Tôi chỉ tùy tiện tìm thử một chút, cũng không hề nghĩ đến sẽ thực sự tìm được kết quả gì, nhưng không ngờ lại tìm được rất nhiều thứ.
Tôi tìm thấy ảnh tốt nghiệp của Lưu Thắng Huyền, được treo trong danh sách các học sinh đã tốt nghiệp được công bố của trường. Trong thời gian học, anh ta còn tham gia một vài cuộc thi, ghi chép về giải thưởng được đăng trên trang chính của cuộc thi. Đơn vị mà anh ta công tác cũng đăng lên một phần tài liệu về nhân viên của công ty mình.
Cố Quân Trạch thì không dùng nick name, tài khoản mạng xã hội dùng chính tên của ông ta nên tra được càng thêm dễ dàng.
Thông tin gần nhất chính là hình ảnh sinh hoạt hàng ngày của ông ta. Ông ta đã sửa lại nhà, bố trí vườn hoa. Nhìn những tấm ảnh này thì xem ra ông ta không ở trong nước.
Tôi có một cảm giác vui mừng vì biết cuộc sống của họ rất ổn. Tôi cũng thầm hy vọng bản thân sau khi trải qua các sự kiện quái dị thì sẽ trở lại cuộc sống êm đềm như xưa.
Tôi tiện tay lướt xem những dòng trạng thái của Cố Quân Trạch, trong những bức ảnh ông ta đăng, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tôi giật mình, đổi qua trang khác, xem thử ảnh chụp của Lưu Thắng Huyền.
Ảnh tốt nghiệp và ảnh thẻ của đơn vị anh ta công tác đều có, không hề gián đoạn. Tuy tôi không quen thuộc với người này lắm, nhưng nhìn vào mấy tấm ảnh, tôi cũng có thể nhận ra đối phương.
Đúng là anh ta.
Người đàn ông chụp ảnh chung với Cố Quân Trach chính là Lưu Thắng Huyền.
Hai người họ vai kề vai, vô cùng thân mật, mỉm cười rạng rỡ.
Tôi nhìn vào bức ảnh, lại có cảm giác rất quỷ dị nảy sinh.
Người mà Cố Quân Trạch đã đánh dấu trong dòng trạng thái chắc là tài khoản mạng của Lưu Thắng Huyền.
Tôi click chuột vào, quả nhiên nhìn thấy avatar của Lưu Thắng Huyền và cũng nhìn thấy dòng trạng thái hằng ngày của anh ta.
Tôi càng xem những dòng trạng thái của hai người họ, càng cảm thấy quái lạ.
Cố Quân Trạch ra nước ngoài năm 2013, vốn dĩ là đi công tác, sau đó định cư luôn ở nước ngoài, xử lý các thủ tục di dân.
Lưu Thắng Huyền xuất ngoại năm 2017, vào ở luôn trong nhà của Cố Quân Trạch, cùng chung sống với ông ta.
Lúc đó, họ đã là quan hệ yêu đương rồi.
Không, chắc là phải sớm hơn.
Đến năm 2018, họ làm thủ tục đăng kí kết hôn, năm sau còn nhận trẻ mồ côi về nuôi.
Hiện tại, một nhà ba người đang sống rất hạnh phúc.
Họ rất hạnh phúc…
Xem những tấm ảnh chụp chung đầy hạnh phúc đó, tôi lại không thể nào thấy vui như lúc nãy nữa.
Tôi ngỡ ngàng lướt các dòng trạng thái của họ, nhưng chẳng tìm được nội dung hữu dụng nào khác.
Tôi suy nghĩ rất lâu, thực ra mình chẳng có đầu mối nào, chỉ là do trực giác mách bảo rằng có gì đó khác thường.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái tên, nhớ lại người bạn của Cố Quân Trạch là Vương Tử Minh.
Tôi không nhìn thấy người này trong danh sách kết bạn ở tài khoản mạng xã hội của Cố Quân Trạch, danh sách bạn bè của ông ta cũng chỉ giới hạn ở đồng nghiệp, người thân, và bạn bè quen biết sau khi xuất ngoại. Điểm này, Lưu Thắng Huyền cũng thế.
Tôi tìm kiếm Vương Tử Minh trên mạng, tìm thấy trước tiên là một vài thông tin trên thông báo của trường rằng ông ta đã tốt nghiệp, ngoài đó ra thì chẳng còn gì hết.
Hết cách, tôi đành dùng tên trường để tìm kiếm.
Tôi tìm được tài khoản mạng xã hội của bạn ông ta, tra từ đầu đến cuối, lúc trời sáng mới tìm được tài khoản của Vương Tử Minh.
Nội dung trang chính của ông ta không nhiều lắm, những nội dung được chia sẻ chiếm đa số, nội dung ông ta tự viết rất ít, nhưng trong giai đoạn năm 2010, ông ta đã đăng rất nhiều nội dung.
Những nội dung ấy giống những bài tùy bút tâm sự hơn, có một vài bài oán trách, chửi bới lăng mạ không đầu không đuôi, khiến người ta không thể hiểu nổi.
Tôi xem đến khi hoa mắt chóng mặt, lúc này mắt mới chợt sáng lên.
“Mình cứ tưởng mình là người anh em tốt nhất của cậu ta, nào ngờ là làm ơn còn mắc oán!”
Đoạn này là chửi Cố Quân Trạch sao?
Tôi không dám chắc lắm.
“Làm ơn mắc oán” là muốn nói chuyện gì?
Lại một dòng nữa: “Thật là buồn nôn! Mình lại có thể làm anh em suốt bao nhiêu năm trời với cái hạng người như thế!”
Cái này cũng đang chửi Cố Quân Trạch sao?
Tôi nhìn thời gian, năm 2010, lúc đó Cố Quân Trạch và Lưu Thắng Huyền đã ở bên nhau, khiến cho Vương Tử Minh vốn chán ghét tình yêu đồng tính cảm thấy phản cảm sao?
Tôi cảm thấy không phải đơn giản như vậy.
Tôi thấy quan hệ giữa Cố Quân Trạch và Lưu Thắng Huyền rất có vấn đề.
Hai người họ cùng trải qua một sự kiện quái dị, không lẽ cũng vì bước ngoặc đó mà họ quen biết rồi có tình cảm với nhau ư?
Đã vậy hai người họ còn chênh lệch nhau tới 12 tuổi! Chuyện của Trần Giai tuyệt đối chẳng phải là một trải nghiệm hay ho gì, lại càng không phải cảnh ngộ “cùng nhau vào sinh ra tử” gì cả!
Cái chết của Trần Giai và việc anh ta biến thành ma, kể ra thì cũng là một việc rất tàn nhẫn và thương tâm.
Bên cạnh đó, Vương Tử Minh – người anh em thân thiết của Cố Quân Trạch lại rất ghê tởm chuyện đồng tính.
Trong tình huống như thế mà hai người họ còn có thể tìm đến bên nhau sao?
Sâu thẳm trong lòng tôi lóe lên một vài suy nghĩ rợn người.
Tôi không tự chủ được mà đi xem hình chụp chung của hai người họ.
Không có, không có âm khí.
Tiếng chuông báo thức vang lên làm tôi giật nảy mình.
Tôi tắt chuông báo thức, nhưng trong đầu vẫn cứ quanh quẩn chuyện này không cách nào buông ra được.
Điều này lại khiến tôi quên đi cơn ác mộng ma nơ canh kia.
Tôi đắn đo hồi lâu, rồi đăng kí một nick con, nhắn tin riêng cho Vương Tử Minh thông qua hộp thoại của tài khoản mạng xã hội, thử thăm dò sâu hơn về chuyện của Cố Quân Trạch.
Gửi tin nhắn xong, tôi hồi hộp vô cùng. Mãi cho tới khi tôi đến đơn vị mà Vương Tử Minh vẫn chưa trả lời, lúc đó tôi mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Theo lệ, tôi kể lại nội dung bộ hồ sơ hôm qua cho đám Tí Còi nghe.
Tí Còi rất khoa trương mà ôm lấy hai tay mình, “Gần đây tôi rất thích Nhan nữ thần, có phải là do bị ma ảnh hưởng không? Nhan nữ thần có phải là ma không?”
Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ khinh bỉ cậu ta.
Nhan nữ thần mà Tí Còi vừa nói là một ngôi sao mới nổi khoảng hai năm nay, xinh đẹp, diễn xuất cũng rất khá, ca hát cũng tàm tạm, nói tóm lại là một nữ minh tinh đang lên.
Một người đang tỏa sáng giữa trời sao như thế mà là ma thì chắc chắn là một con ma rất ghê gớm, chúng tôi cứ ngoan ngoãn làm fan hâm mộ là được, đừng nói đến việc phản kháng làm gì.
Trần Hiểu Khâu hỏi tôi: “Thế tối qua anh còn gặp ác mộng nữa không?”
Tôi cười khổ, “Có.”
Tôi kể lại cho họ nghe cơn ác mộng đó.
Tí Còi liếc nhìn Gã Béo, “Ma nơ canh giống như Gã Béo ấy hả?”
Hai tay Gã Béo đặt lên bụng, “Em và Duyệt Duyệt chia tay, mỗi người tự kiếm cho mình một con ma nơ canh?”
Rõ ràng là hai người họ đã lệch khỏi vấn đề chính.
“Cuối cùng thì chúng ta đều biến thành ma nơ canh? Giấc mộng của anh hình như không mấy liên quan đến bộ hồ sơ đó.” Quách Ngọc Khiết nói.
Trần Hiểu Khâu gật đầu phụ họa, “Xem ra, hồ sơ chỉ là chất xúc tác, vấn đề vẫn nằm ở bản thân anh.”
Tôi vô lực, “Tối qua căn bản là không thể ngủ nổi.”
“Lo yêu đương với ma nơ canh à?” Tí Còi trêu chọc nói.
“Không phải vậy.” Tôi cầm điện thoại lên, dòng link trên thanh công cụ vẫn dừng lại ở trang chủ của Cố Quân Trạch.
Mấy người họ thoáng nhìn bức ảnh của Cố Quân Trạch, đều tỏ ra ngơ ngác không hiểu.
“Đây là một trong những đương sự của sự kiện, là người học sinh bị con ma yêu thầm kia.” Tôi lại chỉ vào Lưu Thắng Huyền, “Còn đây là người ủy thác.”
Cả đám đưa mắt nhìn nhau.
“Đây có được xem là chuyện vui không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Anh cảm thấy có vấn đề à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi gật đầu, “Không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy có vấn đề thôi.”
Tôi đột nhiên nhận ra tình trạng này mình mới trải nghiệm qua cách đây không lâu, chính là trong cảnh mộng đó. Dù biết là có vấn đề nhưng không thể nói rõ ra được. Tựa như bị ma ám vậy, làm sao cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Có lẽ là vấn đề về khuôn mặt.” Tí Còi đột nhiên nói.
“Sao?” Tôi nghe không hiểu.
Tí Còi chỉ chỉ chỏ chỏ lên màn hình điện thoại của tôi nói: “Anh xem Lưu Thắng Huyền này đi, khuôn mặt hình như đã qua chỉnh sửa rồi, chỗ nãy không tự nhiên lắm.”
Quách Ngọc Khiết chồm qua nhìn, phóng to hình ảnh lên, “Anh nói thế thì hình như mũi cũng được chỉnh sửa qua rồi.”
“Góc mắt cũng được kéo ra.”
“Cằm hình như cũng gọt rồi đúng không?”
Quách Ngọc Khiết và Tí Còi trao đổi qua lại.
Tôi nhìn chằm chằm tấm hình hồi lâu, tay khẽ run lên, suýt chút nữa là đánh rơi cái điện thoại.
“Sao vậy anh Kỳ?” Tí Còi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
“Tôi… Tôi thấy khuôn mặt bây giờ của anh ta, khá giống với… Trần Giai…” Tôi lắp bắp nói.