Chương 362 NHỮNG VIỆC CÔ CÓ THỂ LÀM VÌ HẮN KHÔNG CHỈ CÓ NGẦN ẤY
Hoắc Vi Vũ lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên: “Thật ra con và Thừa Ân…”
“Nếu không có chuyện Thừa Ân náo loạn tại tòa án thì Thừa Ân có thể tìm đại một cô gái nào đó để giả bộ. Nhưng bây giờ ai cũng biết người mà Thừa Ân thích là con. Nếu lại tìm một cô gái khác để giả bộ thì chắc chắn sếp của Thừa Ân sẽ cảm thấy nhà dì giả vờ cho có lệ, sẽ thẹn quá hoá giận.” Mẹ Lâm ngắt lời Hoắc Vi Vũ.
Lòng Hoắc Vi Vũ thắt lại, lông mi khẽ run, cô lại cúi thấp đầu xuống. Tay nắm chặt lại như muốn giữ lại chút ấm áp cuối cùng của chiếc nhẫn kim cương.
“Quân trận như chiến trường. Nếu không cẩn thận đứng nhầm chiến tuyến thì ắt thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan. Hết cách rồi, ai bảo sếp của cha Thừa Ân bị tướng quân Mai lôi kéo chứ. Gia đình dì vốn muốn đứng ở phía trung lập, giả ngu tự bảo vệ mình nhưng muốn phòng vệ cũng khó mà làm được, lại bị liên lụy vào trận chiến này. Cũng may cha Thừa Ân còn một năm nữa là nghỉ hưu rồi.” Mẹ Lâm bất đắc dĩ nói, cầm lấy tay Hoắc Vi Vũ.
Tay Hoắc Vi Vũ run run, cô nhìn về phía mẹ Lâm đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cô.
“Coi như dì cầu xin con, ngày mai đi cùng Thừa Ân đến lễ cưới đi. Thật lòng thì tốt, giả bộ cũng được, dì với cha thằng Thừa Ân chỉ muốn sống bình an những ngày cuối đời.” Mẹ Lâm cầu xin.
Trái tim Hoắc Vi Vũ như bị bóp chặt. Mẹ Lâm, ba Lâm và cả Thừa Ân đều đối xử tốt với cô, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ mặc họ được?
Hơn nữa cô cũng không muốn anh Cả bị Tướng quân Mai lôi kéo. Cho dù cô lấy Cố Hạo Đình thì anh Cả bị kẹp giữa cũng khó xử.
“Dì đừng buồn phiền quá, ngày mai con sẽ đi mà.” Hoắc Vi Vũ hứa hẹn.
Mẹ Lâm nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ vào tay Hoắc Vi Vũ: “Dì biết mà, trong lòng Hoắc Vi Vũ của chúng ta luôn có nhà chúng ta.”
“Đương nhiên là có rồi ạ.” Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên.
Không biết vì sao mà cô muốn khóc quá. Từng giọt nước mắt ngập tràn như muốn trào ra khỏi hốc mắt. Nhưng cô không thể khóc được, không thể để mẹ Lâm phát hiện cô đang buồn được.
“Nào, để dì giúp con dọn dẹp nhà cửa.” Mẹ Lâm đứng dậy.
“Không cần đâu ạ, dì và ba Lâm chắc chắn còn nhiều chuyện phải bàn, một mình con dọn dẹp là được rồi. Dì về nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Hoắc Vi Vũ khẽ cười.
“Được, dì cũng nên về rồi. Về để Thừa Ân còn an tâm.”
Hoắc Vi Vũ tiễn mẹ Lâm ra cửa. Vừa đóng cửa lại, nước mắt không kìm nén được mà bắt đầu rơi tí tách.
Cô dựa vào cửa, chậm rãi ngồi xuống, từ từ tháo chiếc nhẫn kim cương ra khỏi ngón tay, giữ trong lòng bàn tay.
Vietwriter.vn
Cô nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình bóng Cố Hạo Đình đang nhìn cô. Đôi mắt đen láy như đá vỏ chai khắc sâu trong trí nhớ cô. Cô biết Cố Hạo Đình sẽ tức giận, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu. Càng không thể để hắn… rơi vào cảnh địch vây tứ phía.
Cô tin rằng mình đang làm đúng.
Hoắc Vi Vũ tháo dây chuyền xuống, xỏ nhẫn vào dây chuyền, rồi đeo lại lên cổ.
Nhẫn kim cương vừa khéo chạm đến vị trí tim.
Cô đứng dậy, bắt đầu quét dọn. Đến khi cô quét xong thì cũng đã tám giờ tối.
Cô mệt lử, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, không muốn động đậy chút nào. Vừa ngơi tay thì cô lại bắt đầu nhớ hắn.
Nếu cô nói ra việc Phùng Tri Dao tự đâm mình thì Cố Hạo Đình sẽ không cảm thấy áy náy với cô ta nữa. Nếu biết Phùng Tri Dao là người thế nào, hắn hẳn sẽ buông bỏ tình cảm hắn dành cho cô ta chứ?
Chỉ là cô không dám hỏi Cố Hạo Đình vì sao không bắt Phùng Tri Dao lại. Cô sợ mình sẽ thất vọng. Vừa nghĩ đến việc này, trong lòng cô chợt chua xót, khó chịu.
Với cả chuyện Minh Nặc là thế nào vậy? Rốt cuộc là ai đã bắt thằng bé rồi làm thằng bé bị thương?