Phong Vân Thần Khuyển vô cùng hoảng sợ. Tất nhiên hắn biết Dương Bách Xuyên chỉ là một tu sĩ nhỏ bé, không có khí thức đáng sợ như vậy.
Lúc này Dương Bách Xuyên đứng dậy, hay nói chính xác hơn là sư phụ Vân Thiên Tà đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng: “Một con Phong Vân Khuyển nhỏ bé, cũng chỉ là chó giữ nhà của gia tộc Hiên Viên mà thôi. Mi dám ra tay với lão phu, chán sống rồi à?”
Hiện tại Dương Bách Xuyên giống như một người đứng xem, cảm thấy sư phụ ngầu bá cháy, ngầu chưa từng thấy.
Dễ dàng bẻ gãy một chân của Phong Vân Thần Khuyển.
Hơn nữa, nghe chừng hình như sư phụ biết lai lịch của Phong Vân Thần Khuyển.
Anh lập tức nói trong đầu: “Lão già, lần này người ngầu bá cháy luôn! Giết con chó này đi, nó bắt nạt người ta quá đáng.”
“Nhóc con im đi! Vi sư ngủ một giấc, vừa tỉnh lại đã bị một con chó giẫm lên người. Nếu sau này bị đồn ra ngoài thì vi sư còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?”
Vân Thiên Tà nổi giận đùng đùng.
“Lão già chết tiệt, sao có thể trách con? Chính người nói mình là trạng thái tàn hồn, con sợ người không thắng được con chó này, bây giờ người còn trách con?” Dương Bách Xuyên hầm hừ cãi lại.
“Hừ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, con cho rằng Thập Nhị Kiếp Tán Tiên này ăn chay à? Nhóc con nhớ kỹ cho vi sư, vĩnh viễn không được để người ta giẫm dưới chân, nhất là một con chó. Vi sư căm hận loại chuyện này nhất trần đời, sau này gặp phải tình huống tương tự thì con phải gọi vi sư sớm hơn, cho dù hao tổn thần hồn vi sư cũng không cho phép người ta giẫm dưới chân. Con đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Dương Bách Xuyên ngây ngốc trả lời. Anh nhận thấy tâm trạng sư phụ rất bất ổn, giống trạng thái của Phong Vân Thần Khuyển lúc nãy.
Anh thầm nghĩ xem ra trước đây sư phụ từng chịu thua thiệt, bị người ta giẫm dưới chân.
Trong lúc Dương Bách Xuyên và sư phụ Vân Thiên Tà nói chuyện, Phong Vân Thần Khuyển nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên với vẻ nghi ngờ: “Rốt… rốt cuộc thằng nhóc mi là ai?”
Phong Vân Thần Khuyển bị Vân Thiên Tà bóc trần lai lịch, lập tức mờ mịt như rơi vào sương mù. Hắn có thể cảm nhận được trong thân thể Dương Bách Xuyên có một tồn tại mạnh mẽ khiến hắn phải ngước nhìn, nghe chừng đối phương rất hiểu bộ tộc Phong Vân Thần Khuyển bọn hắn. Lần này Phong Vân Thần Khuyển không tài nào nhìn thấu.
“Lão phu là ai, một con chó giữ nhà như mi không có tư cách biết. Hiện tại lão phu rất tò mò, gia tộc Hiên Viên đã xảy ra chuyện gì mà lại để cho một đứa đần như mi đến thế giới này, mấu chốt là còn bị người ta nhốt ở đây?” Vân Thiên Tà lạnh nhạt hỏi.
“Bản tọa không cần biết mi là ai. Mi đã biết ta là người của gia tộc Hiên Viên, vậy thì mau quỳ xuống nhận lỗi đi, nếu không bản tọa giết mi dễ như trở bàn tay. Cái thân thể mi đang dùng chẳng ra làm sao.” Thật ra Phong Vân Thần Khuyển không nhìn thấu, hắn tỏ ra kiêu ngạo như vậy vì muốn thử trình độ của Vân Thiên Tà.
“Ha ha! Chó con, nói thật với mi là cho dù hoàng đế Hiên Viên đứng trước mặt lão phu cũng không dám nói năng như vậy. Mi chỉ là một con chó giữ nhà của gia tộc Hiên Viên mà cũng to gan bắt lão phu quỳ xuống? Được, hôm nay lão phu quỳ!”
Vân Thiên Tà híp mắt nói, đồng thời giơ tay lên, ngón tay chỉ thẳng lên trời. Có đốm sáng màu trắng sữa lóe lên, lập tức vẽ ra một ký hiệu cổ xưa trong không khí.
Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên thấy Phong Vân Thần Khuyển phía đối diện bỗng run rẩy cả người, hét lên đầy sợ hãi: “Trường… Trường Trường Sinh Ấn, mi…. mi mi mi là ai trong Trường Sinh Thần Điện?”
Lần này Dương Bách Xuyên thấy Phong Vân Thần Khuyển phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó nói: “Tiền bối tha mạng, vãn bối có mắt như mù, xin hãy tha mạng!”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, thầm nghĩ thế này là sợ rồi hả?
Anh còn tưởng Phong Vân Thần Khuyển sẽ đánh với sư phụ một trận chứ.
Không ngờ sư phụ mới vẽ một ký hiệu kỳ lạ trong không khí, Phong Vân Thần Khuyển đã sợ ngay.
“Lão già ơi, người lợi hại như vậy từ khi nào thế?” Dương Bách Xuyên không nhịn được lên tiếng.
“Đừng xen lời! Vi sư dọa con chó này trước rồi tính tiếp.”
Vân Thiên Tà thình lình nói ra câu này dọa Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh.
“Hix!”
Một câu nói khiến cõi lòng Dương Bách Xuyên lạnh đi một nửa, hóa ra người làm màu nửa ngày chỉ là hù dọa Phong Vân Thần Khuyển thôi hả?
Dương Bách Xuyên không dám nói tiếp nữa, trái tim vọt lên cổ họng. Thần hồn của sư phụ tuy mạnh nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh, ông bèn dùng chiêu dọa nạt để đối phó với kẻ địch.
Dương Bách Xuyên cảm thấy hoang đường, nhưng cũng thật sự khâm phục lòng dũng cảm của sư phụ.
Dường như Vân Thiên Tà biết suy nghĩ trong lòng Dương Bách Xuyên, ông lạnh lùng hừ mũi nói: “Thằng nhóc thúi học hỏi đi, vi sư làm vậy gọi là không đánh mà thắng biết không? Vả lại cũng không hoàn toàn là hù dọa, con thật sự cho rằng thần hồn của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên vô dụng sao?