Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nhìn mặt hắn sa sầm, âm u lại lạnh lùng.
Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành.
Cố Hạo Đình mở cửa xe, ra lệnh: “Xuống xe.”
Hoắc Vi Vũ nắm chặt vô lăng không muốn xuống, khó hiểu: “Có chuyện gì?”
“Em bỏ gì vào chén vi cá của Tiểu Tuyết?” Cố Hạo Đình hỏi thẳng.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, hóa ra hắn chạy tới chất vấn cô việc này.
“Tôi không biết.” Hoắc Vi Vũ khảng khái nói.
Đúng thật là cô không biết, chỉ đưa chén của cô cho Cố Kiều Tuyết.
Cố Hạo Đình nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, mắt lạnh căm, thâm trầm.
“Nếu em không làm thì em sẽ trả lời là em không làm, chứ không phải em không biết! Có phù dâu với mấy người phụ bếp làm chứng em từng ở trong phòng bếp.”
Hoắc Vi Vũ hất tay hắn ra: “Vậy thì sao?”
Vành mắt đỏ lên, cô cười mỉa: “Lẽ nào nếu người uống chén vi cá đó là tôi thì các người mới thấy hài lòng sao?”
Câu “Vậy thì sao?” vào tai Cố Hạo Đình đã thành thừa nhận, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tay Cố Hạo Đình chống lên ghế dựa sau lưng cô, sắc mặt nghiêm nghị.
“Hoắc Vi Vũ, có phải tôi quá chiều em rồi không? Tiểu Tuyết nhắm vào em, tôi giúp em, mẹ tôi nhắm vào em, tôi cũng giúp em, nhưng em lại đối phó với người thân của tôi. Mọi người đều phải chung sống một đời, em không thể kiềm chế lại à? Cứ cho là em phá hỏng đám cưới thì cũng không thay đổi được sự thật là Ngụy Ngạn Khang đã kết hôn, bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi.” Cố Hạo Đình nhíu mày, nói với vẻ chán nản.
Cho nên trong mắt Cố Hạo Đình, cô vẫn yêu Ngụy Ngạn Khang, nghĩ trăm phương ngàn kế phá hỏng đám cưới, chuyện gì xấu xa cũng đều do cô làm.
Sương mờ tràn ngập hốc mắt, màu buồn u ám lan dần trong đáy mắt cô.
Cố Kiều Tuyết là em gái ruột máu mủ của hắn, cô tìm hắn kiện cáo, phàn nàn, liệu có ích không?
Cô chỉ là người ngoài.
“Nếu như cái anh gọi là “kiềm chế” ám chỉ tôi phải nén giận, dẫu biết bọn họ muốn đối phó tôi vẫn phải để cho người ta ức hiếp, chế giễu, vậy thì xin lỗi, tôi có chết cũng không muốn cưới anh.” Hoắc Vi Vũ quả quyết.
Chữ “chết” làm Cố Hạo Đình chấn động.
Chẳng ngờ cô lại chán ghét, bài xích hắn như vậy.
Mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh trên trán giần giật, lý trí gần như mất sạch. Hắn đanh giọng cảnh cáo: “Nếu em dám chết thì tôi sẽ đào ba tấc đất, đào cả cha mẹ em lên nữa, để các người chết không có chỗ chôn.”
Hoắc Vi Vũ tức đến nỗi toàn thân run lên.
Từng đợt bi thương chảy xuôi theo máu vào lòng, lan tràn vào não.
Cố Hạo Đình vẫn luôn tàn nhẫn khát máu, sự lạnh lùng, tuyệt tình của hắn lạnh thấu tâm can.
Hắn chỉ giả vờ gà gật, sao cô lại có thể cho rằng hắn dễ gần được.
Cô không muốn nói chuyện với hắn nữa, khởi động xe định đi luôn.
Cố Hạo Đình nhanh hơn một bước, rút chìa khóa xe, ngực phập phồng, chất vấn: “Em muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi đâu thì liên quan gì đến anh?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng vặn lại, trong mắt không có chút ấm áp nào hết.
“Em là người của tôi, sao lại không liên quan đến tôi được!” Cố Hạo Đình bá đạo ôm cô xuống xe.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa, từ khi nào cô đã thành người của hắn vậy.
“Cố Hạo Đình, anh thả tôi xuống.” Hoắc Vi Vũ tức giận quát.
“Sắp chết đến nơi còn không biết, thả em xuống em cho rằng mình có thể an toàn về nhà sao!” Cố Hạo Đình dò xét, sắc bén nhìn về phía trước.
“Anh nói thế là có ý gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu.
Có người muốn đuổi giết cô sao?