Editor: Nguyetmai
Khách khứa nhốn nháo cả lên.
Cố Kiều Tuyết tối sầm mặt.
Hình như Ngụy Ngạn Khang đã nói ra việc anh ấy không yêu mình trước mặt tất cả mọi người.
Ả tức muốn ói máu. Nhưng vì nhiều người nhìn như vậy, ả không tiện nổi khùng lên.
Cố Kiều Tuyết hạ giọng chất vấn: “Ngụy Ngạn Khang, anh có ý gì?”
Ngụy Ngạn Khang không thèm nhìn Cố Kiều Tuyết, chỉ nhìn Cố Hạo Đình: “Không dám trả lời sao?”
Cố Hạo Đình nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm khó dò.
Chỉ một phút trầm mặc mà như dài cả thế kỷ.
Hắn trầm giọng nói: “Sẽ làm!”
“Ha.” Ngụy Ngạn Khang cười nhạo, không nói gì nữa.
MC có chút lúng túng hoà giải: “Cái này… mời cô dâu chú rể mời rượu.”
Cố Kiều Tuyết cầm ly rượu, hất vào mặt Ngụy Ngạn Khang.
Bỗng dưng, ả thấy bụng mình đau quặn, vội vàng ôm bụng chạy vào toilet.
Vừa vào, một con rắn trốn trong ống thoát nước còn sót lại ban nãy chui lên.
Cố Kiều Tuyết giật mình, chân đạp trên bậc thang lắc lư, rồi ngã sõng soài trên mặt đất.
Tiêu chảy, không cầm được, lại…
Vốn là “hài kịch” lại biến thành “loạn kịch”. Cố Kiều Tuyết được đưa vào bệnh viện, đám cưới không có cô dâu khiến quan khách ở lại dự tiệc cũng ngần ngại.
Nếu đổi lại là người bình thường, bọn họ có trò vui để xem thì chẳng phải thú vị lắm sao, đây có thể trở thành chuyện tám nhảm khi rảnh rỗi.
Chỉ là liên quan đến nhà Tư lệnh, bọn họ chỉ có thể xem chứ không dám mở mồm, ai nấy đều trầm mặc nhìn nhau.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đôi bên nhìn nhau.
*
Hoắc Vi Vũ đến trước xe cô, thấy trong chiếc xe đậu bên kia đường cũng có một người không vào dự tiệc cưới.
Cô hoài nghi. Chẳng lẽ đó là tên hung thủ thả rắn sao?
Hoắc Vi Vũ đi tới, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ hạ xuống.
Phùng Tri Dao nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Hoắc Vi Vũ thấy cô ta có chút giật mình.
Cô gái kia nhã nhặn như bóng hoa in trên mặt nước, cử chỉ nhẹ nhàng như liễu rủ, giọng nói thánh thót như gió xuân, mặt tựa hoa đào, cốt cách như ngọc.
Chẳng trách Cố Hạo Đình yêu thầm cô ta, bọn họ thật xứng đôi.
“Xin lỗi, tôi nhầm người.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
“Không sao.” Phùng Tri Dao đóng cửa sổ.
Hoắc Vi Vũ lên xe, liếc về phía Phùng Tri Dao, khóe miệng giật giật.
May mà cô không yêu Cố Hạo Đình, nếu không ngẫm ra sẽ thấy đời mình bi kịch lắm.
Nhưng mà vì sao Phùng Tri Dao đến mà lại không vào trong?
Hoắc Vi Vũ vừa khởi động xe đã nghe có tiếng gõ cửa sổ.
Cô quay ra nhìn, thấy là Phùng Tri Dao thì hạ cửa sổ hỏi với vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì?”
Phùng Tri Dao ôm theo một cái hộp xinh đẹp, dịu dàng nói: “Cô có thể giúp tôi tặng quà cho cặp đôi mới cưới ở biệt thự kia không?”
“Không thể.” Hoắc Vi Vũ từ chối thẳng thừng.
“Sao?” Phùng Tri Dao chưa kịp phản ứng.
Hoắc Vi Vũ cười xòa: “Chú rể là ngươi yêu cũ của tôi.”
Không màng đến vẻ sửng sốt của Phùng Tri Dao, cô đeo kính râm, đóng lại cửa xe, nghênh ngang đi mất.
Phùng Tri Dao: “…”
Cô ta cầm điện thoại gọi cho Cố Hạo Đình.
“Hạo Đình à, Tri Dao đây, có Thanh Vân với Y Phương Phương ở đây nên tôi không vào trong. Tôi có mua quà cưới cho Tiểu Tuyết, anh có thể bảo cấp dưới đến lấy không?” Phùng Tri Dao dịu dàng hỏi.
“Được. Trung tá Thượng sẽ tới lấy.” Cố Hạo Đình nói xong liền cúp máy.
Phùng Tri Dao nhìn thấy xe của Cố Hạo Đình chạy qua, phía sau còn mấy chiếc nữa.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?
Hoắc Vi Vũ đang lái xe nhàn nhã thì đột nhiên một chiếc xe phóng tới, chặn đầu xe cô.
Hoắc Vi Vũ giật thót, phanh xe lại.
Cố Hạo Đình bước từ trên xe xuống, đi về phía cô…