Chương 361 DŨNG CẢM TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC, TIẾN VỀ PHÍA HẠNH PHÚC
Càng thấy hắn điềm tĩnh như vậy là cô lại chỉ muốn chửi thầm trong lòng.
“Khỏi tiễn, anh xuống đi.” Hoắc Vi Vũ nói xong, lập tức đi ra khỏi thang máy.
“A, cậu là Cố Hạo Đình của Cố Thị sao? Có phải là vị Tư lệnh hay xuất hiện trên ti vi không?” Bà cô kia tò mò hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn cô, không nói gì.
“Chắc không phải rồi, Vi Vũ làm gì có phúc đến vậy.” Bà cô soi Cố Hạo Đình, càng nhìn càng thấy hắn đẹp trai.
Cố Hạo Đình nhếch môi: “Hoắc Vi Vũ là bạn gái của cháu, sau này mà có tên vớ vẩn nào quấy rầy cô ấy, cảm phiền cô giúp cháu chặn tên đó lại.”
“À được được. Phải công nhận Hoắc Vi Vũ xinh gái đáng yêu, cô thấy đàn ông theo đuổi con bé cũng không ít. Yên tâm, cô sẽ trông nom để ý hộ hai đứa.” Bà cô nọ nhiệt tình nói.
Trong mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia sáng lành lạnh.
Người theo đuổi cô không ít sao? Vậy thì hắn nên giúp Hoắc Vi Vũ chuyển nhà rồi.
***
Hoắc Vi Vũ đi đến trước cửa, mở cửa ra.
“Tiểu Vũ.”
Hoắc Vi Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Mẹ Lâm đi từ hành lang ra, phàn nàn: “Cuối cùng con cũng về rồi, dì chờ con suốt ba tiếng đồng hồ rồi đấy.”
“Con xin lỗi. Sao dì không gọi điện cho con?” Hoắc Vi Vũ xin lỗi.
“Gọi mười mấy cuộc rồi mà con không bắt máy ấy chứ.” Đôi mắt đùng đục của mẹ Lâm đỏ ngầu.
Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mẹ Lâm và Thừa Ân.
“Xin lỗi dì, con để chế độ yên lặng nên không nghe thấy. Dì vào nhà đi ạ.” Hoắc Vi Vũ mở cửa bước vào.
Trong phòng khách lộn xộn vô cùng. Vào ngày Minh Nặc xảy ra chuyện, cô bị Giang Khả đưa đi, sau đó vẫn luôn bị nhốt trong phòng tối nên chưa dọn dẹp nhà cửa được.
“Nhà con bị sao vậy? Lại bị trộm vào nữa à?” Mẹ Lâm kinh ngạc.
“Ngại quá, sau khi trộm vào con còn chưa kịp dọn dẹp nữa. Dì ngồi đây trước đã, để con đi đun nước.” Hoắc Vi Vũ vừa dọn salon vừa nói.
Mẹ Lâm nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ: “Đừng bày vẽ làm gì, dì muốn nói chuyện với con vài câu thôi.”
“Dạ.” Hoắc Vi Vũ đỡ mẹ Lâm ngồi xuống.
“Tiểu Vũ, từ nhỏ con đã lớn lên cùng Thừa Ân. Dì cực kì quý con.” Mẹ Lâm nói.
Hoắc Vi Vũ biết chứ. Mỗi lần bị đánh, cô đều chạy đến nhà Thừa Ân, không chỉ vì Thừa Ân mà còn vì mẹ Lâm đối xử với cô tốt vô cùng.
Vietwriter.vn
“Lần này con xảy ra chuyện, Thừa Ân chạy đến trường tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, đến cả nhà bạn học, nhà giáo viên tìm con. Suốt ba ngày, thằng bé không phút giây nào ngủ yên.” Mẹ Lâm tiếp tục nói.
Hoắc Vi Vũ cũng đoán ra được, đôi mắt nhòe đi vì cảm kích: “Có thể quen biết Thừa Ân và dì, đó là phúc ba đời của Hoắc Vi Vũ con.”
Nếu một ngày nào đó Thừa Ân xảy ra chuyện, cô cũng sẽ nhảy vào biển lửa, không tiếc thân mình.
“Đây đều là những việc Thừa Ân nên làm mà.” Mẹ Lâm nói xong, ánh nhìn trở nên ảm đạm.
“Con trai lãnh đạo của cha Thừa Ân ngày mai cưới vợ. Ông ta mời cả nhà dì đi. Thực ra là ông ta muốn giới thiệu con gái ông ta cho Thừa Ân. Theo như cha Thừa Ân nói thì đây là ý của Tướng quân Mai. Cũng bởi Thừa Ân và Du Tiệp Ngạo là bạn tốt nên tướng quân Mai muốn xúc tiến cho Du Tiệp Ngạo. Một khi đã thiết lập mối hôn nhân mang mục đích quân sự này rồi mà lại thay đổi thì sẽ tội nặng tương đương với phản bội. Thà rằng ngay từ đầu không để xảy ra việc này thì hơn.” Mẹ Lâm giải thích cặn kẽ.
Hoắc Vi Vũ hiểu mục đích mà mẹ Lâm tới đây. Cô cúi đầu, xoay tròn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay. Trái tim như bị bóp chặt, vừa ngột ngạt vừa nhói đau.
Cô khó khăn lắm mới xóa tan mọi hiềm khích trước đó với Cố Hạo Đình, bây giờ cô không muốn làm hắn có bất kì hiểu lầm nào nữa.