Chương 1586
Trong những bộ phim ngôn tình cẩu huyết đó, nam chính hoặc nữ chính muốn níu kéo tâm ý của đối phương, khi bọn họ đứng ở dưới lầu cầu xin tha thứ, đều sẽ vô duyên vô cớ đổ một cơn mưa.
Lúc đó, đối phương sẽ mềm lòng, không chút do dự chạy như bay từ trên lầu xuống, nhào vào trong ngực của bọn họ, trong mưa, ôm ấp nồng nhiệt, lúc tình cảm sâu sắc còn tới một màn hôn hít nóng bỏng.
Nhan Nhã Tịnh tự giễu cười một tiếng, đây là ông trời đang cố tình giúp cô đi, biết đâu, Lưu Thiên Hàn nhìn thấy trời mưa rồi, anh lo lắng cô sẽ bị dầm mưa, anh sẽ mềm lòng thì sao?
Cô bây giờ thực ra cũng rất muốn lao đến dưới lầu của Lưu Thiên Hàn, rồi rất trẻ trâu dâng lên một bó to hoa hồng, cầu xin anh tha thứ.
Nhưng cô không biết tối nay anh sẽ về bên nào, so với việc nhắm mắt lao bừa như một con ruồi mất đầu, còn chẳng bằng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.
Anh nhất định sẽ đến.
Cô biết, người đàn ông mà cô yêu, miệng cứng lòng mềm nhất.
Không cần biết ngoài miệng anh nói lời tàn nhãn đến đâu, cô bị thương một chút xíu anh đều rất rất đau lòng.
Anh đau lòng cô như vậy, sao có thể nhấn tâm để mặc cô dầm mưa!
Vốn dĩ, những hạt mưa lộp độp vẫn một mực rơi trên người cô, đột nhiên, cô liền cảm thấy không có hạt mưa đập lên lưng cô nữa.
Cô ngẩng mặt, nhìn thấy trên đỉnh đầu của cô được che bởi một chiếc ô màu đen.
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên vui mừng như: điên, cô bất chấp cơn đau nơi mắt cá chân đứng dậy, muốn nhào vào trong lòng người đàn ông trước mặt.
Gõ liền biết, anh sẽ không thật sự không cần cô đâu.
Khi nhìn rõ gương mặt tuấn tú mang theo sát khí nồng đậm của người đàn ông trước mặt, vui mừng trên mặt Nhan Nhã Tịnh, thoắt cái tan biến.
Không phải anh, là Cung Trí Cương.
Nhan Nhã Tịnh không thích Cung Tư Mỹ, Cung Trí Cương là anh ruột cô ta, theo lý mà nói, cô cũng nên ghét anh ta.
Nhưng mà, nhìn vào gương mặt cool ngầu giống như Diệp Minh Tự, cô làm thế nào cũng không ghét nổi anh ta.
Thậm chí, đối diện với đôi mắt mang theo ánh nhìn quan tâm rõ ràng của anh ta, trong lòng cô, còn không nảy sinh một cảm giác uất ức khó tả.
Liền giống như Minh Tự đã tỉnh lại, đứng ở trước mặt cô, cô rất rất muốn nói với Minh Tự một chút về bao nỗi uất ức trong lòng co.
“Cậu Cung, sao anh lại đến đây?” Nhan Nhã Tịnh mở miệng, mới phát hiện, cổ họng của cô vô duyên vô cớ khàn đặc.
“Nhan Nhã Tịnh, anh ta ức hiếp cô có phải không?!” Cung Trí Cương không trả lời Nhan Nhã Tịnh, mà sầm mặt hỏi.
Rõ ràng, gương mặt mang theo sát khí của anh ta sầm xuống đáng sợ như vậy, nhưng nhìn vào gương mặt này của anh ta, Nhan Nhã Tịnh liền cảm thấy trong lòng ấm áp khó tả, cũng càng thêm ấm ức.
Người, thật rất là kỳ lạ, lúc đau lòng, không có người để ý đến liền không cảm thấy gì, nhưng nếu có người đến quan tâm bạn, liền sẽ cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nhan Nhã Tịnh của lúc này, chính là như vậy.
Hơn nữa, Lưu Thiên Hàn cũng đúng là đã ức hiếp cô mà.