Chương 413 TỚI TÌM TÔI ÔN CHUYỆN CŨ SAO? TÔI MUỐN LÊN GIƯỜNG
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ rất lâu mới quyết định đích thân đi. Bởi nếu chuyển phát nhanh thì sợ thất lạc, chiếc nhẫn kia quá đắt làm sao cô đền nổi, mà cô thì chưa mặt dày đến độ bảo người của hắn tới lấy. Suy đi tính lại, cô đoán lúc này Cố Hạo Đình đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện hoặc là ở sơn trang Ly Uy, vậy cô có thể qua chỗ bác Long đưa nhẫn, nhờ chuyển cho Cố Hạo Đình.
Hoắc Vi Vũ ra cửa bắt xe qua biệt thự ở Ninh Xuyên của Cố Hạo Đình. Sau khi đưa địa chỉ cho tài xế, cô buồn ngủ nên thiếp đi trên xe.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác được xe giảm chậm tốc độ đột ngột, trượt một đường dài vì tài xế đột nhiên phanh gấp.
Hoắc Vi Vũ giật mình mở mắt, tài xế dừng xe bên lề đường, xuống xe xem xét một hồi rồi chửi tục: “Mẹ kiếp, đứa nào thất đức quá vậy?”
Hoắc Vi Vũ không hiểu nên xuống xe quan sát mặt đất. Có người rải một loạt đinh trên đường, chỉ cần tài xế hơi sơ suất là ăn đủ.
“Trong xe anh có lốp dự phòng không? Thử thay lốp xem.” Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ thương cảm với bác tài.
“Trên xe tôi chỉ còn một cái lốp dự phòng thôi, mà lần này hỏng những hai bánh. Xin lỗi cô, tôi gọi điện thoại cho người đến sửa, địa chỉ cô nói cách đây không xa, chắc khoảng năm trăm mét nữa, đi qua một cái hồ là tới rồi. Hay là cô tự đi nhé? Lúc về thì có lẽ xe đã sửa xong.” Tài xế xin lỗi.
“Được, lát nữa tôi quay về, phiền anh đợi tôi một lát.” Hoắc Vi Vũ lấy ví trả tiền taxi cho bác tài rồi xách túi đi thẳng về phía trước.
***
“Hắt xì.” Con người thất đức kia hắt xì, nhéo mũi hỏi vệ sĩ đứng cạnh: “Anh nói xem liệu Cố Hạo Đình có trúng chiêu không?”
Vệ sĩ nhìn Duật Nghị với ánh mắt chán ghét: “Tôi thấy nếu Tư lệnh Cố trúng mánh, biết đinh trên đường là do ngài rải, vậy ngài ‘trúng số’ rồi.”
“Anh nguyền rủa tôi như thế, có phải đang tìm cơ hội để tôi đổi vệ sĩ mới không?” Duật Nghị gác chân lên bàn trà, hững hờ nói.
Vệ sĩ gật đầu, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Xin cậu đó, mau đổi đi, nhanh đi.”
Duật Nghị cầm một quả cam, ném về phía người vệ sĩ: “Mơ đi, mau bóc vỏ cam cho tôi.”
Vệ sĩ nhận lệnh bóc cam. Bác Long rót một chén trà Long Tỉnh đưa cho Duật Nghị. Vietwriter.vn
“Bác gọi điện cho Cố Hạo Đình đi, bảo con trai Tổng thống đang chờ hắn ở nhà. Nếu hắn không đến thì tôi không đủ kiên nhẫn chờ nữa đâu đấy.” Duật Nghị thúc giục.
Bác Long cười hiền từ: “Hay là ngài cứ đi trước, chờ Tư lệnh về tôi sẽ gọi điện cho ngài.”
Duật Nghị nghẹn lời. Sao ở đâu gã cũng không được chào đón vậy?
“Anh nói xem, sao ba tôi cứ khăng khăng muốn tôi đi theo Cố Hạo Đình vậy? Ông ấy không biết tôi ghét hắn sao? Sao còn bảo tôi đi theo hắn đến doanh trại để huấn luyện?” Duật Nghị hỏi vệ sĩ đứng cạnh.
“Tổng thống làm vậy ắt có nguyên do.” Vệ sĩ khẽ đáp.
“Nguyên do chó má gì! Con của ông ấy làm lính lác cho Cố Hạo Đình, người nở mặt nở mày là Cố Hạo Đình chứ không phải ông ấy. Ông lão già khọm này não có vấn đề.” Duật Nghị giật lấy quả cam trên tay vệ sĩ, nhét vào miệng.
Chán quá đi! Hay là gã đi tìm Giả Mẫn Tử nhỉ?
Chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ? Mấy hôm nay, gã tìm người tên Giả Mẫn Tử trên khắp cả nước mà không có ai là người mà gã muốn tìm. Biết vậy lúc đó gã không ngủ.
*
Cố Hạo Đình lái xe trở về. Từ đằng xa, hắn nhìn thấy Hoắc Vi Vũ đang lủi thủi đi bên bờ hồ. Trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên vẻ sắc bén, hắn đạp ga, giả vờ không thấy, phóng lên phía trước. Nhưng khi xe tới chỗ cô, hắn lại đột ngột đạp phanh.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, quay sang nhìn chiếc xe đỗ cạnh mình.
Cố Hạo Đình hạ cửa sổ xe, lạnh lùng nhìn cô, nói với giọng quái gở: “Sao vậy? Đến tìm tôi à?”