Chương 335 CHÚNG TA DÙNG CHUNG MỘT CÁI Ô LÀ ĐỦ RỒI
Cố Hạo Đình nhếch môi, giọng nói mang chút cay nghiệt, trầm giọng: “Yêu một người không sai, chỉ là cô tâm sự nhầm đối tượng rồi. Tôi không hứng thú gì với lời cô nói.” Dứt lời, Cố Hạo Đình cúp máy, đi về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thở phào, chậm rãi buông lỏng nắm tay, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hạo Đình.
Ánh đèn rọi từ trên cao xuống khiến bóng hai người đan vào nhau, quyến luyến mà đau khổ.
Nhiệt độ trong phòng đang dần tăng lên.
“Mình em ở đây không an toàn chút nào.” Cố Hạo Đình nói đầy ám chỉ.
“Ừ.” Cô đáp lại một tiếng.
Cô cảm thấy chữ “Ừ” này như đồng ý việc gì đó. Nhưng ngay sau đó, cô quay trở lại việc chính: “Tôi cảm thấy người bịt mặt kia không đơn giản chỉ là trộm vặt. Vì sao Minh Nặc lại vô cớ bỏ đi? Người kia đột nhập vào nhà trước khi Minh Nặc đi hay sau khi Minh Nặc đi? Hắn trốn trong nhà tôi chẳng lẽ chỉ để cướp điện thoại của tôi hay sao? Với lại hắn còn xóa toàn bộ dữ liệu trong máy tính nữa.”
Máy tính bị xóa hết dữ liệu…
Trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên một dòng suy nghĩ, mở to mắt, nhìn Cố Hạo Đình nghi ngờ. Đừng nói là Phùng Tri Dao phái người đến tìm đoạn video kia nhé? Cho nên mới xóa hết dữ liệu trong máy tính, cướp điện thoại của cô, giả bộ như có trộm đến nhà. Nếu chỉ là ăn trộm thì tuyệt đối sẽ không format máy tính của cô.
“Em phát hiện ra điều gì sao?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Tôi muốn đi tra camera an ninh.” Hoắc Vi Vũ đề nghị.
“Tôi đi cùng với em.” Cố Hạo Đình nắm tay cô, đi ra ngoài cửa.
Hoắc Vi Vũ nhớ ra bên ngoài trời đang đổ mưa. Cô rút tay ra, cầm hai cái ô trong ngăn kéo rồi đưa cho hắn một cái.
Cố Hạo Đình nhận lấy, trước khi ra khỏi cửa thì tiện tay để chiếc ô đó trên bàn.
Xuống dưới lầu, Hoắc Vi Vũ mở ô ra, bấy giờ mới phát hiện hắn không mang ô.
“Ô của anh đâu?” Cô khó hiểu. Rõ ràng là đưa cho hắn rồi mà.
Cố Hạo Đình cầm lấy cái ô trong tay cô, ôm vai cô rồi kéo cô đứng nép dưới cánh tay hắn, bật ô che cho cả hai.
“Tôi thấy một cái ô là đủ rồi, chúng ta lên xe đi gặp ban quản lý đi.” Cố Hạo Đình nói, ôm lấy cô đi dưới mưa.
Ô của cô không đủ lớn, chỉ che được mỗi mình cô nguyên vẹn, nửa người của hắn thì bị mưa tạt cho ướt đẫm. Từng giọt nước nhỏ xuống bờ vai hắn, làm ướt một mảng. Lòng Hoắc Vi Vũ chợt rung động khó hiểu. May là xe hắn đậu cũng gần.
Hắn mở cửa xe, chờ cô ngồi lên ghế phụ rồi mới thu ô lại, đi vòng qua phía đầu xe bên kia, ngồi lên ghế lái.
Hoắc Vi Vũ dùng khăn giấy lau nước trên vai hắn. Động tác hết sức tự nhiên, giống như vốn dĩ nên làm vậy.
Cố Hạo Đình hơi nhếch miệng cười, nắm chặt tay cô, lái xe đến chỗ ban quản lý.
Văn phòng của ban quản lý khu chung cư nằm ở tòa nhà số một.
Trong chốc lát, hai người đã đến trước cửa tòa nhà số một.
Hoắc Vi Vũ không muốn hắn lại che cho cô mà để mình bị ướt nên khi hắn vừa dừng xe, cô đã mở cửa xe ra, chạy vào trong tòa nhà.
Cố Hạo Đình cũng không mở ô nữa, đi theo cô, quở trách: “Cẩn thận cảm lạnh bây giờ.”
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn vai hắn: “Anh cũng không mở ô mà.”
“Thể chất của em có thể so với tôi sao?” Cố Hạo Đình trách móc.
Đúng rồi! Cô nghĩ đến cơ thể mình ngày càng suy nhược, nên không phản bác lại được.
Hoắc Vi Vũ gõ cửa văn phòng ban quản lý. Bên trong chỉ có một nhân viên trực đang ăn mì tôm.
Vietwriter.vn
“À, chào anh, tôi là người thuê căn hộ ở Long Ngự Thành. Ở mỗi dãy hành lang và thang máy các anh đều lắp camera đúng không? Ban nãy nhà tôi bị trộm, tôi có thể kiểm tra camera an ninh không?” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng trình bày.