267
Đường Thư Nghi nhìn hắn thật sâu, sau đó đứng dậy không nói một lời rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Nghiễn Đài, nàng nói: “Nghiễn Đài ra đây với ta.”
Giờ khắc này Nghiễn Đài vô cùng bối rối, hắn quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh đang nằm trên giường, lại nhìn Đường Thư Nghi, sau đó quỳ xuống trước mặt Đường Thư Nghi, run rẩy nói: “Phu… Phu nhân, nô tài nhát gan, không dám nói ra.”
Đường Thư Nghi hừ một tiếng, “Cút ra ngoài.”
Nói rồi, nàng đi ra ngoài, Nghiễn Đài nhìn Tiêu Ngọc Minh ai thán: “Nhị công tử, nô tài phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Ngọc Minh duỗi tay ra chỉ vào hắn nói: “Nếu ngươi dám nói, ta không cần ngươi nữa.”
Nghiễn Đài vâng một tiếng đứng dậy đi ra ngoài, hắn biết phải làm như thế nào. Câu không cần hắn này, Nhị công tử đã nói với hắn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không phải thật sự không cần hắn. Cho nên, hắn có thể nói sự thật với phu nhân.
Ra khỏi phòng ngủ, Tề Nhị nói với Tiêu Ngọc Minh: “Giấu không được, sớm muộn gì cũng biết.”
Nghiêm Ngũ vẻ mặt áy náy, “Tất cả đều do ta.”
Tiêu Ngọc Minh xua tay, “Là do ta sơ ý, không nghĩ tới thân thủ nàng ta lại tốt như vậy.”
Sau đó ba người họ im lặng một lúc, ở Thượng Kinh tung hoành nhiều năm như vậy, lần đầu tiên vấp phải kẻ cứng đầu.
Bên ngoài, Đường Thư Nghi ngồi trên một chiếc ghế giữa tiểu sảnh, Nghiễn Đài quy quy củ củ quỳ gối trước mặt nàng. Đường Thư Nghi không lên tiếng, để hắn quỳ một lúc rồi mới nói: “Đứng dậy trả lời.”
“Tạ phu nhân.” Nghiễn Đài đứng dậy, lại quy quy củ củ đứng sang một bên.
“Nói đi, ai đánh nó?” Đường Thư Nghi hỏi, giọng nói mang theo nguy hiểm.
Nghiễn Đài lại trở nên lo lắng, co rúm người lại, nhỏ giọng nói: “Là… Là Hướng ngũ tiểu thư.”
Đường Thư Nghi nghe câu trả lời của hắn, nhanh chóng bắt được một chữ. Hướng.
Nàng hỏi hỏi: “Hướng ngũ tiểu thư?”
Nghiễn Đài gật đầu, Đường Thư Nghi lại hỏi: “Tiểu thư nhà tướng quân?”
Nghiễn Đài lại gật đầu, Đường Thư Nghi bỗng nhiên nở nụ cười: “Tốt, rất tốt!”
“Vị Hướng ngũ tiểu thư kia và Hướng tướng quân có quan hệ gì?” Đường Thư Nghi lại hỏi. Đều họ Hướng, đều là tiểu thư của Hướng gia, nhưng thân phận khác nhau liền khác biệt cũng khác nhau.
Nghiễn Đài nói: “Hướng ngũ tiểu thư là đích nữ của Hướng đại tướng quân.”
“Tốt, rất tốt!” Đường Thư Nghi không nhịn được lại vỗ tay nói, nàng đang buồn không có cơ hội, bây giờ lại tự đưa tới.
Cơn tức giận trong lòng đã bớt đi rất nhiều, Tiêu Ngọc Minh nghiến răng chịu đựng đau đớn cũng không nói ai đã đánh mình, nói rõ chuyện này có thể không trách đối phương. Nhưng cho dù có trách vị Hướng ngũ cô nương kia hay không, nàng ta đã đánh người, còn đánh gãy hai cái xương sườn, cho nên nàng ta phải chịu trách nhiệm. Tiểu cô nương không chịu trách nhiệm được cũng không sao, hài tử gây chuyện lão tử lau mông không phải là chuyện bình thường sao?
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, hỏi Nghiễn Đài.
Nghiễn Đài mặc dù nhát gan, nhưng ăn nói cũng coi như lưu loát, một lát liền kể lại sự việc một lần, Đường Thư Nghi nghe xong thật sự một lời khó nói hết. Mấy hài tử trẻ tuổi này vừa đụng nhau, một lời không hợp liền có thể đánh nhau!
Chuyện như sau:
Hôm nay ba vị công tử bột hẹn nhau cùng nhau ra thành trên. Tiêu Ngọc Minh nhiều ngày không đi săn, đề nghị đi săn, ba người liền cưỡi ngựa đến Tây Sơn.
Trên đường có một vũng nước, ba người đều không dừng lại, trực tiếp cưỡi ngựa qua. Trùng hợp, bên vũng nước đậu một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa có vài vị công tử tiểu thư trẻ tuổi đang đứng.
Khi ngựa của Tiêu Ngọc Minh đi ngang qua mặt nước, tia nước bắn trúng váy của hai hai vị tiểu cô nương, bọn họ không vui, liền chắn đường ba người họ không cho đi.
Tiêu Ngọc Minh ba người kéo dây cương lại, quay lại nhìn một hàng người, ha, cũng coi như người quen. Nên nói là người quen của Nghiêm Ngũ, Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị chỉ là quen biết mà thôi.
Nhóm người này là vài vị công tử tiểu thư của phủ Hướng tướng quân, thấy thời tiết hôm nay đẹp, bọn họ ra ngoài chơi, tình cờ gặp được đám người Tiêu Ngọc Minh, còn xảy ra loại chuyện này.
Vốn dĩ đều là người cùng một vòng trong giới quyền quý ở Thượng Kinh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ba người Tiêu Ngọc Minh làm vấy nước lên người người ta, xin lỗi một câu là được rồi. Nhưng ba người bọn họ còn kịp lên tiếng, một vị công tử của Hướng gia nhìn Nghiêm Ngũ hừ lạnh một tiếng: “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
Hắn ta nói câu này là có nguyên nhân, khoảng thời gian gần đây, Nam Lăng bá phu nhân đang bàn chuyện hôn sự của Nghiêm Ngũ, nhìn trúng tứ cô nương tam phòng của Hướng gia. Nàng ấy cảm thấy, Nghiêm ngũ mặc dù không phải trưởng tử, về sau không thể kế thừa tước vị, nhưng tam phòng Hướng gia kia cũng không phải trưởng phòng. Lại nói Hướng đại tướng quân mặc dù nắm quân quyền, nhưng chẳng có tước vị, nhìn chung, thật ra là tam phòng Hướng gia mới là trèo cao.
Nhưng ai bảo Nghiêm Ngũ là một công tử bột chứ, danh tiếng không tốt, Nam Lăng bá phu nhân cảm thấy, xuất thân hơi thấp một chút thì thấp một chút đi. Nàng ấy quen biết Hướng đại tướng quân phu nhân, liền đi qua tìm hiểu một chút. Hướng đại tướng quân phu nhân không phải thân nương của tứ cô nương, tất nhiên không thể làm chủ, sau khi Nam Lăng bá phu nhân rời đi, liền nói chuyện này với Hướng tam phu nhân.
268
Hướng tam phu nhân nghe xong vô cùng vui vẻ, bọn họ là tam phòng, dựa vào đại phòng mà sống, nữ nhi có thể gả cho đích tử của phủ Nam Lăng bá, đúng là mối hôn sự quá tốt, đồng ý ngay lập tức. Nhưng khi sự việc truyền đến tai tứ cô nương, nghe trong nhà muốn gả nàng ta cho một vị công tử bột, liền bắt đầu chán nản không vui, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng thế nhưng ngã bệnh.
Mọi chuyện đã đến bước này, dù sao cũng là thân khuê nữ, Hướng tứ cô nương không nguyện ý, Hướng tam phu nhân cũng không thể cưỡng ép nàng ta đồng ý, vô cùng tiếc nuối bảo Hướng đại tướng quân phu nhân từ chối Nam Lăng bá phu nhân. Chuyện đến đó cũng coi như đã qua, nhưng ai biết hôm nay lại đụng phải.
Người mở miệng nói Nghiêm Ngũ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga chính là thân ca ca của Hướng tứ cô nương, Hướng tam công tử. Hắn thấy muội muội nhà mình đổ bệnh đều là do Nghiêm Ngũ. Cho nên vừa thấy liền công kích hắn một câu.
Tiểu bá vương Nghiêm Ngũ làm sao có thể nghe vô mấy lời này, đương trường vung roi đánh về phía Hướng tam công tử, nhưng roi còn chưa chạm vào người đã bị một cái roi khác quấn lấy, người ra tay là đích nữ Hướng ngũ tiểu thư của Hướng đại tướng quân.
“Hắn nói sai, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi, chuyện này coi như qua đi đi.” Hướng ngũ tiểu thư nhìn Nghiêm Ngũ nói.
Giọng nói của nàng coi như hoà khí, nhưng khi nghe vào tai Nghiêm Ngũ thì lại mang theo chút ý vị chế giễu, hơn nữa đằng sau truyền đến tiếng cười nhạo của Hướng tam công tử, Nghiêm Ngũ càng thêm bực bội, cảm thấy người Hướng gia đang cố ý tìm hắn gây rắc rối.
Nói thật ra vị Hướng ngũ cô nương này có chút quan hệ với Nghiêm Ngũ. Nam Lăng bá phu nhân và Hướng đại tướng quân phu nhân có quan hệ không tồi, cho nên hai nhà cũng có quan hệ mật thiết, Nghiêm Ngũ và Hướng ngũ cô nương cũng quen biết nhau từ nhỏ.
Nghiêm Ngũ khoảng năm sáu tuổi, có lần đi theo Nam Lăng bá phu nhân đến Hướng gia chơi. Các phu nhân nói chuyện với nhau, để đám tiểu hài tử chơi với nhau. Hướng ngũ cô nương lúc đó mới bốn năm tuổi, đang cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ chơi trong viện.
Thanh kiếm này là Hướng đại tướng quân tự tay làm, không chỉ được đánh bóng nhẵn mịn, mà còn được chạm khắc hoa văn mà tiểu hài tử thích, Hướng đại tướng quân còn xa xỉ khảm một viên đá quý lên đó, lấp lánh đẹp đẽ.
Nghiêm Ngũ nhìn thấy cũng muốn chơi, đi về phía Hướng ngũ cô nương đòi lấy, nhưng Hướng ngũ cô nương không đưa, hắn liền đưa tay cướp. Hắn cảm thấy, mình lớn hơn Hướng ngũ cô nương, còn là nam hài tử, tự nhiên có thể dễ dàng cướp được thanh kiếm gỗ nhỏ.
Nhưng không ngờ tới chính là, hắn vừa duỗi tay ra, một bàn chân nhỏ đạp vào bụng hắn khiến hắn ngã xuống đất. Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, Hướng ngũ cô nương đã cưỡi trên người hắn, nắm đấm nhỏ trái phải chào hỏi thân thể hắn.
Lúc đó đau đến đâu Nghiêm Ngũ không còn nhớ nữa, nhưng sự xấu hổ kia vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
May mà nha hoàn bà tử vội vàng tách họ ra, nếu không khuôn mặt như bánh bao của hắn đã bị đánh cho sưng phồng. Kể từ đó về sau, hắn vừa hận vừa sợ Hướng ngũ cô nương. Hơn nữa, chuyện này không hiểu sao lại lan truyền ra ngoài, cả Hướng gia đều biết. Đến bây giờ, vài vị công tử trẻ tuổi Hướng gia còn thỉnh thoảng lấy chuyện này để cười đùa hắn.
Nhưng mà, bọn họ nghĩ đó là một trò đùa, Nghiêm Ngũ lại không cho là vậy, đó là vết nhơ của hắn! Vết nhơ rửa cả đời cũng không sạch.
Giờ khắc này lần nữa đối mặt với khắc tinh, hắn vừa ghét vừa hoảng, nhưng vẫn phải tỏ ra trấn định. Hắn nghiêng cằm nói: “Ngươi nói qua đi là qua đi sao! Không được.”
Hướng ngũ tiểu thư cũng không phải là người có tính tình tốt, nghe hắn nói vậy liền nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Muốn thế nào? Nghiêm Ngũ không biết muốn thế nào?
Đúng lúc này, Hướng tam công tử khinh thường cười nói: “Đánh một ván đi, đơn đấu, Nghiêm Ngũ ngươi dám không?”
Nghiêm Ngũ quay đầu nhìn lại Tiêu Ngọc Minh, trong ba người bọn họ, thân thủ của hắn tốt hơn một chút. Tiêu Ngọc Minh lúc này cũng rất tức giận, trong đám người Hướng gia, có hai tên cứ không muốn hiểu chuyện.
Lại nhìn về đám người Hướng gia, bốn tiểu cô nương mười mấy tuổi, hai vị công tử ca mười lăm mười sáu tuổi. Nhìn cử chỉ hành động mềm nhũn yếu ớt của hai vị công tử kia, nhìn liền biết chưa từng luyện qua, đã vậy còn muốn đấu đơn, thật sự không biết sống chết.
Hắn nói: “Được rồi, đơn đấu thì đơn đấu đi, các ngươi ai tới?”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của người Hướng gia rơi vào trên người Hướng ngũ cô nương. Tiêu Ngọc Minh cũng nhìn về phía Hướng ngũ cô nương, liền thấy tiểu cô nương khoảng mười ba tuổi, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to, trông rất dễ thương. Vóc người không cao, có lẽ chỉ cao đến vai hắn, còn hơi gầy, nhìn cái cổ tinh tế kia, hắn cảm thấy chỉ cần một tay là có thể bẻ gãy.
Lúc này, tiểu cô nương trước mặt lên tiếng: “Ta so với ngươi, nhưng nói trước, bị thương không được khóc, cũng không được báo với trưởng bối trong nhà.”
Tiêu Ngọc Minh còn đang nghĩ đánh nhau với một tiểu cô nương như vậy là đang bắt nạt người ta, nhưng nghe nàng ta nói như vậy, cơn tức giận dâng lên, hắn nói: “Được, vậy thì nói trước, đến lúc đó đừng về nhà báo tưởng bối, nói ta bắt nạt cô nương như ngươi.”
Hướng ngũ cô nương nhún vai, quất roi nói, “Đến đi.”
Nàng ta vừa nói xong, đám người Hướng gia nhanh chóng lùi về nghía sau. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị không hiểu ra sao, nhưng bọn họ cũng lui về phía sau, Tề Nhị còn thấp giọng hỏi Nghiêm Ngũ: “Hướng ngũ này rất mạnh sao? Nhìn không giống lắm!”
Nghiêm Ngũ lắc đầu, “Ta cũng không biết, lúc nhỏ chỉ chơi với nhau hai lần.”
Hai người đang nói chuyện, bên này Tiêu Ngọc Minh và Hướng ngũ cô nương đã đánh nhau rồi. Tiêu Ngọc Minh dùng đao, còn Hướng ngũ cô nương dùng roi, hai người đánh qua đánh lại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Tiêu Ngọc Minh càng lúc càng lui, có thể nói là Hướng ngũ cô nương đè hắn mà đánh.
Tiêu Ngọc Minh thật sự đánh giá thấp cô nương trước mặt, cảm thấy một tiểu cô nương, cho dù học một hai chiêu từ phụ thân thì lại làm sao, chắc chỉ là khoa chân múa tay. Nhưng khi thật sự đánh nhau hắn mới biết, chính mình mới là kẻ khoa tay múa chân. Bây giờ hắn hối hận cũng không kịp, chỉ có thể dùng hết sức đối phó.
Hướng ngũ cô nương từng bước ép sát, Tiêu Ngọc Minh vội vàng rút lui, lui đến bên vũng nước kia, Hướng ngũ cô nương thấy vậy giơ chân lên, đạp một cái vào ngực hắn. Tiêu Ngọc Minh muốn trốn, nhưng không trốn được, bị đạp mạnh một cái, trượt chân vấp vào xe ngựa của Hướng gia, chỉ nghe thấy cách một tiếng, hắn kêu đau ngã xuống đất.
Xương sườn bị gãy rồi.