Thái Cổ Thần Vương

Chương 285: Lời của Thanh Nhi



Trước đây không lâu, bọn họ nói với Tần Vấn Thiên, cổ thư Thiên Tôn ở trên người Tần Vấn Thiên, là phung phí của trời, không giao ra đáng chém.

Bây giờ, Tần Vấn Thiên nói lại nguyên văn đáp trả cho bọn hắn, Kiếm Khí tiếp tục nộ khiếu mà qua, thân thể của trung niên mặt đen ở dưới Phong Bạo Kiếm khủng bố hủy diệt. Bàn tay của Tần Vấn Thiên huy động, trong nháy mắt một Thần Văn Giới Chỉ cùng với một thanh trường mâu rơi vào trong tay hắn, bị hắn thu vào.

Tài phú của một vị Thần Văn Đại Sư tứ giai, nói vậy lần này thu hoạch không nhỏ.

Hàn mang lạnh như băng càn quét qua, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tống lão cùng với Lương lão, chỉ thấy thần sắc của hai người trắng như tờ giấy, trong mắt Tống lão nặn ra một tia vui vẻ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

– Tần huynh thiên phú kinh tài tuyệt diễm làm người ta chấn kinh, Thần Văn Đại Sư trẻ tuổi như vậy đủ để danh chấn thành Vọng Châu, lão phu ngu muội, có chỗ đắc tội xin hãy tha lỗi, nguyện lấy Khôi Lỗi tứ giai tặng cho Tần huynh bồi tội.

Nói xong, Tống lão nhìn Tần Vấn Thiên khẽ khom người, hiển thị thành ý.

Nhưng chỉ thấy Tần Vấn Thiên lạnh lùng theo dõi hắn, ánh mắt kia như lưỡi đao sắc bén, Kiếm Ý kinh khủng gào thét mà qua, mỗi một luồng kiếm ý đều làm cho Tống lão hoảng sợ.

– Lão phu và Tần huynh đệ không có thù hận sinh tử, hà tất phải phân sinh tử.

Tống lão biết nói ra bối cảnh không dọa được Tần Vấn Thiên, chỉ có thể lấy lợi dụ, tiếp tục nói:

– Chỉ cần Tần huynh dừng tay, ta tuyệt sẽ không bạc đãi Tần huynh.

Lúc trước còn tuyên bố phải giết chết Tần Vấn Thiên, thời khắc này lại nói không có thù hận sinh tử, điều này quá buồn cười, hết lần này tới lần khác Tống lão nói lại không có một chút xấu hổ.

Trước người Tần Vấn Thiên Phong Bạo Kiếm hội tụ hóa thành Cự Kiếm khủng bố, chỉ thấy Tần Vấn Thiên chỉ một ngón tay, tức khắc một thanh kiếm mang lực khủng bố trảm phá hư không, sắc mặt của Tống lão trong nháy mắt trắng bệch, lộ ra tuyệt vọng.

– Xoẹt.

Kiếm mang càn quét, thân thể Tống lão một phân thành hai, còn lại lão giả mũi cao thân thể run rẩy, chỉ thấy hắn cầm Thần binh cấp tốc chạy trốn ra ngoài Thần Văn.

Tần Vấn Thiên căn bản không tính sẽ tha thứ bọn họ, người này muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Làm sao còn có thể chạy thoát, kiếm quang trảm xuống, thân thể hắn ngừng lại, mi tâm xuất hiện một tia huyết quang.

Thân hình của Tần Vấn Thiên hạ xuống, bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm của mình, ba vị Thần Văn Đại Sư tứ giai, thu hoạch lần này vượt qua toàn bộ tài phú của hắn rất nhiều lần.

Ngay lúc Tần Vấn Thiên ra tay thu thập chiến lợi phẩm, đại địa đột nhiên run rẩy, đôi mắt của Tần Vấn Thiên trở nên vô cùng sắc bén, ánh mắt nhìn qua, liền thấy Bành Hải một mực không ra tay cuối cùng cũng động thủ. Hắn đã quan sát Thần Văn này rất lâu, lúc này vừa ra tay long trời lở đất, chỗ trường thương đi qua, âm thanh vang dội không ngừng, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên đọng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Một vị Thần Văn Đại Sư tứ giai cảnh Thiên Cương, đích xác không phải Thần Văn Đại Sư cảnh Nguyên Phủ có thể so sánh, sức mạnh của bản thân Võ tu quá trọng yếu.

Giờ phút này Bành Hải ra tay, không để ý Thần Văn công kích, trong cơ thể hắn xuất hiện Thần Văn Thiên Cương, đúng là một thanh trường thương rực rỡ to lớn, điên cuồng quét sạch ở trong Thần Văn, âm thanh ầm ầm đáng sợ truyền ra, Thần Văn không ngừng bạo liệt, Kiếm Khí càng ngày càng yếu.

Thời gian dài như vậy chờ đợi, hắn đã nghĩ kỹ phương pháp phá giải Thần Văn, đợi giờ khắc này Lôi Đình ra tay.

Cường giả cảnh Thiên Cương tuyệt không phải cảnh Nguyên Phủ có Thần binh tứ giai có thể so sánh. Võ Mệnh Thiên Cương đáng sợ như Thần binh tứ giai, không nơi không phá, thân hình của Tần Vấn Thiên nhanh chóng lui về phía sau, Khôi Lỗi Kim Giáp gào thét mà đến, đứng ở trước người hắn, đồng thời thu một Khôi Lỗi khác vào.

– Đùng!

Lại một tiếng bạo liệt truyền ra, Thần Văn phá diệt, chỉ thấy bàn tay của Bành Hải run lên, Thần Văn trường thương phá không giết ra, trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể bị đâm thủng, đây là sức mạnh ý chí.

Cường giả cảnh Thiên Cương, ý chí Võ Đạo đáng sợ biết bao.

– Đi!

Thân hình của Tần Vấn Thiên nhanh chóng rút lui, chỉ thấy Khôi Lỗi Kim Giáp nhào ra, va chạm với Võ Mệnh Thiên Cương. Chỉ thấy thanh trường thương kia phảng phất như có sinh mệnh, điên cuồng càn quét, mỗi một cú đánh đều có uy thế long trời lở đất, bàn tay của Khôi Lỗi Kim Giáp điên cuồng bắt được, Khôi Lỗi và Võ Mệnh Thiên Cương va chạm, chấn đến vùng đất kia run rẩy.

Đôi mắt của Bành Hải đảo qua Tần Vấn Thiên, ánh mắt phong duệ như có thể xuyên thấu Tần Vấn Thiên, thân thể hắn nhào ra ngoài, nhanh như ánh chớp.

Thần Văn Đại Sư tứ giai không đến mười chín tuổi, đích xác có tiềm lực kinh người, cũng sẽ có vô số đại thế lực mời hắn gia nhập, nhưng một khi chết đi thì cái gì cũng không còn.

Hiện tại, Bành Hải muốn giết Tần Vấn Thiên, đoạt cổ thư Thiên Tôn.

– Tần Vấn Thiên, ngươi bây giờ còn có cơ hội.

Chỉ nghe Bạch Lộc Du đạm mạc mở miệng nói, làm cho con ngươi của Tần Vấn Thiên co rút lại. Bây giờ, Bạch Lộc Du này nghĩ đúng là thừa lúc hắn nguy hiểm, uy hiếp hắn giao cổ thư Thiên Tôn cho cha hắn Bạch Lộc Động.

– Đại gia gia!

Bạch Lộc Di nhìn Đại trưởng lão, lộ ra thần sắc khẩn cầu.

– Đại trưởng lão, lẽ nào ngươi không hy vọng sau này Học viện Bạch Lộc ta xuất hiện Thần Văn Đại Sư ngũ giai sao, cổ thư Thiên Tôn này, là do tình thế bắt buộc thôi.

Bạch Lộc Động ở bên cạnh lạnh lùng nói. Cuộc chiến bên này hấp dẫn không ít cường giả của Học viện Bạch Lộc đến, bọn họ hàng lâm nơi này, liền mở miệng hỏi:

– Chuyện gì đang xảy ra?

– Tần Vấn Thiên, Thần Văn Đại Sư Tứ giai chưa đến mười chín tuổi, bạn thân của ta, Bạch Lộc Động trưởng lão lại muốn giết hắn đoạt cổ thư Thiên Tôn trong tin đồn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2151: Bí Mật Của Thiếu Dương (2)

Bạch Lộc Di mở miệng nói, con ngươi của mọi người đều ngưng đọng lại, Thần Văn Đại Sư tứ giai còn chưa đến mười chín tuổi?

– Những Thần Văn Đại Sư tứ giai kia đâu?

Có người mở miệng hỏi.

– Đều bị Tần Vấn Thiên lấy Thần Văn tru diệt.

Bạch Lộc Du lãnh đạm đáp lại, hắn và Bạch Lộc Di, bởi vì Tần Vấn Thiên, hoàn toàn đi tới lập trường ngược lại.

– Phụ thân!

Bạch Lộc Di nhìn về phía phụ thân. Trong thần sắc của Bạch Lộc Sơn hiện lên một tia sáng kỳ lạ, nhìn thoáng qua phía trước, Tần Vấn Thiên còn đang lợi dụng Thần Văn tam giai chống lại, nhưng không ngừng bị đối phương phân giải phá diệt.

– Bành Hải đại sư, được rồi!

Bạch Lộc Sơn mở miệng nói, sau đó chỉ thấy bộ pháp của hắn bước ra, gào thét mà tới.

– Sơn Ca, ngươi làm cái gì vậy?

Thân thể của Bạch Lộc Du lóe lên, lại chắn ở trước mặt Bạch Lộc Sơn.

Thần sắc của Bạch Lộc Di trở nên hơi trắng bệch, nhìn Đại trưởng lão, chỉ nghe Đại trưởng lão bình tĩnh nói:

– Đừng nóng vội.

Làm sao có thể không vội? Bành Hải muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn dùng Võ Mệnh Thiên Cương ngăn chặn Khôi Lỗi, tay hắn đã cầm trường thương đánh đến trước người Tần Vấn Thiên, chỉ thấy bàn tay hắn run lên, trường thương hóa thành một tia hàn quang bắn về phía Tần Vấn Thiên.

– Ông…

Cuồng phong gào thét, một thanh âm sắc bén gào thét mà qua, sau đó một đóa hoa sen rực rỡ xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, khuấy động trường thương, trong nháy mắt, lại bao vây trường thương ở trong đó.

Phía sau Tần Vấn Thiên, một bóng người dạo bước mà đến, thân ảnh ấy mềm mại hoàn mỹ không một tì vết, thân mặc bạch y, mặt phủ một tấm lụa mỏng, mang theo khí tức không vương khói lửa, giống như tiên tử.

Thân ảnh của nàng, đứng ở trước người Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh kia xuất hiện, trong mắt lóe lên một tia nhu hòa. Nàng luôn xuất hiện ở thời khắc quan trọng nhất, một mực lặng lẽ thủ hộ, dường như không chỗ nào không có.

– Ta để Khôi Lỗi giúp ngươi, tru diệt người này.

Tần Vấn Thiên quét về phía Bành Hải, trong mắt lóe lên một đạo hàn mang ác liệt.

– Thực lực của người này không ra sao, ta có thể đối phó.

Thanh âm của Thanh Nhi thanh thúy, lời nói của nàng cho tới bây giờ đều là đơn giản như thế, tuy lạnh như băng, lại làm cho Tần Vấn Thiên nghe cực kỳ thoải mái.

Sắc mặt của Bành Hải lại cứng đờ, thần sắc cực kỳ khó coi.

Người của Học viện Bạch Lộc cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại có một vị cường giả cảnh Thiên Cương bảo vệ Tần Vấn Thiên.

Hơn nữa cường giả cảnh Thiên Cương này chính là một mỹ nhân, giống như tiên tử trong họa, ánh mắt của bọn họ không khỏi nhìn Bạch Lộc Di, chỉ thấy lúc này Bạch Lộc Di cũng lộ ra thần sắc mờ mịt không hiểu.

Tần Vấn Thiên nói hắn và Mạc Khuynh Thành là người yêu, như vậy, tiên tử trước mắt này là ai đây?

Tham Khảo Thêm:  Chương 353: Tỳ Hưu bảo bình (1)

Nhớ không lầm, hình như trước đây nàng đã xuất hiện qua một lần.

Thần sắc của Bành Hải khó coi, liếc nhìn Thanh Nhi, lại nhìn các cường giả Học viện Bạch Lộc, hắn biết, chuyện hôm nay, đã chú định không thể làm.

– Cáo từ!

Trường thương Võ Mệnh Thiên Cương nộ khiếu quay về, thân ảnh của hắn lập loè, dạo bước rời đi.

Thanh Nhi vẫn như trước an tĩnh đứng ở đó, không đuổi theo.

Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi, nở nụ cười, không nói thêm gì, cũng không hỏi.

Nhưng đôi mắt đẹp của Thanh Nhi giật giật, như biết tâm tư của Tần Vấn Thiên, sau đó môi của nàng nhúc nhích, giọng nói hóa thành sợi tơ, truyền vào trong tai Tần Vấn Thiên.

– Hắn trốn không thoát, người của cung Tiên Trì ở bên ngoài. Hôm nay, ai cũng không dám động tới ngươi.

Giọng nói của Thanh Nhi trực tiếp truyền đến tai Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt, người cung Tiên Trì đến?

Cảnh này khiến Tần Vấn Thiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, lúc này người cung Tiên Trì xuất hiện làm gì?

Ánh mắt liếc nhìn đám người Học viện Bạch Lộc, hắn thấy được Đế Thừa, cùng với một thanh niên khí chất phi phàm, đó là Đế Phong.

Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên như hiểu rõ ra, hóa ra Thanh Mị tiên tử một mực chú ý tới hắn, thân là người yêu của Thương Vương, Thanh Mị tiên tử nên biết rất nhiều bí mật người khác không biết.

Học viện Bạch Lộc phát sinh hết thảy, Đế Phong đến, mình gặp phải nan đề, có lẽ nàng đều biết.

Lúc này Tần Vấn Thiên hiểu ra, Thanh Mị tiên tử cùng với Thương Vương có quan hệ tuyệt đối không như bên ngoài đồn đại. Ngược lại, không ai quan tâm tới Thương Vương hơn nàng. Mặc dù là thân phận người thừa kế của mình chỉ là do chiếm được Thương Vương lệnh, nên Thanh Mị tiên tử phải trợ giúp vô điều kiện, nói thẳng ra là chỉ thừa nhận thân phận người thừa kế của hắn.

– Tới thật đúng lúc.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười nhạt, mình vừa mới triển lộ thiên phú Thần Văn Đại Sư tứ giai, cộng thêm Thanh Mị tiên tử ủng hộ.

Nếu như vậy, bất luận người nào đứng phía sau Đế Phong, hắn cũng sẽ không ở hạ phong.

– Ta cũng cáo từ.

Phong Cốc đại sư biết thời khắc này không phải thời điểm hắn ở lại, nhìn mọi người hơi chắp tay, sau đó gào thét rời đi.

Mấy vị Thần Văn Đại Sư tứ giai kia mang người tới, đã sớm chán nản bỏ trốn, dường như sợ chậm một bước, sẽ bị Tần Vấn Thiên tru diệt.

Không bao lâu, nơi này ngoại trừ người của Học viện Bạch Lộc, thì chỉ còn lại có Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi.

– Thần Văn Đại Sư tứ giai.

Bạch Lộc Du bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn đám người Học viện Bạch Lộc nói.

– Chư vị, người này tới Học viện Bạch Lộc ta tu hành Thần Văn, kì thực bản thân đã có tạo nghệ Thần Văn cực cao, hơn nữa còn có cường giả cảnh Thiên Cương theo, có lẽ bụng dạ khó lường.

– Vẫn có lòng muốn giết ta sao.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn Bạch Lộc Du, âm thầm nghĩ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.