Thiên hậu trở về – Chương 117: Về quê
Dì Lưu bị dọa: “Diệp Tinh Lăng, mày dám!”
“Tôi có gì không dám?” Hạ Lăng vốn không phải là người tốt tính, việc trước đó đã dễ dàng bỏ quanên giờ cô rất thiếu kiên nhẫn rồi, lúc này không nhịn được, cô nói với tài xế Chu: “Ném bà ta xuống xe.”
Tài xế Chu đáp mộttiếng, xuống xe, kéo cửa sau ra, nói với dì Lưu: “Mời.”
Dì Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, bây giờ mới biết sợ, nắm chặt ghế ngồi: “Tôi không xuống!” Nói đùa, nơi hoang dã vắng vẻ này, bên cạnh quốc lộ, không có trạm xe buýt cũng không xe taxi, nếu bà ta xuống xe ở đây, không biết có thể tìm được phương tiện giao thông nào khác hay không.
Ông Diệp thấy tình hình không ổn, đành kiên trì khuyên nhủ: “Tiểu Lăng, dì Lưu của con nói sai rồi, con đừng để trong lòng,mau gọi tài xế lên lái xe đi, con nhìn xem, tiệc mừng thọ của bà nội, còn chậm trễ thêm nữa là không kịp đâu…”
Hạ Lăng nói: “Không xuốngphải không? Vậyxin lỗi tôi.”
“Xin lỗi mày? Dựa vào cái gì!” Dì Lưu lại muốn nổi cáu.
Tài xế Chu duỗi tay ra nắm lấy cánh tay bà ta: “Vị phu nhân này, mời bà nhanh xuống xe, đừng để tôi mạnh tay.”
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trong lòng dì Lưu tràn đầy lửa giận, không thể không cúi đầu xin lỗi Hạ Lăng: “Xin lỗi.”
“Không muốn xuống xe sao?” Hạ Lăng lạnh lùng hỏi.
“Không muốn…”
“Rất tốt.” Hạ Lăng nói: “Vậy thì im miệng. Nếu trên đường bà nói thêm một chữ, lập tức cút xuống xe cho tôi, không cần nói thêm.”
“Tiểu Lăng sao con lại như thế…” ông Diệp muốn chất vấn tại sao cô lại nói chuyện với dì Lưu như thế, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hạ Lăng đành nuốt câu nói của mình vào. Con bé này, thật sự là con gái của mình sao? Từ lúc nào nó lại trở nên cứng rắn, đáng sợ như vậy?
Dì Lưu sợ bị ném xuống xe, nên ăn nói khép nép với Hạ Lăng, cam đoan nhất định sẽ im lặng ngậm miệng.
Lúc này Hạ Lăng mới hài lòng, ra hiệu bảo tài xế Chu tiếp tục lái xe.
Trải qua cơn sóng gió này, trên đường đi, không ai mở miệng nói thêmmột chữ. Phong cảnh hai bên đường từ từ vắng vẻ hơn, từ nhà cao tầng biến thành nông trại thấp bé và đồng ruộng xanh tươi, quangcảnh điển hình của nông thôn.
Xe BMW màu trắng dừng lại trước cửa một nhà nông.
“Bác ba! Là bác ba và bác gái, còn có chị Tiểu Lăng!” Xe vừa mở cửa, có một đứa bé lanh lợi xông tới, quấn lấy họ gọi to.
“Lạc Lạc.” Nhìn thấy cô bé kia, vẻ mặt ủ ê suốt dọc đường đi của ông Diệp được quét sạch sẽ, ông nhéo gương mặt đỏ bừng của cô bé: “Mẹ cháu đâu, bà nội đâu?”
“Mẹ cháu đang nấu cơm, bà nội ở trong phòng, rất nhiều người cũng ở trong đó, bác cả, cô hai, chú tư…” Lạc Lạc đếm đầu ngón tay, tốn sức đếm từng người một: “Chú tư tặng bà nội một cái giường lớn, tất cả mọi người đang vây xem.”
“Đi, chúng ta cũng đi xem một chút.”
Trên khoảng đất trống ngoài cửa chính, Hạ Lăng có chút cô đơn đứng đó, cô ngắm nhìn bốn phía, một căn nhà nhỏ hai tầng đặc trưng của nông thôn, trên đống cỏ khô trước nhà một con chó giữ nhà nằm sấp, bên cạnh đống cỏ khô là cửa gỗ có chút cổ xưa, trên cửa gỗ dán một câu đối viết bút lông màu đỏ, vì dầm mưa dãi nắng mà hơi phai màu.
Tất cả đều rất xa lạ với cô, trước đây cô lớn lên ở cô nhi viện, sau đó lại được Bùi Tử Hoành đón vào nhà giàu có, sau đó cô sống lại thì ở trung tâm đào tạo và nhà trọ của Lệ Lôi. Đây là lần đầu tiên cô đến nông thôn, khói bếp và ruộng lúa mạch ở gần trong gang tấc, còn có trẻ con vui cười náo nhiệt khiến cô hơi khó xử, ngay cả chân tay cũng không biết để chỗ nào.
Ông Diệp gọi cô đến: “Đến đây, Tiểu Lăng, cùng cha đi gặp bà nội con.” Người đàn ông hèn yếu này, vì quay lại quê nhà mà trở nên vui vẻ hơn, nên đã quên mất sự lạnh lùng dọc đường đi của Hạ Lăng, nhiệt tình gọi cô.
Hạ Lăng đang định đi vào, tài xế Chu lạigọi cô: “Tiểu thư, đồ của cô.”
Anh ta đưa một hộp giấy lớn được đóng gói tinh xảo đến trước mặt cô.
Giờ Hạ Lăng mới nhớ ra, bên trong là quà tặng cho bà nội Diệp. Cô nói cảm ơn tài xế Chu, hỏi tài xế Chu có muốn đi vào ngồi một lát không? Nhưng tài xế Chu nói không cần, trực tiếp lái xe rời đi, hẹn ngày hôm sau đến đón cô.
Hạ Lăng ôm hộp giấy lớn, đi theo cha Diệp và dì Lưu vào phòng.
Phòng ở nông thôn rất rộng, trong đó có một gian phòng đang tụ tập đầy người. Hạ Lăng liếc thấy chiếc giường to lớn không gì sánh được ở giữa phòng, màu đỏ thẫm, chất gỗ và chạm khắc đều rất tinh tế, chắc là chiếc giường bằng gỗ lim mà chú tư tặng mừng thọ.
Trên giường đỏ một bà lão đang ngồi, tóc trắng xóa, hai mắt nhắm lại,trên mặt mang ý cười vui vẻ.
“Bà nội.” Trước khi lòng Hạ Lăng kịp phản ứng, trong miệng đã kêu lên thành tiếng. Cô hơi ngẩn ra, tiếng bà nội này dường như đã từng gọi vô số lần, vô cùng quen thuộc và tự nhiên.
Bà Diệp nghe thấy giọng cô, quay đầu lại: “Tiểu Lăng? Là Tiểu Lăng à…” Mắt bà lão đã mù, vươn hai tay run rẩy tìm kiếm: “Tiểu Lăng đến rồi à? Nhanh, nhanh đến chỗ bà…”
Tất cả mọi người quay đầu, ánh mắt rơivào người Hạ Lăng đang đứng ở cửa ra vào.
Họ thấy một cô gái có gương mặt thanh tú, mặc một bộ quần áo tay lỡ, nướcda trắng như sứ tinh tế nhẵn nhụi, yên tĩnh đứng trong bóng tối cạnh cửa, điềm đạm mà xinh đẹp, khiến người khác không thể dời mắt.
“Đúng là Tiểu Lăng đã đến rồi.” Cô hai cười lên tiếng đầu tiên, nhiệt tình tiếp đón mà kéo chặt tay Hạ Lăng: “Bà nội cháu ngày nào cũng lẩm bẩm nhắc cháu, mấy năm nay không về, chắc là quên hết những người thân như chúng ta rồi.”
Hạ Lăng hơi mất tự nhiên khi bị cô hai kéo tay, dẫn đến trước mặt bà Diệp.
“Đến đây, cháu ngoan, mau để bà xem một chút…” Bà Diệp được người khác đỡ, bàn tay đầy nếp nhăn cẩn thận sờ lên gương mặt Hạ Lăng, từ gò má bờ môi đều lướt qua từng chỗ một: “Là Tiểu Lăng, là Tiểu Lăng không sai.” Bà Diệp vui vẻ: “Cháu ngoan, bao nhiêu năm không về thăm bà rồi hả? Bà rất nhớ cháu…”
Nhà họ Diệp con cháu đông đúc, nhưng đều có cha có mẹ, chỉ có Diệp Tinh Lăng từ nhỏ đã bị mẹ kế bắt nạt.
Bà Diệp yêu thương cô, chăm sóc cô rất nhiều, cho nên so với những đứa trẻ khác, cũng nhớ mong cô nhiều nhất.
Trong đầu Hạ Lăng, rất nhiều trí nhớ thuộc về nguyên chủ dâng lên trong đầu, khi còn chưa nhận ra thìcảm giác thân thiết với bà Diệpđã tràn ngập, cô không biết, là vì bị ảnh hưởng bởi thân thể của nguyên chủ, hay vì chưa từng có một người lớn trong nhà yêu thương cô như vậy?
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà Diệp, cười nói: “Bà nội, cháu mang quà đến tặng bà.”
“Quà?” Một giọng nữ hiếu kỳ vang lên: “Tiểu Lăng, nghe nói cháu bây giờ là đại minh tinh rồi, không biết mang theo thứ tốt gì về tặng bà nội thế? Chú tư của cháu cũng tặng một chiếc giường gỗ lim rồi, thứ cháu tặng nhất định phải tốt hơn ông ấy nhỉ, nhanh lấy ra cho chúng ta mở mang một chút.”
Hạ Lăng ngẩng đầu lên, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ thân thể này, nhận ra giọng nói kia, chính là thím tư, vợ của chú tư.
Bị bà ta nói như vậy, mọi người đều nhao nhao lên tò mò: “Đúng nha, Tiểu Lăng rốt cuộc cháu định tặng bà nội thứ tốt gì vậy?”
“Không phải thứ gì đáng tiền.” Hạ Lăng nói.
Trong mắt thím tư hiện lên một tia đắc ý, còn có một chút xem thường nhàn nhạt: “Không thể nào, dì Lưu của cháu đã khoe khoang khoác lác, nói cháu mà muốn tặng thứ gì thì nhất định không thể kém giường gỗ lim này của chú tư được.” Thím tư che miệng cười.