Chương 423 THÌ RA CÔ ĐỔ OAN CHO HẮN RỒI
Hoắc Vi Vũ đã khóc đến nước mắt như mưa. Thì ra ba cô không phải bị Cố Hạo Đình ép chết. Thì ra ba mất cũng không phải vì giận cô. Sau cùng Cố Hạo Đình vẫn cố gắng cứu ba cô. Sự thật được vén màn hơi muộn, nhưng cũng may là cô biết được điều này.
Hoắc Vi Vũ thấy buồn vô cùng, nỗi đau trào dâng trong lòng khiến dòng lệ tuôn rơi không dứt. Buồn vì cái chết của ba. Buồn vì ba đã yêu thương bảo bọc cô nhường ấy. Buồn vì cô đã làm Cố Hạo Đình tổn thương. Buồn cho cả tình yêu đã nát tan giữa cô và Cố Hạo Đình.
Cô chẳng suy nghĩ được gì, chỉ muốn dốc cạn sức lực khóc hết dòng nước mắt đã kìm nén bấy lâu nay.
Bút ghi âm vang lên tiếng ồn ào chừng một phút rồi yên tĩnh trở lại. Lúc này, giọng Hoắc Thuần vang lên: “Mẹ à, giờ mẹ con mình nên làm gì đây?”
“Còn làm gì nữa, chỉ cần mẹ con mình cứ khăng khăng nói rằng Hoắc Vi Vũ bỏ nhà theo trai chọc cho ba nó tức chết thì ai làm gì được. Cứ đổ hết tội lỗi lên đầu Hoắc Vi Vũ đi, không ai biết là mẹ con mình chọc cho Hoắc Kha Dương tức chết đâu.” Tần Diệu Ni nói như thể đường hoàng lắm.
“Thế chuyện Hoắc Vi Vũ là con hoang thì sao? Có cần công bố không ạ?” Hoắc Thuần lại hỏi.
“Đương nhiên là không thể rồi. Công bố chuyện này thì thể nào mọi người cũng đoán là mẹ con mình chọc tức chết Hoắc Kha Dương. Dù sao chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hoắc Kha Dương chết rồi, ba con chắc chắn có thể kế nhiệm. Còn ông nội vốn đã ghét Hoắc Vi Vũ, ông biết Hoắc Vi Vũ khiến ba nó tức chết thì kiểu gì chẳng đuổi nó ra khỏi nhà. Như thế là chúng ta đạt được mục đích rồi.”
“Thế nhỡ bác cả không chết thì sao ạ?” Hoắc Thuần lo lắng.
Giọng Tần Diệu Vi thoáng vẻ hoảng hốt: “Hoắc Kha Dương mà không chết thì công sức của chúng ta đổ sông đổ bể hết. Đi, đến bệnh viện quân khu ngay. Phải đảm bảo ông ta không còn đường sống, nếu còn thoi thóp thì cho ông ta chết luôn đi.”
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, ngọn lửa căm hận và ý chí báo thù sục sôi trong lòng. Nếu giữa cô và họ đã không có quan hệ huyết thống, nếu họ đã ép chết ba cô thì cô sẽ bắt đám người đó phải trả giá gấp mười lần.
Hoắc Vi Vũ cất bút ghi âm vào túi xách, mở cửa bước ra ngoài. Cô vừa ra đến cửa thì bị hai cảnh sát mặc đồng phục chặn lại.
“Cô là Hoắc Vi Vũ phải không?” Một viên cảnh sát hỏi.
“Vâng. Có chuyện gì sao?” Hoắc Vi Vũ thấy khó hiểu.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Cô bị tình nghi có liên can đến một vụ án cố tình gây thương tích. Mời cô theo chúng tôi về đồn làm việc.” Cảnh sát nghiêm giọng nói.
“Cố tình gây thương tích?” Hoắc Vi Vũ không hiểu ra làm sao. “Tôi gây thương tích cho ai?”
“Đi rồi khắc biết.” Cảnh sát nghiêm giọng, áp giải Hoắc Vi Vũ lên xe.
Xe đi được nửa tiếng thì Hoắc Vi Vũ nhận ra đây không phải đường đến sở cảnh sát. Cô hoảng hốt nhìn tay cảnh sát ngồi bên cạnh: “Rốt cuộc các anh là ai?”
Tay cảnh sát nọ nhìn cô, nhếch miệng cười nham hiểm: “Người đẹp đắc tội người ta rồi, chỉ sợ đến chết cũng không biết mình chết thế nào.”
Hoắc Vi Vũ ý thức được nguy hiểm liền vội vàng đẩy cửa xe, nhưng đã bị gã cảnh sát kia túm tay ngay tức khắc. Gã lôi ra một chiếc khăn trắng định bịt mũi cô. Hoắc Vi Vũ vội vàng nín thở, giả vờ ngất đi. Gã kia bịt chặt khăn chừng ba mươi giây mới thả ra.
“Con này nhanh trí phết, đúng là phải dùng thủ đoạn mới xong.”
Tay cảnh sát đang lái xe liếc Hoắc Vi Vũ một cái: “Có câu gì ấy nhỉ. Việc đời tính rất thông minh; còn mình, mình tính phận mình vẫn sai*. Cô ta đắc tội mẹ của Tư lệnh, không chết mới lạ đấy.”
* Đây là hai câu đầu trong bài thơ “Thông minh lụy” (Mắc lụy thông minh) trích từ tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần, nói về nhân vật Vương Hy Phượng. Trên đây là bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng.
“Anh em ta làm xong vụ này rồi mau rút thôi, đừng để Cố Hạo Đình tóm được. Không nên dính líu gì nhiều.”
“Hiểu rồi.”