Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 20-3: Ký ức của Tiểu Vũ



Diệp Lộ chỉ gắp mấy cọng rau bỏ vào miệng, nhìn thấy bộ dáng ăn nhiệt tình của Trường Tuế, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ rồi nói: “Tiểu Khương, cô có thể ăn nhiều như vậy, mà sao lại không tăng cân vậy? Thật tức chết đi được, tôi ăn vào cái là mập lên liền? Mấu chốt là tôi không kiềm chế được bản thân, miệng tôi lúc nào cũng thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn, trước đây tôi không phải như vậy, nhưng sau khi sinh Mạt Mạt thì miệng đặc biệt lúc nào cũng thèm ăn.”

“Muốn ăn cái gì thì ăn, em cũng không thiếu phim để đóng.” Chu Bân nói: “Tự mình làm khổ mình, cân nặng cũng không giảm đi được, chi bằng cứ ăn thỏa thích đi.”

Diệp Lộ hơi giận dỗi: “Anh nói thật dễ nghe, anh không thấy các báo tiếp thị nói gì về em, mấy ảnh chụp ra cũng nhìn không được mắt chút nào.”

Trường Tuế đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chị Diệp Lộ, chị có cần bùa giảm béo không?”

Diệp Lộ sững sờ: “Cái gì?” 

Trường Tuế nói: “Có một loại bùa chú, có thể khiến cho chị cảm thấy chán ăn trong vòng một tháng, cho dù ăn gì chị cũng cảm thấy không ngon miệng, sau một tháng, thì bùa chú sẽ dần dần hết tác dụng.”

Diệp Lộ vẻ mặt đầy hứng khởi: “Còn có loại bùa chú như vậy nữa sao?” Lại có chút do dự hỏi: “Có tác dụng phụ gì không?”

Trường Tuế nói: “Tác dụng phụ duy nhất của nó là việc khiến cho bữa ăn hàng ngày của chị trở nên khó khăn.”

Diệp Lộ vui vẻ nói: “Cái này thì tính làm gì! Tôi chính là không kiểm soát được cái miệng và cân nặng của mình! Trong tay cô có lá bùa này không?”

Trường Tuế gật đầu: “Có, nhưng vì nó được chiết xuất bởi một loại cây rất quý hiếm nên giá cả rất đắt.”

Diệp Lộ rất hào hứng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Trường Tuế tủm tỉm cười nói: “Giá gốc là một trăm ngàn nhân dân tệ một lá bùa, nhưng nếu là chị Diệp Lộ mua thì có thể giảm giá cho chị một nửa.”

Mức giá này đối với người bình thường mà nói, có thể là giá trên trời.

Nhưng đối với Diệp Lộ mà nói, chỉ là chút tiền lẻ.

Diệp Lộ còn có chút do dự, không phải vì cái gì khác, mà chính là sợ tác dụng phụ: “Thật sự không có tác dụng phụ gì chứ?”

Trường Tuế nói: “Tôi đã nói rồi, tác dụng phụ duy nhất chính là nó khiến cho bữa ăn của chị trở nên khó khăn hơn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Diệp Lộ nói: “Tôi không sợ điều này, chỉ cần ăn ít đi là được, hơn nữa nó chỉ có tác dụng trong vòng một tháng thôi đúng không?”

Trường Tuế nói: “Một tháng sau, nó sẽ từ từ mất tác dụng.”

Chu Bân nói: “Sao phải khổ như vậy chứ, lúc đó đến cơm em cũng không nuốt nổi.”

Chu Bân nói như vậy, nhưng ngược lại củng cố thêm sự quyết tâm của Diệp Lộ: “Chỉ cần có tác dụng là được, Tiểu Khương, cô cho tôi một lá, nếu như có tác dụng thật, tôi sẽ giới thiệu thêm cho cô vài người bạn của tôi đến tìm cô.”

Chu Bân bất đắc dĩ.

Trường Tuế cười nói: “Vậy thì chị Diệp Lộ, bữa cơm này chị ăn nhiều một chút, có thể ngày mai chị sẽ không ăn được nữa đâu.”

Diệp Lộ nghe như vậy, quả thực cũng không tự chủ được, thỏa sức ăn uống, cuối cùng sờ lên cái bụng căng phồng nói với Trường Tuế: “Tiểu Khương, lần này chị giảm được cân hay không là trăm sự nhờ vào em.”

Trường Tuế mỉm cười không nói một lời nào.

……

Sau khi ăn cơm xong, Trường Tuế trở lại nhà của Chu Bân.

Đầu tiên, cô lấy ra một lá bùa trừ tà, gấp lại, rồi nhét vào một chiếc túi vải nhỏ, sau đó tự mình đeo vào cho Mạt Mạt.

“Không được để bị dính nước, mỗi năm thay một lần.” Trường Tuế dặn dò Chu Bân và Diệp Lộ sau đó sờ vào mái tóc mềm mại của Mạt Mạt: “Cái này là chị tặng cho em, nó sẽ bảo vệ em khỏi tà ma ác quỷ, em sẽ không còn gặp ác mộng nữa.”

Mạt Mạt ngọt ngào nói: “Em cảm ơn chị.” Sau đó tò mò sờ lên chiếc túi vải nhỏ đeo trên cổ.

Trường Tuế lại gọi Diệp Lộ vào trong phòng, sau đó điều chế ra phương phương thức làm bùa giảm béo.

Bùa giảm béo cần phải được vẽ trực tiếp lên người.

Trường Tuế yêu cầu Diệp Lộ cởi áo ra, ngồi trên ghế sô pha.

Một tay cầm chiếc dĩa nhỏ, một tay cầm chiếc bút lông, cô ngồi xuống phía sau Diệp Lộ rồi vẽ lên lưng cô ấy.

“Cái này vẽ lên lưng cũng không được tắm rửa luôn sao?” Diệp Lộ có cảm giác lành lạnh phía sau sống lưng, nhịn không được liền hỏi.

Trường Tuế tập trung vào vẽ: “Nước cũng không thể rửa bay được mấy nét vẽ này đâu, nó sẽ từ từ biến mất theo thời gian.”

Lúc này Diệp Lộ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Trường Tuế mất năm phút mới vẽ xong lá bùa: “Nó sẽ có hiệu lực bắt đầu từ ngày mai.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 380: 380: Nàng Tự Trọng Ngươi Biến Thái

Diệp Lộ cũng không vội vàng mặc áo vào, cô dùng chiếc áo che chắn phía trước, đi tới chiếc gương, quay lưng lại nhìn một lượt, lúc này có chút ngạc nhiên thán phục: “Ai chà, giống một bức tranh vậy!”

Một lá bùa khổng lồ màu xanh lục lam được vẽ trên lưng cô, tạo ra một vẻ đẹp kỳ lạ, bí ẩn đến khó tả.

Cô đứng trước gương ngắm nhìn chúng một lúc, mới mặc áo vào, rồi dẫn Trường Tuế đi ra ngoài.

Chu Bân muốn đưa Trường Tuế trở lại đoàn phim.

Trường Tuế từ chối.

Cô vẫn còn một nơi nào đó muốn đi.

……

Chu Bân chỉ có thể tiễn cô đến cổng tòa nhà, sau đó nói: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, về nhà cô gửi số tài khoản của cô cho tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho cô.”

Trước khi đến đây, bọn họ đã thỏa thuận giá cả là năm trăm ngàn nhân dân tệ.

Nghề này của bọn họ là nghề có rủi ro cao, hơn nữa trong nghề này Trường Tuế là một bậc cao thủ, giá tiền này cũng không quá cao.

Trường Tuế thêm WeChat, sau đó nói lời chào tạm biệt Chu Bân, rồi mang chiếc ba lô đen trên lưng, rồi dùng ứng dụng bắt taxi rời đi. 

Chu Bân đứng ở ven đường nhìn theo một lúc, sau đó quay người trở về căn hộ.

Không ai trong số hai người bọn họ phát hiện ra rằng, cảnh này đã bị một tay paparazzi chuyên quay chụp những cảnh tình tứ của các ngôi sao ngồi tại đó ghi lại.

……

Lúc này là hơn mười một giờ đêm.

“Cô gái, cô về nhà phải không? Tại sao muộn thế này rồi, còn đi đến nơi hẻo lánh như vậy?

Anh tài xế xe công nghệ không thể không hỏi cô.

Từ đây đến địa điểm đó, xe phải chạy mất hơn nửa giờ đồng hồ, hơn nữa ở đó lại là ngoại ô, rất ít người qua lại. Trường Tuế trông như một cô gái chưa đến tuổi vị thành niên, muộn như vậy rồi còn đến một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy không khỏi khiến cho người khác phải bận tâm.

Sắc mặt của Trường Tuế không chút thay đổi nói: “Vâng, tôi về nhà.”

Tài xế xe công nghệ cười nói: “Trễ như vậy rồi, một mình cô đi xe không sợ à?”

Trường Tuế cũng không đáp lại lời của anh ta, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu cô bắt đầu sắp xếp lại những mảnh vỡ ký ức của “Tiểu Vũ” mà cô mới nhận được lúc nãy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57

Tài xế thấy Trường Tuế không đáp lại lời của mình, cũng không nói gì nữa mà tập trung vào việc lái xe của mình.

Nửa giờ sau.

Xe dừng lại ở bên đường, Trường Tuế vừa bước xuống xe, điện thoại của Tần Nhất Xuyên gọi đến. 

“Cô bây giờ đang ở đâu? Sao giờ này vẫn chưa quay về?”

Trường Tuế vừa nghe điện thoại, vừa đảo mắt nhìn tứ phía: “Tôi có chút việc ở bên ngoài, tôi sẽ về muộn một chút.”

Tần Nhất Xuyên nói: “Đã mười hai giờ rồi, còn việc gì vẫn chưa xong sao? Bây giờ cô đang ở đâu? Vẫn còn ở chỗ nhà sản xuất Chu sao? Có cần tôi đến đón cô không?”

Trường Tuế đang quan sát tình hình chung quanh, có chút không kiên nhẫn: “Sao anh lại dài dòng như vậy?”

Người ở phía bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói ủy khuất của Tần Nhất Xuyên phát ra từ loa điện thoại: “Tôi chỉ là lo lắng cho cô thôi mà…”

Trường Tuế có chút mềm lòng: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài một mình có chút việc. Đợi lát nữa sẽ trở về.”

Tần Nhất Xuyên lập tức nói: “Vậy tôi đến đón cô nhé?”

Trường Tuế nhìn chung quanh, mới phát hiện nơi này quả thực có chút hẻo lánh, hơn nữa nơi này rất khó để bắt taxi quay về, vì vậy nói: “Được.”

Tần Nhất Xuyên ở đầu dây bên kia, từ trên giường lập tức bật dậy, nhảy cẫng nói: “Vậy cô gửi định vị sang cho tôi, tôi lập tức đến đó liền!”

Ngày hôm nay, anh ta cuối cùng cũng thêm được WeChat của Trường Tuế.

Trường Tuế ừ một tiếng, liền cúp điện thoại, sau đó gửi định vị sang cho anh ta.

Tần Nhất Xuyên lập tức nhắn trở lại.

[ Tôi sẽ đi ngay bây giờ ]

Chưa đầy hai giây, lại thêm một tin nhắn gửi tới.

[ Sao cô lại chạy đến Ngọc Sa vậy? ]

[ Cô bây giờ đang ở một mình à? ]

Trường Tuế trả lời: [ Có việc cần làm. ]

Sau đó không để ý đến anh ta nữa, cô tắt điện thoại cất vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn chung quanh, dọc theo đường cái, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được khoảng mười phút, cô dừng lại, nhìn về xung quanh, tiếp theo đó từ trong ánh sáng của ngọn đèn đường đang mờ ảo, có thể nhìn thấy một ngôi nhà cách đó chừng vài trăm mét.

Nơi này cuối cùng cũng trùng khớp với những mảnh vỡ ký ức trong đầu mà cô nhận được từ Tiểu Vũ.

……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.