Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 43



7 giờ ngày hôm sau.

Đoạn Dịch dậy sớm tới nhà ăn, rất nhanh các người chơi cũng đến đông đủ.

Hiện tại tổng cộng còn 7 người chơi ở ngoài nhà giam.

Theo việc phân đội thăm dò, đội thứ nhất còn số 2 Minh Thiên, số 7 Đoạn Dịch, hai người đã lần lượt tới ngày 1 tháng 10, ngày 2 tháng 10.

Đội thứ hai còn số 5 Cố Lương, số 6 Ôn Như Ngọc, hai ngày bọn họ xuyên qua ngược lại với đội Đoạn Dịch.

Đội thứ ba còn số 10 Tô Chương Nhạc, số 11 Bạch Lập Huy, cùng số 12 Doãn Oánh Oánh.

Hỏi han kỹ càng trong lúc ăn sáng, Đoạn Dịch mới biết ban đầu nhóm 4 người bọn họ dự tính tới ngày 3 tháng 10. Nhưng lúc phân đội ra, Doãn Oánh Oánh và Hứa Nhược Phàm tới ngày 1 tháng 10, Bạch Lập Huy và Tô Chương Nhạc tiếp tục tới ngày 3 tháng 10. Bọn họ muốn xem lại một số thứ vẫn chưa rõ, vậy nên hai lần tới cùng một ngày để xác nhận suy đoán.

Nghe đến đó, Đoạn Dịch hỏi Doãn Oánh Oánh: “Hôm qua em và đội thứ hai đều tới ngày 1 tháng 10 à? Em có gặp bọn họ không?”

Doãn Oánh Oánh đáp: “Em chỉ thấy Bành Trình với Ôn Như Ngọc thôi, sau đó hai cô gái bọn em đi chung với nhau, Bành Trình thì đi một mình. Bọn em không nhìn thấy số 5 đâu hết.”

Cố Lương liền đáp: “Tôi, Bành Trình, Ôn Như Ngọc trước tiên tới ngày 1 tháng 10, sau đó một mình tôi tới bệnh viện Nicole làm việc, hai người bọn họ ở lại quảng trường thăm dò. Tôi nghĩ sau khi tôi đi thì hai cô gái số 9, 12 mới xuyên tới.”

Ôn Như Ngọc tán thành lời giải thích của Cố Lương: “Là như thế này. Sau khi số 5 vừa đi, còn tôi và Bành Trình ở lại. Sau đó Oánh Oánh và Nhược Phàm tới. Tôi không yên tâm tên tiên tri giả Bành Trình lắm, bèn đi thăm dò chung với hai cô gái.”

Đối với việc hôm qua Bành Trình làm gì một mình, có phát hiện cái gì hay không thì tạm thời không thể hỏi được. Nhưng chắc là hắn ta không phát hiện ra manh mối gì đặc biệt, không thì đã sớm nói ra rồi. Bởi vì dù hắn là sói, nhưng vẫn muốn cứu Ổ Quân Lan.

Cơ mà dựa vào đoạn đối thoại này, Đoạn Dịch đưa ra một suy luận.

Đội của Cố Lương, cùng đội của Doãn Oánh Oánh, chia làm hai đợt đến ngày 1 tháng 10. Nhóm Cố Lương đi trước, Doãn Oánh Oánh đi sau. Người của hai đội chạm mặt nhau, suy ra bọn họ ở cùng một thời không. Vậy nên suy đoán mỗi lần nhà ngoại cảm xuyên qua sẽ xuất hiện một thời không song song tạm thời bị bác bỏ.

Đoán theo hướng này, Đoạn Dịch không khỏi nhìn về phía Bạch Lập Huy và Tô Chương Nhạc hôm qua vừa xuyên tới ngày 3 tháng 10. “Tôi hỏi cái này. Hôm qua tôi tới ngày 2 tháng 10, không cẩn thận thay đổi lịch sử. Cho tôi hỏi, mọi người ở ngày 3 tháng 10 có phát hiện thứ gì khác biệt không?”

Bạch Lập Huy đáp: “Đâu có gì khác. Để tôi nghĩ lại… Buổi sáng A Gia chết, buổi chiều Thụy Y chết.”

Tô Chương Nhạc bổ sung thêm: “Hai người bọn tôi đều tới ngày 3 tháng 10 hai lần, lần đầu là quan sát chặt chẽ tình huống A Gia. Bọn tôi nghi ngờ Thụy Y đã giết cô ta. Lần thứ hai bọn tôi ngồi canh bên chỗ Thụy Y để tìm manh mối. Ngày hôm qua lúc bọn tôi xuyên qua, vì đã có kinh nghiệm từ lần xuyên đầu tiên, đã biết rất nhiều thông tin, nên chúng tôi mai phục trong nhà Thụy Y trước. Mọi người đoán được không? Cô ta đúng là tự sát.”

Đoạn Dịch không nhịn được nhíu mày: “Hai người tận mắt nhìn thấy cô ta tự sát?”

“Đúng vậy.” Tô Chương Nhạc nói: “Cô ta tự lên đạn, đặt trên huyệt thái dương…”

Mang theo ý cười tràn ngập ác ý, Tô Chương Nhạc nói: “Bằng, cô ta chết ngắc. Chậc, máu văng lên khắp tủ quần áo. Máu phụ nữ… Thật sự rất thơm. Nhưng tôi nghe nói… Máu xử nữ còn thơm hơn!”

Tên Tô Chương Nhạc này, ngày đầu tiên vừa tới phó bản đã dám ngủ với NPC, hành động lang thang tuỳ tiện, giờ lại nói lời bỉ ổi với NPC nữ đã chết… Đủ loại biểu hiện của người này khiến người khác cực kì khó chịu.

Đoạn Dịch theo bản năng nhíu mày, trong lòng tự nhủ không nên giao lưu nhiều với người này.

Nhưng từ lời của hắn, Đoạn Dịch nhận ra một số chỗ không đúng lắm.

Anh lại hỏi hai người Tô-Bạch: “Lúc hai người thấy Thụy Y tự sát là mấy giờ chiều?”

Bạch Lập Huy trả lời: “Chắc là hơn 4 giờ chiều. Đối diện tủ quần áo có đồng hồ, tôi có thấy.”

Vấn đề xuất hiện.

Nhóm Đoạn Dịch ngăn cản A Gia bắn chết Tịch Phi, sau đó A Gia đi giết Thụy Y. Đây là chuyện xảy ra trước 4 giờ chiều.

Nếu vậy, nếu Thụy Y đã bị A Gia bắn chết trước 4 giờ chiều ngày 2 tháng 10, lịch sử đã bị thay đổi vào lúc đó, không có khả năng cô ta tự sát sau 4 giờ chiều ngày 3 tháng 10.

Nhưng bên hai người Tô-Bạch lúc 4 giờ ngày 3 tháng 10, Thụy Y tự sát, tình huống giống hệt những gì đã được ghi chép trong hồ sơ ban đầu ở cục cảnh sát. Có nghĩa là lúc đó bên bọn họ vẫn chưa bị ảnh hưởng. Tại sao chứ?

Đội Cố Lương và hai người đội Doãn Oánh Oánh gặp nhau, vậy nên Đoạn Dịch tạm thời đoán là không tồn tại hai thời không song song.

Nhưng những gì Bạch Lập Huy và Tô Chương Nhạc trải qua, lại làm người ta nghi ngờ có nhiều thời không đang tồn tại song song.

Đoạn Dịch đột nhiên nghĩ tới một chuyện cực kì quan trọng.

Anh nhìn về phía Cố Lương và Doãn Oánh Oánh, hỏi: “Vậy lúc hai người tới ngày 1 tháng 10 có gặp bọn tôi không? Bọn tôi từng tới ngày 1 tháng 10, theo lý hẳn là mọi người sẽ gặp nhau.”

Ngoài dự đoán một lần nữa, Doãn Oánh Oánh và Cố Lương đều lắc đầu.

Cố Lương không gặp được bọn họ thì còn có thể, dù sao anh ta đã tách ra từ sớm để tới bệnh viện Nicole làm việc.

Nhưng lộ tuyến của ba cô gái Doãn Oánh Oánh, Hứa Nhược Phàm, Ôn Như Ngọc trùng khớp với nhóm Đoạn Dịch, đơn giản là mấy chỗ như đài phun nước, quảng trường hoặc dãy nhà cũ ở khu đèn đỏ.

Vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng gặp Đoạn Dịch, Minh Thiên hoặc Tra Tùng Phi, Ổ Quân Lan.

Doãn Oánh Oánh mở miệng, miêu tả kỹ càng hàng động ngày hôm đó của cô: “Lúc em mới xuyên tới ngày 1 tháng 10, có thấy một bà lão ngồi ở đài phun nước đang cho bồ câu ăn. Em bắt chuyện với bà ấy, còn tới nhà bà ấy. Bà ấy là chủ nhà của hai nạn nhân đầu tiên Mary và Anne. Thoạt nhìn bà ấy rất tốt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 64: Xe buýt ca đêm (8)

Lời này của Doãn Oánh Oánh càng làm Đoạn Dịch kinh ngạc.

Hành động của cô, không khác gì hành động của anh tại ngày đầu tiên.

Nếu anh thay đổi lịch sử, bà lão đã đưa anh về nhà. Nhưng thời không đó không hề có dấu vết của mấy người Đoạn Dịch, bà lão thì đưa Doãn Oánh Oánh về nhà.

Chuyện này thật sự kỳ quái.

Đoạn Dịch rất nhanh nắm được điểm mấu chốt, hỏi hai người Tô-Bạch: “Cả hai lần đều tới ngày 3 tháng 10, vậy hai người có gặp được chính bản thân mình không?”

Hai người Tô, Bạch đều lắc đầu. Sắc mặt hai người đều hơi trắng bệch, như vừa phát hiện điểm không thích hợp.

Tô Chương Nhạc, Bạch Lập Huy tới ngày 3 tháng 10 hai lần, nhưng tại lần thứ hai xuyên qua không gặp được bản thân mình lần đầu tiên.

Đoạn Dịch, Minh Thiên tới ngày 1 tháng 10 trước, thế mà sau đó người của hai đội khác tới ngày 1 tháng 10 lại không thấy bọn họ.

Những việc này làm tình huống trở nên phức tạp.

Thời không song song rốt cuộc có tồn tại hay không, cái gọi là xuyên qua rốt cuộc có ý gì…

Vấn đề này đều khiến mọi người hoang mang.

Đoạn Dịch liên tục hỏi mấy câu, các người chơi có mặt ngơ ngác như nhau.

Hồi sáng sớm, mọi người vốn nóng lòng muốn thử bàn luận về ba người “chết” tối qua, ví dụ hai người trong cặp đôi có đổi bài nhau không; nếu như thợ săn nổ súng kéo Vua Sói theo, Vua Sói nổ súng kéo người khác đi, có tỷ lệ nhỏ hay lớn.

Bọn họ còn chưa kịp phân tích đã bị Đoạn Dịch kéo vào cuộc phân tích thời không hỗn loạn.

Thông tin trong phó bản đan xen nhau, mục đích ngăn cản mọi người bàn luận về người sói đã đạt được, Đoạn Dịch kêu gọi mọi người tranh thủ xuyên sớm.

Sau khi bàn bạc đơn giản, hôm nay, những người của hai đội chưa tới ngày 3 tháng 10 sẽ đi cùng nhau: Đoạn Dịch, Minh Thiên, Cố Lương và Ôn Như Ngọc.

Còn dư ba người Doãn Oánh Oánh, Bạch Lập Huy, Tô Chương Nhạc. Ngày đầu tiên bọn họ đã tới ngày 3 tháng 10, ngày thứ hai phân ra hai nhánh, lần lượt đi tới ngày 1 và ngày 3, hôm nay ba người bọn họ hợp lại đi cùng nhau, tới ngày 2 tháng 10.

·

Bằng cách vẽ lên lịch, đội bốn người Đoạn Dịch từ 8 giờ sáng ngày 18 tháng 11, đi tới 8 giờ sáng ngày 3 tháng 10.

Dựa theo dòng thời gian gần nhất bọn họ đã tiếp xúc, A Gia sẽ chết vào 11 giờ sáng, Thụy Y sẽ tự sát vào 4 giờ chiều.

Đó là dưới tình huống lịch sử vẫn chưa bị thay đổi. Ngày đầu tiên đám Đoạn Dịch tới cục cảnh sát xem hồ sơ, tuyến thời gian giống hệt bên hai người Tô Chương Nhạc, Bạch Lập Huy chứng kiến.

Về phần nhóm Đoạn Dịch sau sự kiện thay đổi lịch sử ngày hôm qua, sáng hôm nay người chết vẫn là A Gia, nhưng cô ta chết trước một tiếng lúc 10 giờ sáng. Người tự sát buổi chiều biến thành Tịch Phi, chết lúc 2 giờ chiều.

Đi tới đài phun nước, thấy Đoạn Dịch cau mày, Minh Thiên hỏi anh: “Anh có tính toán gì không?”

Đoạn Dịch nói: “Thứ nhất, hôm nay nhất định phải nghĩ cách vào giáo đường. Tại sao mục sư lại rời đi, ông ta đi cứu viện cái gì, chắc chắn là có liên hệ với cốt truyện chính. Chúng ta vào trong tìm manh mối, có lẽ sẽ giải đáp được rất nhiều nghi vấn.”

“Thứ hai, dựa vào cách nói của hai người Tô-Bạch, thời không chưa bị sửa đổi lịch sử, người giết A Gia là Thụy Y. Hai người bọn họ đi tới ngày 3 tháng 10 hai lần để xem chi tiết, chắc hẳn không thể sai được; nếu vậy thì tôi muốn đi coi người hôm nay giết A Gia sẽ là ai.”

Cố Lương mở miệng nói: “Để một mình anh đi mục tiêu nhỏ, anh sẽ nghĩ cách vào giáo đường. Các em điều tra bên A Gia đi.”

“Anh định vào trong bằng cách nào? Một mình anh đi em không yên tâm.” Đoạn Dịch nhíu mày.

“Không quan trọng. Bây giờ gần như đã xác định, những nguy hiểm liên quan đến khả năng tử vong đều từ tay súng bắn tỉa. Anh đi giáo đường sẽ không sao. Với lại, nhỡ có chuyện gì xảy ra, anh có thể quay lại khách sạn ngày 18 tháng 11.” Cố Lương vỗ vai anh, “Hẹn gặp lại 12 giờ giữa trưa.”

Cứ thế, một mình Cố Lương nghĩ cách đột nhập vào giáo đường. Ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên và Ôn Như Ngọc thì đi đến nơi A Gia ở.

A Gia cùng Thụy Y sống ở một căn nhà trong dãy nhà, dùng chung phòng bếp và phòng khách.

Vậy nên A Gia có điều kiện để hạ độc Thụy Y.

Ngày 2 tháng 10, kế hoạch của A Gia là hạ độc Thụy Y, khiến cô không thể tới tang lễ. A Gia lấy lý do chiếu cố Thụy Y để không xuất hiện tại tang lễ, rồi nhân lúc Thụy Y đang hôn mê, trộm đi tới tang lễ bắn chết Tịch Phi.

Kế hoạch của A Gia đã từng thành công, chẳng qua lần này bị Đoạn Dịch cản trở, cô ta không giết được Tịch Phi, thẹn quá hóa giận quay về phòng giết Thụy Y.

Sáng sớm ngày hôm nay lúc đi vào khu đèn đỏ một lần nữa, Đoạn Dịch phát hiện đường phố vắng lặng phát sợ, một lúc lâu vẫn không nhìn thấy bóng người.

Vì tính chất công việc, buổi tối các gái điếm sẽ làm việc đến khuya, nên thường thức dậy khá muộn. Tuy thế, hai ngày trước lúc nhóm Đoạn Dịch tới nơi này, vẫn nhìn thấy vài cô gái có gương mặt tiều tụy cùng quầng thâm mắt ra ngoài mua đồ. Các cô còn tới tiệm trái cây, làm việc ở cửa hàng quần áo, tiếp khách buổi tối chỉ là nghề phụ. Đời sống khổ cực, các cô phải bỏ rất nhiều sức lực mới có thể nuôi sống bản thân mình.

Cũng bởi vậy, việc sáng sớm hôm nay quá vắng lặng không khỏi có chút kỳ quái.

Ba người bọn họ theo thường lệ đi tới cửa hàng quần áo trước để mua quần áo và tóc giả ngụy trang. Trong lúc đó, Đoạn Dịch mượn cơ hội tìm chủ cửa hàng hỏi thăm vài câu.

Anh tùy ý hỏi: “Sao hôm nay không thấy cô gái xinh đẹp nào nhỉ? Tiếc ghê.”

Chủ cửa hàng lắc đầu: “Bây giờ sợ bóng sợ gió, ai mà dám ra ngoài chứ? Cậu không biết vụ án giết người liên hoàn?”

Đoạn Dịch gật đầu: “Tôi biết, không phải hung thủ là Nicole à?”

Sắc mặt chủ cửa hàng hơi đổi. “Không, cô ta không phải hung thủ. Sau khi cô ta bị bắt giam, Bảo Lâm lại bị giết. Muốn nói đây là việc ngoài ý muốn, vậy thì quên đi. Nhưng ngày hôm qua Thụy Y bị bắn chết! Quá đáng sợ!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 373: 373: Cho Tôi Mười Năm

“Thụy Y? Tôi biết, cô gái này rất ngay thẳng. Người giết cô ấy là ai?” Đoạn Dịch thử hỏi, “Có phải là ba người đàn ông không?”

Chủ cửa hàng không hiểu câu này: “Cái gì mà ba người đàn ông? Tôi không biết nữa. Tôi nghe nói là tay súng bắn tỉa nào đó. Dù sao Jack Đồ Tể cũng không phải Nicole, người nọ vẫn chưa bị bắt!”

“Tôi nghe nói, hôm qua nơi này đã xảy ra vụ việc một người đàn ông bắt cóc gái điếm, ông không biết hả?” Đoạn Dịch chỉ chỉ bên ngoài, “Ngay chỗ hẻm nhỏ phía bắc kia kìa, cách chỗ ông rất gần, 50 mét. Lúc đấy chắc là ông ở cửa hàng chứ!”

“Đương nhiên là tôi có ở đây rồi. Tôi luôn trực ở cửa hàng.” Chủ cửa hàng đáp, “Nhưng trong trí nhớ của tôi, chưa từng xảy ra cái gì mà ba người đàn ông giết Thụy Y, hay tên đàn ông bắt cóc gái điếm. A Gia chạy xuống lầu… Bảo Thụy Y bị giết, chuyện này thì tôi biết. Nhưng tôi chưa từng thấy người đàn ông nào.”

Nghe đến đó, Đoạn Dịch nghi hoặc.

Nhóm nhà ngoại cảm xuyên đến một ngày hai lần, không gặp được bản thân mình, cũng không gặp được nhà ngoại cảm đã từng tới thời không này. Đó là những gì anh tổng kết được hồi sáng.

Hiện tại phát hiện thêm một vấn đề mới.

Hôm qua bọn họ trở lại ngày 2 tháng 10, thay đổi lịch sử, bị A Gia vu oan, vụ việc xảy ra rất ồn ào. Mấy cô gái chạy đuổi theo Đoạn Dịch, Đoạn Dịch và Minh Thiên đuổi theo A Gia, hai ba đợt người chạy từ khu nghĩa địa đến khu đèn đỏ, sau đó bị tiếng hét của A Gia gọi tới một đống người, bảo tên đàn ông này đã giết Thụy Y, Đoạn Dịch để thoát thân đã bắt cóc một cô gái…

Theo lý thì sau khi ầm ĩ như vậy, phần lớn người trên phố đều đã gặp ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Tra Tùng Phi.

Chủ cửa hàng bảo mình cũng có mặt, nhưng tại sao ông ta bảo chưa từng thấy bọn họ?

Ý tưởng chợt lóe, Đoạn Dịch hỏi chủ cửa hàng: “Sáng hôm qua ông có nhớ mình từng gặp bọn tôi không? Bọn tôi đã tới mua quần áo.”

Chủ cửa hàng ngây người. “Cái gì? Không có. Trước nay tôi chưa từng gặp các cậu, còn định hỏi các cậu là người ở đâu đây.”

Kỳ lạ.

Từng sự kiện đều quá kỳ lạ.

Lòng ôm thắc mắc, Đoạn Dịch tùy tiện dán hai miếng râu giả lên mặt.

Khóe mắt liếc thấy gì đó, anh quay mặt hẳn sang, liền thấy Minh Thiên và Ôn Như Ngọc đã hóa trang xong.

Minh Thiên mặc một chiếc áo màu đen giống áo bành tô, khí chất hoa lệ, phong phái rất quý tộc. Hắn đứng cạnh Ôn Như Ngọc mặc một chiếc váy bồng viền hoa, như một tiểu thư quý tộc.

Hai người đứng cạnh nhau, nhìn có cảm giác giống như kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.

Chậc. Hai người này ăn mặc hợp nhau thế, lại còn tôi giúp anh fake nhà tiên tri, tôi giúp cô fake dân gì đó, Đoạn Dịch không hiểu sao đột nhiên thấy mình như bóng đèn.

Quay đầu lại, nhìn vào gương, Đoạn Dịch phát hiện không biết từ khi nào mà mày anh đã nhăn lại, râu thì dán lệch.

Nhéo lông mày, Đoạn Dịch chỉnh lại râu một lần nữa, lúc này mới phát hiện Minh Thiên đã đứng đằng sau mình.

Đặt tay lên hai bên vai Đoạn Dịch, Minh Thiên hỏi: “Anh sao vậy? Nhìn anh có vẻ không vui?”

“Nghĩ về vụ án thôi. Chủ cửa hàng bảo hôm qua chưa từng thấy chúng ta. Việc này rất kỳ lạ.” Nói xong, Đoạn Dịch hơi nhíu mày, lại liếc nhìn một lượt Minh Thiên trong gương.

Minh Thiên hỏi tiếp: “Em mặc thế này trông khó nhìn?”

“Khá tốt. Nhưng chúng ta đang ngụy trang, quá cao điệu.”

Nghiêng đầu nhìn chiếc váy xinh đẹp kèm tóc giả màu vàng kim treo bên cạnh, suy nghĩ gì đó, Đoạn Dịch cười: “Này, hay là cậu thử giả gái mặc váy đội tóc giả xem sao, chắc chắn cậu sẽ đẹp hơn mấy cô gái ở nơi này. Cậu đi quyến rũ chồng Nicole, nói không chừng chúng ta có thể dẫn hung thủ ra mặt đấy.”

Minh Thiên nghe xong cũng cười, ghé bên tai Đoạn Dịch thấp giọng hỏi: “Anh nghiêm túc à?”

“Tôi giống đang nói đùa?” Đoạn Dịch cực kỳ đứng đắn, “Mỹ nhân kế. Đây chính là mưu kế binh pháp Tôn Tử.”

Minh Thiên nhìn anh một lúc lâu, khẽ gật đầu, tiếp tục nhỏ giọng bên tai anh: “Em biết rồi. Anh muốn nhìn em giả gái?”

Đoạn Dịch lắc đầu: “Aiss, không thể nói như vậy. Chỉ là cần thiết để phá án thôi. Tôi thấy ý tưởng của mình không tồi.”

Minh Thiên nhạt giọng, nghiêm túc nói: “Thì ra anh Tiểu Dịch có sở thích như thế. Em hiểu rồi.”

Đoạn Dịch: “…”

… Không phải, cậu hiểu cái gì?

“Nhưng sắp đến 10 giờ rồi, không kịp thỏa mãn anh. Lần sau nhé. Chúng ta đi tìm A Gia nào.”

Nói xong, Minh Thiên vỗ nhẹ vai Đoạn Dịch, dẫn đầu đi ra cửa.

Đoạn Dịch: “…”

·

Lúc đầu, trong tuyến thời gian lịch sử chưa bị thay đổi, buổi sáng ngày hôm nay A Gia sẽ chết vào lúc 11 giờ.

A Gia và Thụy Y xem như ở cùng một chỗ, A Gia có thể lợi dụng hạ thuốc Thụy Y. Trái lại, Thụy Y muốn giết cô ta, thật ra cũng rất thuận tiện, hai người gần như cùng tiến cùng ra, hành tung của nhau cũng dễ nắm bắt.

Hôm nay trước khi xuyên qua, Đoạn Dịch tìm Bạch Lập Huy để tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện.

Lúc 10 giờ rưỡi sáng ngày 3 tháng 10, sau khi A Gia và Thụy Y tới cửa hàng quần áo để mua quần áo mới, Thụy Y gặp một vị khách hàng cũ, hai người mắt liếc ngang liếc dọc, Thụy Y liền theo người nọ đi mất.

Thụy Y rời đi, A Gia vẫn ở cửa hàng lựa quần áo. Cô ta tích tiền đã lâu, hôm nay định sẽ mua một chiếc váy xinh đẹp.

Khoảng 10 giờ 55 phút, A Gia mặc một chiếc váy mới vui vẻ rời đi.

11 giờ đúng, chủ cửa hàng quần áo nghe thấy tiếng súng truyền đến từ con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng.

Ông ta chạy tới, thấy A Gia đã chết nằm trong hẻm nhỏ.

Người báo cảnh sát là chủ cửa hàng. Sau khi dò hỏi điều tra, cảnh sát loại trừ hiềm nghi của Thụy Y.

Bởi vì lúc ấy cô ta đang đi cùng một vị khách.

Tuy nhiên sau khi Tô Chương Nhạc và Bạch Lập Huy điều tra qua, cho rằng Thụy Y chính là hung thủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bọn họ đã tìm hỏi vị khách kia của Thụy Y. Đúng là hắn ta đã gặp Thụy Y tại cửa hàng quần áo, cũng đi uống chút rượu và lên giường với cô ta. Nhưng hắn ta bảo giữa chừng đã ngủ quên một khoảng thời gian rất dài. Vậy nên trên thực tế, Thụy Y có rất nhiều thời gian để gây án. Cảnh sát chỉ tạm thời loại trừ hiềm nghi của Thụy Y, chứ không nói hung thủ chắc chắn không phải cô ta.

Chẳng qua lúc 4 giờ chiều, Thụy Y cũng tự sát trong phòng.

Hiện giờ nhóm Đoạn Dịch đã thay đổi lịch sử, nghiễm nhiên sẽ diễn ra tuyến thời gian mới.

Tuy chủ cửa hàng quần áo không nhớ rõ ba người đàn ông bọn họ, nhưng thông qua cuộc đối thoại, Đoạn Dịch vẫn xác nhận một chuyện: Thụy Y đã chết vào ngày 2 tháng 10. Nếu cô ta đã chết, vậy thì không thể giế,t chết A Gia giống tuyến thời gian nguyên bản.

Nếu vậy người giết A Gia hôm nay sẽ là ai?

Có phải Tịch Phi không?

Rời cửa hàng quần áo, đi vào ngõ nhỏ nhìn dãy nhà cũ bên kia, Đoạn Dịch nói: “Dựa vào tình huống mà chúng ta đọc được tại Cục Cảnh Sát lần thứ hai ngày hôm qua, lịch sử đã bị thay đổi. Thụy Y chết vào ngày 2 tháng 10; sáng ngày 3 tháng 10, A Gia sẽ không chết lúc 11 giờ trong con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng quần áo, mà chết trong nhà lúc 10 giờ. Vậy nên, tay súng bắn tỉa sẽ tìm cách vào nhà để giết cô ta. Thế nào, có vào trong nhà A Gia mai phục không?”

“Tôi có ý này. Mặc kệ là thời không qua lại biến đổi như thế nào, cảm giác như thể mấy cô gái đang giết tới giết lui lẫn nhau. Bây giờ ngoại trừ A Gia, chỉ còn lại một người Tịch Phi. Khả năng cao hung thủ sẽ là Tịch Phi. Có muốn chia ra hai nhóm, cậu tới chỗ Tịch Phi xem cô ta có ra ngoài không, tôi thì đi tìm A Gia?”

Thấp giọng, Đoạn Dịch nói tiếp: “Chúng ta cần rút kinh nghiệm, hành động cẩn thận. Lần này không thay đổi bất cứ gì, chỉ thuần quan sát. Chúng ta xác định hung thủ giết A Gia có phải Tịch Phi hay không là đủ rồi.”

Minh Thiên hỏi anh: “Bây giờ chắc là A Gia đang ở nhà, anh định vào nhà cô ta bằng cách nào?”

“Vừa rồi tôi vừa xác nhận một chuyện thông qua chủ cửa hàng. Không biết tại sao, ông ta không có kí ức gì về nhóm nhà ngoại cảm chúng ta. Ông ta không nhận ra tôi. Nếu vậy thì tôi nghĩ, tuy hôm qua A Gia từng chạm mặt tôi trong rừng cây, còn vu oan bảo chúng ta là hung thủ, nhưng có lẽ cô ta cũng không nhớ tôi. Thành ra chuyện này rất đơn giản…”

Đoạn Dịch nói, “Tôi giả làm khách làng chơi tới cửa.”

Minh Thiên: “Không được.”

Đoạn Dịch nhướng mày: “Ánh mắt cậu là sao đấy? Đừng có xem tôi với tên Tô Chương Nhạc là một. Tôi bịa đại một lý do để vào nhà thôi. Tôi bảo cô ta pha trà rót rượu, nhân lúc đó, tôi có thể trực tiếp trốn vào tủ quần áo để quan sát.”

“Anh Tiểu Dịch, nhưng mà…”

“Không thì cậu làm đi?”

Thoáng nhìn vẻ mặt Minh Thiên, Đoạn Dịch cười cười.

Vỗ vỗ vai hắn, Đoạn Dịch chạy thẳng đến nhà A Gia. “Được rồi. Thời gian sắp đến. Chuyện này cứ giao cho tôi. Cậu và cô gái số 6 cứ an toàn tránh ở một bên cạnh nhà Tịch Phi quan sát là được. Nhớ kỹ, chỉ cần quan sát, đừng ra mặt. Lần này chúng ta thật sự không cần làm gì hết. Chỉ có việc ngày hôm qua là biến số, những việc còn lại không thay đổi, sau khi trở về, hẳn là chúng ta sẽ có thêm thông tin phân tích phó bản này.”

Chia tay Minh Thiên, Đoạn Dịch đi đến nhà A Gia.

Nhà của A Gia xa hơn nhà bà lão một chút. Trên đường đến nhà cô ta, Đoạn Dịch gặp lại bà lão vừa cho bồ câu ăn ở quảng trường xong đang chuẩn bị về nhà.

Lúc Đoạn Dịch đi ngang trước mặt bà lão, anh gỡ râu giả tháo mũ xuống.

Bà lão không nhận ra anh.

Sau khi nghe chủ cửa hàng nói, Đoạn Dịch không cảm thấy ngoài ý muốn nữa.

Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, hôm qua lúc trên đường đi tang lễ gặp được bà, bà không nhận ra anh. Không phải là vì anh ngụy trang quá tốt, mà là bà cũng giống chủ cửa hàng, hoàn toàn không có ký ức gì về anh.

Đoạn Dịch vẫn thử hỏi bà một câu: “Xin hỏi bà có nhớ con không?”

Bà lão lắc đầu: “Không biết. Bà chưa gặp con bao giờ.”

“Vậy bàn ăn cơm trong nhà bà… Có hỏng không?” Đoạn Dịch hỏi.

“Không hỏng! Nhắc tới đúng là kỳ lạ…”

Bà lão lắc đầu, “Mới hôm trước, hình như là ngày 1 tháng 10… Bà đi mua đồ ăn một mình, nấu cơm, ăn cơm, ngủ… Đến lúc tỉnh dậy, cái bàn tự nhiên hết hỏng! Đúng là kỳ lạ.”

Bà lão nói ngày 1 tháng 10 đã về nhà một mình, bà không nhớ Đoạn Dịch, cũng không nhớ Doãn Oánh Oánh từng về chung với mình.

Bàn của bà lão được sửa, vậy nên việc Đoạn Dịch sửa bàn cho bà lão đã từng xảy ra, hơn nữa việc này chứng tỏ thời không Đoạn Dịch xuyên đến ngày 1 tháng 10 giúp bà lão sửa bàn, là cùng một thời không với ngày 3 tháng 10 hiện tại.

Ngày 2 tháng 10, A Gia giết Thụy Y, hôm nay chủ cửa hàng quần áo nói Thụy Y đã chết. Kết hợp việc cái bàn của bà lão, hai sự kiện này xảy ra trong cùng một thời không.

Đoạn Dịch phát hiện những việc đã xảy ra đều nằm cùng một tuyến thời gian. Vấn đề duy nhất là, bà lão quên mất anh, chủ cửa hàng quần áo quên mất anh, ngay cả người dùng súng bắn anh, vu oan anh là hung thủ – A Gia, cũng đã quên mất anh.

·

Bên kia.

Trên hẻm nhỏ dần âm u, hai bên là dãy nhà lầu dày đặc phòng ốc, trong số đó có một căn thuộc về Tịch Phi.

Tịch Phi và Bảo Lâm ở trong dãy nhà này. Ngày 1 tháng 10 ngày, Tịch Phi bắn chết Bảo Lâm.

Mà hôm nay, rất có thể cũng là cô ta bắn chết A Gia.

Một ngọn gió thổi qua, Ôn Như Ngọc cảm thấy hơi lạnh.

Cô ta ôm hai vai, nhìn bóng lưng Minh Thiên đi phía trước.

Ánh nắng từ trên trời chiếu xuống thân hình thon dài, tạo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất. Hắn mặc một thân đen chẳng hề có độ ấm, hệt như mặt đường con hẻm nhỏ.

“Chúng ta nên trốn ở đâu quan sát Tịch Phi cho an toàn?” Ôn Như Ngọc mở miệng hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.