Tôi bị lạnh mà tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang nằm trên nền nhà của phòng nghiên cứu, gần ngay trước mặt là một lớp bụi dày bám trên sàn nhà.
Tôi tốn một chút thời gian mới sắp xếp lại được dòng suy nghĩ của mình, khi bò dậy từ dưới nền nhà, thì ngay lập tức nhìn về phía cái tủ hồ sơ.
Diệp Thanh đã không thấy đâu nữa.
Tôi cảm thấy đau đầu, không biết là do tối qua uống say, hay là do nằm cả đêm trên sàn nhà, cũng có lẽ là bởi vì… Tôi lục túi lấy điện thoại di động ra định gọi điện, mới nhận ra điện thoại đã bị tắt nguồn. Bấm phím nguồn hồi lâu cũng chỉ có biểu tượng cục pin không còn tí điện nào hiện lên trên màn hình điện thoại.
Tôi nhìn một lượt cái văn phòng không bóng người, liền đi về phía cánh cửa, vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy cái hành lang luôn u ám ở phía sau phòng nghỉ ngơi. Cái bức tranh trừu tượng kia lại được treo trên tường, không hề có bất kì một vết tích bị hư hại nào cả.
Tôi hít thở sâu, tiếp tục đi về phía trước, xém chút bị chìa khóa trên nền nhà làm trượt ngã. Tuy không bị ngã, nhưng tôi cũng xém bị giạng thẳng chân ra, cơ đùi đã bị chuột rút. Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều không thuận lợi, hơn nữa kể từ hôm qua tới giờ thì mọi chuyện đã bắt đầu không thuận lợi. Những bi kịch như thế này dường như vẫn chưa dừng lại.
Tôi cầm chìa khóa lên, lại quay người nhìn một cái.
Trên ghế sô pha, trong văn phòng đều không có ai cả.
Tôi rời khỏi phòng nghiên cứu, vội vàng chạy xuống dưới lầu, khi đến cổng khu nhà thì nghe thấy có người gọi tôi.
“Ê, chú em Lâm Kỳ!”
Tôi lập tức dừng chân, nhìn thấy Cổ Mạch đang từ trong phòng bảo vệ đi ra.
Bộ dạng của Cổ Mạch cũng chẳng khá hơn tôi, cả người trông hốc hác già yếu. Nghĩ kĩ lại thì tuổi tác của anh ta quả thực cũng không còn nhỏ nữa. Theo lẽ thường mà nói, cho dù có được chăm sóc kỹ lưỡng thế nào thì cũng nên có chút dáng vẻ của một người già, mà không phải là dáng vẻ của ông chú trẻ tuổi mãi như thế này được.
Cổ Mạch vừa day day huyệt thái dương vừa đi về phía tôi, “Cậu đã làm gì ở trong phòng nghiên cứu vậy? Diệp Thanh đã nói gì với cậu?”
Tôi đắn đo một chút rồi trả lời: “Anh ta đẩy tôi vào trong mộng cảnh.”
Cổ Mạch tròn mắt, “Là giấc mộng gì? Gặp ai?”
“Là hai người chôn ở dưới gốc cây tình yêu.” Tôi nói.
“Cậu giết chết bọn họ rồi sao?” Cổ Mạch kinh hãi kêu lên.
“Chắc thế… Lúc cuối tôi hình như bị hôn mê. Điện thoại của tôi hết pin rồi. Anh dò tin tức thử xem.” Tôi thúc giục Cổ Mạch.
Tôi chạy vội ra ngoài chẳng phải chính là vì chuyện này hay sao.
Cổ Mạch lẩm bẩm nói: “Một cái cây bị chết đi cũng không có lên báo nhanh như vậy chứ? Lúc trước còn có chuyên gia tới nghiên cứu mà, dù cái cây chết rồi thì những chuyên gia đó cũng phải đến làm nghiên cứu trước đã. Lần trước, chúng tôi phải đợi tới lúc nó sống lại mới thấy lên báo, trước đó…”
“Không phải là chết vào tối hôm qua.” Tôi cắt ngang câu lải nhải không ngừng của Cổ Mạch.
Trước đây cũng không nhận ra Cổ Mạch lại là người hay nói lời thừa như vậy.
Đột nhiên tôi nghĩ đến nơi mà Cổ Mạch đang đứng hiện giờ. Là bởi vì nghe được tiếng gì đó nên mới cố ý nói những lời lảm nhảm để đánh lạc hướng sự chú ý sao?
“Không phải là tối hôm qua…” Cổ Mạch lặp lại một lần, dường như nghĩ ra điều gì đó nên nhìn về phía tôi đầy kinh ngạc.
Tôi trực tiếp giật lấy điện thoại di động của Cổ Mạch.
Tin tức về cây tình yêu vẫn y như cũ, chính là những tin tức mà tôi xem được trên tàu điện ngầm. Tôi chợt cảm thấy thất vọng.
Cổ Mạch tiến tới gần nhìn xem, “Không có gì thay đổi mà. Là do lúc cuối cậu bị hôn mê nên chưa cho nó một đòn chí mạng sao?”
Tôi nghĩ ngợi, điều này rất có khả năng.
“Tôi trở về đi ngủ tiếp.” Tôi nói một cách dứt khoát.
Cổ Mạch dựng thẳng ngón tay cái lên với tôi.
Tôi nói với Cổ Mạch: “Cho tôi mượn điện thoại, tôi phải xin nghỉ phép với cơ quan.”
Cổ Mạch vỗ vai tôi, chỉ về phía sau lưng tôi.
Tôi quay lại, nhìn thấy Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu.
“Lâm Kỳ, tại sao cả buổi sáng anh không đi làm hả? Gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi. Em còn gọi điện tới cả nhà của anh nữa.” Quách Ngọc Khiết mở miệng trước tiên.
Trần Hiểu Khâu suy nghĩ sâu xa hơn Quách Ngọc Khiết một chút, nhìn thôn Sáu Công Nông ở phía sau lưng tôi, rồi lại nhìn tôi, “Tối qua anh đi theo Cổ Mạch tới phòng nghiên cứu sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi…” Tôi vừa mở miệng liền không biết phải nói gì.
Xét lại thì, chuyện tối hôm qua hoàn toàn là hành động nông nổi khi say xỉn. Tôi đã bị chuyện của Kim Hải Phong làm cho kích động, cảm thấy bực bội trong lòng nên muốn chất vấn Diệp Thanh. Đến cuối cùng thì tôi cũng chẳng hỏi ra được kết quả gì.
Tôi có chút nghi ngờ, rằng chuyện Diệp Thanh đẩy tôi vào trong mộng cảnh là do thực sự mong tôi có thể giải quyết cái cây tình yêu đó, hay là do muốn đổi đề tài nói chuyện nữa.
Ngoài điều này ra, bây giờ tôi lại nhớ ra là mộng cảnh tối hôm qua gần như hoàn toàn hành động dựa theo ý trí của tôi, tôi muốn thay đổi thời gian thì thời gian liền thay đổi. Đây chính là tác dụng của cái năng lực bổ trợ đó của Diệp Thanh sao? Có phải là tôi nên ngủ một giấc ở trong phòng nghiên cứu mà không cần về nhà ngủ không?
“Lâm Kỳ, anh ngơ ngẩn cái gì vậy hả?” Quách Ngọc Khiết đập tôi một cái.
Tôi đụng phải Cổ Mạch, hai chúng tôi xém chút ngã chồng lên nhau.
Quách Ngọc Khiết chống nạnh hỏi: “Tỉnh táo lại chưa hả?”
Tôi xoa xoa vai, “Em đủ rồi đó.”
“Anh rốt cuộc là có chuyên gì hả? Tối hôm qua chạy đâu mất tiêu. Làm Tí Còi phải canh Gã Béo cả đêm, tối hôm nay anh đi canh được không hả?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Gã Béo thế nào rồi?” Tôi vội vàng hỏi.
“Buổi sáng Tí Còi có gọi điện thoại nói là khỏe nhiều rồi. Chỉ là tối qua dì đã khóc cả đêm nên sáng hôm nay không được khỏe cho lắm.” Quách Ngọc Khiết dáng vẻ vẫn còn sợ hãi, “Vốn là muốn đi tìm anh, nhưng điện thoại của anh không liên lạc được, cuối cùng Tí Còi phải chạy đông chạy tây, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện kìa.”
“Điện thoại của anh hết pin rồi. Em đã gọi điện cho cha mẹ anh rồi sao?” Tôi cầm điện thoại của Cổ Mạch gọi điện thoại cho cha mẹ trước tiên.
“Ừ. Anh nói với cô chú một tiếng đi.”
Trần Hiểu Khâu nói: “Còn về phía Sếp Già thì em đã xin nghỉ phép cho anh và Tí Còi rồi. Buổi chiều Sếp Già sẽ đi thăm Gã Béo, tốt nhất là anh cũng nên chờ ở bệnh viện, đừng có làm lộ tẩy đó.”
Tôi có chút do dự, trong đầu vẫn đang nghĩ đến việc giải quyết cây tình yêu.
Cuộc gọi đã được kết nối.
“A lô, mẹ hả, là con đây. Điện thoại con hết pin, tối hôm qua con đưa một người bạn về nhà nên đã ngủ lại ở chỗ cậu ấy. Vâng, con biết rồi. Gã Béo đã không có gì nguy hiểm nữa. Vâng, mẹ đừng lo lắng nữa. Tối nay gặp sau nha mẹ.” Tôi nói chuyện với mẹ mấy câu rồi cúp máy.
“Anh về nhà thay bộ đồ khác rồi hãy tới bệnh viện.” Trần Hiểu Khâu nhắc nhở một câu.
Quách Ngọc Khiết chán ghét nói: “Cả người toàn mùi rượu.”
Tôi rất lúng túng. Quách Ngọc Khiết rõ ràng cho là tối hôm qua tôi bỏ mặc Gã Béo đang bị thương nặng nằm trong bệnh viện để mà đi uống chung với con sâu rượu Cổ Mạch, chẳng trách cô ấy bực tức với tôi như vậy.
“Chuyện này lát nữa nói sau đi. Anh vẫn còn có việc phải tới Thanh Diệp một chuyến.” Tôi hít thở thật sâu.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Anh phải đi giải quyết hai người đó và cái cây tình yêu. Nếu như thuận lợi…” Tôi nắm chặt tay lại.
“Anh hăng hái như vậy từ khi nào thế, lại còn chủ động đi làm những chuyện này?” Quách Ngọc Khiết cảm thấy bất ngờ.
“Nếu như lúc trước anh chủ động hơn, thì Gã Béo sẽ không…” Tôi có chút u sầu.
Trần Hiểu Khâu chau mày hỏi: “Cái cây đó thì có liên quan gì với Gã Béo chứ?”
Tôi nhìn về phía Trần Hiểu Khâu với ánh mắt nghi hoặc, “Anh chưa nói với mấy người sao? Bởi vì cái cây đó mà chồng của Kim Hải Phong bị chết, khiến cô ta mất đi khống chế dẫn đến chuyện xe hơi phát nổ…”
“Xe hơi phát nổ ư?” Quách Ngọc Khiết nói chen vào, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Trong lòng tôi trở nên hồi hộp.
Trần Hiểu Khâu nói: “Sở Nguyên Quang là do bị tai nạn xe liên hoàn nên mới phải nằm viện. Chồng của Kim Hải Phong cũng ở chung phòng bệnh với cậu ta.”
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
“Lâm Kỳ, anh không sao chứ?” Quách Ngọc Khiết lo lắng hỏi.
Tôi há to miệng, “Nói vậy thì… Buổi tối hôm qua anh đã thành công rồi sao?”
Quá khứ bị thay đổi nên ảnh hưởng tới hiện tại.
Nhưng mà…
“Tại sao lại vẫn còn tai nạn chứ?” Tôi trở nên hoảng loạn.
“Có mười mấy chiếc xe tông vào đuôi nhau, có mấy chục người phải nằm viện. Cũng may lúc đó đang là giờ cao điểm, các chiếc xe nối sát nhau đi với tốc độ chậm, nên không có người nào chết cả, nghe nói cũng không có ai bị tàn tật.” Trần Hiểu Khâu nói.
Đây chắc hẳn là kết quả tốt đẹp nhất rồi nhỉ.
Nghĩ tới đội trưởng Vạn, ông ta cũng đã bị tôi thay đổi vận mệnh, con gái ông ta không chết, nhưng giữa quá khứ, mộng cảnh và hiện thực mới thì cũng có sự khác nhau nhất định.
Tôi thở một hơi thật dài, khóe miệng bất chợt mỉm cười.
Quách Ngọc Khiết hỏi không buông: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Xảy ra thay đổi gì sao? Em hoàn toàn không nhớ gì cả.”
“Đúng thế. Tụi em hoàn toàn không nhớ gì cả.” Trần Hiểu Khâu nói, nhìn về phía Cổ Mạch đang im lặng.