Chương 422 CHÂN TƯỚNG LÀ VẬY ĐẤY, CỐ HẠO ĐÌNH À, EM THÍCH ANH
Lý Nghiên Hiền giận đùng đùng ra khỏi phòng riêng.
Hoắc Vi Vũ bật bút ghi âm lên.
“Tiểu Vũ à, con về nhà đi, ba không ép con nữa đâu. Với ba, con quan trọng hơn tất thảy trên đời. Một mình con lang thang bên ngoài nhỡ ăn không ngon ngủ không yên thì phải làm sao? Nhỡ Ngụy Ngạn Khang bắt nạt con thì con biết làm thế nào đây? Ba lo lắm, ít nhất con ở bên ba còn có người làm chỗ dựa.
Hôm nay là sinh nhật con, ba đã làm món bánh gato con thích nhất rồi, cả mì trường thọ nấu với sườn nữa đấy. Nhưng giờ chẳng có ai ăn cả, ba đau lòng lắm. Tiểu Vũ à, xin lỗi con.
Nếu con không muốn về thì thôi, hết tiền nhớ bảo với ba một tiếng, đừng để mình chịu khổ. Ba sẽ đi gặp Nạp Lan Tĩnh Doanh, chắc bà ấy sẽ đưa chiếc bút ghi âm này cho con. Con nghe được đoạn băng này rồi thì về nhà đi nhé.”
Hoắc Vi Vũ nghe giọng nói nghẹn ngào của ba mà lòng đau nhói như bị kim châm. Từng cây kim không ngừng đâm vào tim cô đến túa máu. Rốt cuộc cô đã làm gì mà để người ba yêu thương mình nhất phải đau buồn thế này! Cô bỏ trốn với Ngụy Ngan Khang rồi, chỉ còn mình ba ở nhà, cô đơn quạnh quẽ trong ngày sinh nhật của cô. Xót xa biết bao!
“Cốc cốc cốc.” Bỗng nhiên, trong đoạn băng ghi âm có tiếng gõ cửa.
Biết rõ là Cố Hạo Đình ép chết ba mình, cô vẫn muốn nghe để chứng thực đáp án, dù cho sự thật có tàn nhẫn đến mấy.
“Ôi trời, anh cả à, hóa ra Hoắc Vi Vũ không phải con đẻ của anh. Anh giấu mọi người cũng vất vả gớm nhỉ.” Giọng Tần Diệu Ni vang lên.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, thì ra không phải Cố Hạo Đình. Chẳng lẽ cái chết của ba còn uẩn khúc khác? Cô bỗng căng thẳng hơn hẳn.
“Em đang nói linh tinh gì đấy. Tiểu Vũ chính là con đẻ của anh.” Hoắc Kha Dương khẳng định.
“Anh đừng giấu nữa. Trong hồ sơ sinh của Hoắc Vi Vũ, anh viết nhóm máu của nó là nhóm A, nhưng con bé Thuần nhà em phát hiện ra nhóm máu của Vi Vũ là AB. Chị dâu nhóm máu A, anh cũng thế, vậy thì làm sao sinh ra con gái có nhóm máu AB được.”
“Tiểu Vũ là con anh với một người phụ nữ khác.” Hoắc Kha Dương nói với giọng bực tức.
“Thôi anh khỏi giấu, con bé Thuần đã làm xét nghiệm ADN cho anh với Tiểu Vũ rồi. Anh với nó không hề có quan hệ huyết thống.” Tần Diệu Ni nói với giọng chanh chua.
“Thế thì sao? Anh coi Tiểu Vũ như con đẻ, không ai thay đổi được điều này.”
“Bọn em cũng có định thay đổi gì đâu. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm ADN được công bố, anh đoán xem Ngụy Ngạn Khang sẽ nghĩ gì về Hoắc Vi Vũ? Anh muốn gả nó cho Cố Hạo Đình, nhưng nhà họ Cố sẽ không chấp nhận một đứa con hoang không rõ lai lịch đâu. Còn cái nhà này cũng không chứa một người ngoài như nó. Anh nghĩ liệu ba có đuổi nó ra khỏi nhà không?” Tần Diệu Ni gằn giọng.
“Không ai có thể đuổi con gái tôi đi!” Hoắc Kha Dương kích động.
“Anh cả, anh đừng kích động như thế. Chỉ cần anh ký vào tờ đơn bổ nhiệm này, để Hoắc Dương nhà em làm người kế nhiệm anh kỳ tiếp theo, bọn em sẽ không nói chuyện Hoắc Vi Vũ là con hoang cho ai hết.”
“Cút! Tiểu Vũ chính là con tôi, đừng hòng ai giở trò. A!” Hoắc Kha Dương đang nói thì đột nhiên bật ra một tiếng kêu đau đớn.
“Anh cả, anh làm sao thế?”
“Ông chủ, ông chủ! Bà Hai, xin bà mau đưa ông chủ vào bệnh viện đi. Ông ấy sắp không trụ được nữa rồi!” Thím Hoàng hốt hoảng kêu lên.
“Tôi còn phải đi làm tóc. Anh ấy đột nhiên tái phát bệnh tim thì liên quan gì đến tôi. Bà đừng có nói linh tinh, cẩn thận kẻo tôi xé miệng bà đấy.” Tần Diệu Ni lạnh nhạt nói.
“Chú Hoắc!” Đúng lúc này, giọng Cố Hạo Đình vang lên.
“Ngài Cố, ông chủ tái phát bệnh tim rồi.” Thím Hoàng nói với vẻ lo lắng. Vietwriter.vn
“Lập tức báo cho bệnh viện quân khu chuẩn bị sẵn sàng cấp cứu. Bảo các y tá bác sĩ đợi lệnh, mười phút nữa tôi tới.” Cố Hạo Đình lập tức ra lệnh rồi đưa Hoắc Kha Dương ra ngoài.