng kiêu ngạo như vậy.”
“Cậu…”
Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Trịnh Thế Kiệt, cười hì hì nói: “Trịnh Thế Kiệt đúng không? Đi gọi chủ nhân của anh đến đây, tôi chờ gã bàn chuyện làm ăn. Tôi có thể bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên, hơn nữa nó đang nằm trong tay tôi.”
Lưu Tích Kỳ nghe thấy Dương Bách Xuyên nói muốn bán công thức điều chế thì mặt biến sắc. Anh ta biết bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên có nghĩa là gì, nghĩa là giấc mộng đế quốc thương nghiệp của hai anh em họ sẽ vỡ tan.
Anh ta không kìm được lên tiếng: “Nhóc Xuyên, không thể bán!”
“Thiết Đản bình tĩnh đừng vội!” Dương Bách Xuyên nói xong còn đánh mắt với Lưu Tích Kỳ tỏ ý tôi có chừng mực.
Nghe Dương Bách Xuyên nói có thể bán công thức điều chế rượu Cố Nguyên, Trịnh Thế Kiệt vui như mở cờ trong bụng, nhưng rồi lập tức nhận ra hình như Dương Bách Xuyên mắng anh ta là chó.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại: “Mày… mày là cái thá gì!”
“Tao là ông nội mày.”
Bốp bốp!
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa tiện tay tát Trịnh Thế Kiệt hai bạt tai.
“Tao ghét nhất là loại chó khinh người như mày. Cho mày năm phút đi gọi chủ nhân của mày đến đây, quá thời hạn thì tao không đợi nữa.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn Trịnh Thế Kiệt.
Trịnh Thế Kiệt nhìn ánh mắt lạnh như băng của Dương Bách Xuyên, sợ đến nỗi không dám ho he gì. Bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm như vậy, anh ta có cảm giác giống như bị rắn độc theo dõi.
Vả lại cậu Mã đã dặn dò Trịnh Thế Kiệt nhất định phải lấy được công thức điều chế, cho nên anh ta dứt khoát ra khỏi phòng VIP.
Sau khi anh ta ra ngoài, Lưu Tích Kỳ lại không nhịn được nói: “Nhóc Xuyên, rõ ràng là đối phương dùng quyền thế đè người, cho dù cậu đưa công thức điều chế cho gã cũng chưa chắc kiếm được bao nhiêu tiền…”
“Tôi biết mà Thiết Đản. Cậu đừng nóng, tôi sẽ không bán công thức điều chế đâu. Tôi nói vậy là bởi vì nếu như hôm nay không giải quyết chuyện này thì chúng ta đừng mong yên ổn mở công ty. Chờ chính chủ đến rồi tính tiếp.”
“Chuyện hôm nay đều tại tôi, nếu biết trước Trịnh Thế Kiệt là hạng người này thì tôi sẽ không tìm anh ta.” Lâm Hoan tỏ vẻ áy náy.