Về điểm này, tôi cũng không chắc chắn lắm.
Những bức ảnh của Lưu Thắng Huyền đăng trên mạng không nhiều, nhưng cũng không ít. Quỹ đạo trưởng thành của anh ta rất rõ ràng, khuôn mặt cũng biến hóa rất rõ ràng.
Dựa vào ghi chép và những bức ảnh thì có thể thấy Lưu Thắng Huyền chẳng có vấn đề gì.
Nhưng cái chuyện tưởng chừng như không có vấn đề này chỉ là xem ở mặt ngoài mà thôi. Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, mãi đến khi Tí Còi và Quách Ngọc Khiết nói thì tôi mới phát hiện vấn đề mà tôi cảm thấy không đúng đó là gì.
Vấn đề nằm ở chỗ gương mặt kia của Lưu Thắng Huyền.
12 năm, khuôn mặt của một thiếu niên 17 tuổi bỗng chốc nở ra, chắc chắn so với trước đó sẽ có chút biến hóa, nhưng cũng có rất nhiều chỗ là không thay đổi.
Lưu Thắng Huyền có thay đổi, cũng có chỗ không thay đổi, nhưng những nơi thay đổi đó lại trở nên giống với khuôn mặt của Trần Giai.
“Có ảnh của Trần Giai không?“ Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi lắc đầu nói “Có hình trong video của tập hồ sơ, nhưng giờ tôi không mang theo nó.”
Tôi cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.
Trần Giai đã chết từ lâu rồi, tên anh ta lại rất đại trà, trên mạng chẳng có chút tài liệu nào liên quan đến anh ta cả.
“Có thể để chú út của em điều tra một chút, nhưng chuyện này…” Trần Hiểu Khâu có chút do dự nói.
Chuyện này hình như chẳng có liên quan gì đến chúng tôi cả.
Lưu Thắng Huyền và Cố Quân Trạch đã di dân sang nước ngoài rồi, hơn nữa cuộc sống cũng rất tốt. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng tôi cũng không thể nào quản được rộng như vậy, đi quan tâm cả chuyện ở nước ngoài.
“Về nhà tôi sẽ xem lại video một lần xem sao. Có thể là do tôi nghĩ nhiều quá”. Tôi cũng không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến Trần Dật Hàm, dù sao thì anh ta cũng là Cục trưởng Cục Cảnh sát, nếu làm nhiều chuyện linh tinh quá thì cũng không thích hợp cho lắm.
Đột nhiên tôi nhớ đến Nam Cung Diệu.
Anh ta chẳng phải cũng có thể tra được tư liệu về Trần Giai hay sao?
Nhưng mà nói chuyện này cho anh ta và Cổ Mạch nghe, thì không biết Cổ Mạch sẽ nói những lời châm chọc gì nữa.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi quyết định không tìm hai người họ vội.
Vào lúc trưa, tài khoản trên mạng xã hội của tôi nhận được một tin nhắn đến.
Tôi không ngờ là Vương Tử Minh lại trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi liền gọi mấy người khác lại xem.
Tin nhắn của Vương Tử Minh trả lời rất ngắn gọn, trực tiếp hỏi tôi là ai, muốn làm gì.
Nhất thời tôi cũng không biết trả lời như thế nào.
“Thì nói anh là bạn trai của ai đó kia là được chứ gì?” Tí Còi đưa ra một biện pháp không thể tồi hơi được.
Mặt tôi tối sầm lại.
“Cái này cũng hợp lí mà.” Trần Hiểu Khâu gật đầu phụ họa.
Gã Béo và Quách Ngọc Khiết nhìn tôi.
Tôi nghĩ hồi lâu, vô lực mà thở ra một hơi dài, cố căng da đầu mà đánh vào ô thoại câu nói của Tí Còi, nhưng mà khi đem từ “ai đó” đổi thành “Cố Quân Trạch” thì tôi cảm thấy có chút lạnh buốt. Tuy chỉ là nói nhăng nói cuội thôi, nhưng đối với một thẳng nam như tôi mà nói, khi viết những lời như thế thì thật sự chẳng khác nào muốn lấy cái mạng già của tôi.
“Anh Kỳ, đừng căng thẳng như thế chứ.” Tí Còi cười nói.
Tôi thật sự cảm thấy không thoải mái.
Gã Béo đột nhiên nói: “Tôi thấy… Thực ra viết như thế cũng không hay lắm đâu.”
Mấy người chúng tôi đều nhìn về phía cậu ta.
“Các anh nghĩ xem, Lưu Thắng Huyền kia không phải là bị tẩy não sao, cảm thấy chính mình yêu đương với Trần Giai, còn dính nhau như keo kiểu kia… Anh Kỳ nói dối chuyện này… À ừm…” Gã Béo lắp ba lắp bắp.
Mặt tôi càng tối sầm hơn nữa.
“Chẳng lẽ nói đại một tý cũng bị ảnh hưởng hả?” Quách Ngọc Khiết không đồng ý.
“Gã Béo à, nghe được cậu nói như thế…” Tí Còi căng thẳng đứng dậy, nghiêm túc nhìn tôi hỏi: “Anh Kỳ, anh có nghe nói đến ‘ngôn linh’ chưa?”
Tôi trừng mắt nhìn Tí Còi.
Đương nhiên là tôi biết ‘ngôn linh’ rồi, lúc còn học đại học Tí Còi đã nói cho tôi nghe. Cậu ta đa phần là bị cái người bạn gái kia hù dọa. Nói tóm lại thì ý nghĩa của nó chính là thần phật luôn ở quanh chúng ta, đừng có mà nói dối rồi thề thốt các kiểu. Chỉ có điều ‘ngôn linh’ là loại hình thức chủ động, hay còn gọi là miệng quạ đen, nói cái gì thì đều thành sự thật.
“Nếu thật sự là có ‘ngôn linh’ thì tôi sẽ kéo các cậu cùng chết chung.” Tôi nhìn thẳng vào Tí Còi nói với vẻ nghiêm túc.
Tí Còi nghe xong liền rụt cổ lại.
Vừa đúng lúc đó Vương Tử Minh trả lời tin nhắn, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Ha ha ha! Anh muốn sống thì mau mà chạy trốn đi.” Vương Tử Minh gửi đến một tin nhắn như vậy.
Tôi không hiểu gì cả, nhưng lại cảm thấy có chút khủng bố, trả lời ông ta: “Tại sao vậy?”
Sau đó một hồi lâu, tôi cũng không thấy Vương Tử Minh trả lời nữa.
Nội dung tin nhắn mà tôi gửi nãy giờ cứ như đá bỏ biển vậy.
Vương Tử Minh không nguyện ý nói thì chúng tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
Buổi chiều vẫn tiếp tục công việc. Nhưng trong đầu tôi không thể nào tập trung được.
Cũng không phải là lo lắng cho sự an nguy của bản thân vì tôi thấy chuyện này chẳng có liên quan gì đến tôi cả, cùng lắm là ngủ gặp ác mộng thôi. Nhưng tôi lại không thể kìm nổi sự tò mò của bản thân.
Mãi cho đến lúc tan ca tôi cũng không nhận được tin nhắn nào của Vương Tử Minh nữa.
Sau khi về nhà, tôi lấy tập hồ sơ kia ra xem lại một lần nữa. Tôi mở video lên, so sánh dáng vẻ của Lưu Thắng Huyền và hình dáng của người thiếu niên trong video.
Tôi đem đoạn video gửi lên nhóm chat.
Quách Ngọc Khiết có biết một chút về kĩ năng chỉnh sửa hình ảnh, cô ấy đang so sánh hai người với nhau.
“Hình như thật sự có nét giống.” Quách Ngọc Khiết nói.
Tí Còi gửi “+1”.
Gã Béo gửi “+2”.
Trần Hiểu Khâu không có tham gia vào cuộc hội thoại, nhưng lại gửi đến một đoạn tin nhắn có nội dung rất dài: “Nếu đã như vậy thì bây giờ có ba loại khả năng. Một là, hai người này sau sự kiện đó thì đã có một bước ngoặt rất lớn, họ bắt đầu giao tiếp qua lại với nhau, rồi dần dần biến thành quan hệ yêu đương. Có khả năng là Lưu Thắng Huyền chủ động tiếp cận, cố ý phẫu thuật giống Trần Giai. Mối quan hệ giữa Cố Quân Trạch và Trần Giai có lẽ không phải là một mối quan hệ đơn giản như Cố Quân Trạch từng nói, hoặc cũng có lẽ là sau khi Trần Giai chết thì ông ta mới thay đổi tâm ý. Hai là, Trần Giai không hề đi đầu thai, hồn ma của anh ta vẫn còn quẩn quanh bên cạnh Lưu Thắng Huyền, làm cho vẻ bề ngoài của Lưu Thắng Huyền bị biến đổi, đồng thời anh ta đi tìm Cố Quân Trạch, ảnh hưởng đến Cố Quân Trạch, khiến cho ông ta yêu anh ta. Ba là do cái loại phép thuật kia, phép thuật kia của Thanh Diệp có thể đã không tiêu diệt được triệt để, cũng vì còn vương vấn chưa dứt được nên mới làm ảnh hưởng đến Lưu Thắng Huyền, khiến Lưu Thắng Huyền và Cố Quân Trạch đi đến với nhau”
Tí Còi nói: “Ba loại khả năng một, hai, ba này của em, có phải là có quá nhiều ‘khả năng’ và ‘có lẽ’ rồi không?”
“Bởi vì chúng ta không biết được nhiều điều nên không thể nào đưa ra phán đoán chính xác được, chuyện này vẫn nên đi hỏi đương sự.” Trần Hiểu Khâu trả lời.
“Lẽ nào Lưu Thắng Huyền lại thành thật mà nói với chúng ta rằng anh ta chính là Trần Giai kia?” Tí Còi tiếp tục nói.
“Đương sự này là chỉ Cổ Mạch và Nam Cung Diệu phải không?” Gã Béo gửi tin nhắn đến.
Tí Còi gửi một icon biểu thị im lặng.
Quách Ngọc Khiết nói chen vào: “Em xem video, khúc cuối thấy Cố Quân Trạch đang ôm một con ma nơ canh, cảm thấy vô cùng gay. Bọn họ tuyệt đối có quan hệ kia.”
“Ha ha.” Tí Còi gửi icon thể hiện quan điểm của mình với chuyện này.
“Tôi tìm Nam Cung Diệu hỏi thử vậy.” Tôi gửi một tin nhắn.
Tôi đang định cầm điện thoại gọi cho Nam Cung Diệu thì trên điện thoại của tôi nháy lên thông báo có tin nhắn ở tài khoản trên mạng xã hội.
Cách vài tiếng đồng hồ Vương Tử Minh mới trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi mở điện thoại ra, liền nhìn thấy đoạn nội dung rất dài chiếm hết cả cái màn hình điện thoại.
Tôi nhất thời ngơ ngẩn cả người.
Lúc trước tôi cũng đã từng xem qua trang cá nhân của Vương Tử Minh, có điều tôi đối với tính cách mấy năm gần đây của ông ta hoàn toàn không hiểu.
Nhưng nhìn vào dòng tin nhắn này tôi lại cảm thấy ông ta là một con người vừa nhiệt tình lại vừa chân thành.
Ông ta khuyên tôi một cách nghiêm túc rằng nên tránh xa Cố Quân Trạch đồng thời nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra vào năm đó.
Tôi bật video call trên máy tính.
“Tôi đã nhận được tin nhắn của Vương Tử Minh rồi, đọc một lúc… Chuyện này hình như rất phức tạp.” Tôi nói một cách khó khăn.
“Thế nào?” Tí còi là người tích cực nhất: “Nhanh đọc đi, nhanh đọc đi.”
“Ừ. Ông ta nói…” Tôi bỏ qua lời khuyên, trực tiếp nhảy đến nội dung đoạn thứ hai, “Anh tìm được tôi thì chắc cũng điều tra ra được mối quan hệ giữa tôi và Cố Quân Trạch rồi. Từ cấp hai chúng tôi đã là bạn học với nhau. Hồi học cấp hai thì chung lớp, lên cấp ba thì chung trường, rồi lại thi đậu vào cùng một trường đại học, chúng tôi vẫn luôn là anh em tốt của nhau. Trước đó tôi không hề hay biết cậu ta là người đồng tính, cậu ta giấu tôi mười ba năm. Cậu ta không quen bạn gái cũng không quen bạn trai. Thời cấp ba có một thằng con trai thích cậu ta…”