Lúc này, Thượng Quan Phi Long cũng vội vàng ngăn cản Huyết Sa trang Thiếu trang chủ muốn động thủ, đáp lời nói:
– Thiếu trang chủ, không cần cùng với loại tiểu nhân này chấp nhặt, phá hủy đại thọ của Giản lão gia tử, chuyện này không tốt.
Huyết Sa trang Thiếu trang chủ nhìn thoáng qua đại môn Giản phủ cách đó không xa, hắn không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới thôi, bất kể là ai, đi tới Giản phủ đều phải thu liễm một chút.
– Thiếu trang chủ không cần lưu ý, cái đầu của hắn đã bị người định xong.
Thượng Quan Phi Long cười, sau đó cười lạnh đối với Lý Thất Dạ nói rằng:
– Chúng ta cũng không cùng ngươi chấp nhặt, bất quá, ngươi vui vẻ không được bao lâu, Công Tôn hoàng hậu đã định xong đầu của ngươi, nàng đã phóng xuất nói, tất lấy đầu của ngươi tế tỳ nữ của nàng!
Lời này của Thượng Quan Phi Long để đám Động Đình hồ đệ tử Hồng Ngọc Kiều không khỏi thất kinh, cho dù là Hồng Thiên Trụ cũng không khỏi hơi biến sắc mặt, hắn đương nhiên biết Công Tôn hoàng hậu là ai, tiểu thiếp của Trầm Hải Thần Vương, dựa lưng vào Trầm Hải Triều loại cự vô phách này.
– Đó là vật gì?
Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên một chút, căn bản cũng không có để ở trong lòng.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời như vậy, không chỉ là Hồng Ngọc Kiều đám đệ tử trẻ tuổi này, chính là Hồng Thiên Trụ cũng có chút không nói gì, chuyện này khó tránh khỏi cũng quá khí phách, ở trong đám trẻ tuổi, có mấy người dám nói Công Tôn Mỹ Ngọc thì tính là thứ gì!
– Hắc, hắc, thứ không biết chết sống, Công Tôn hoàng hậu vừa ra tay, bất kể là ai tới, đều cứu không được ngươi.
Thượng Quan Phi Long âm nhu cười.
Trên thực tế, chính là hắn đem tin tức Lý Thất Dạ xuất hiện ở Long Tỉnh Thành nói cho Công Tôn Mỹ Ngọc, bởi vì tỷ tỷ của hắn cùng với Công Tôn Mỹ Ngọc giao tình tốt. Nếu như không phải Công Tôn Mỹ Ngọc đang bái kiến Giản gia đại nhân vật, chỉ sợ nàng đã sớm tới lấy đầu của Lý Thất Dạ, vì tỳ nữ Công Tôn Thiến Nhi đã chết của nàng báo thù.
– Chư vị, đến rồi.
Lúc này bọn họ đã chạy tới cửa phủ Giản gia, Hồng Thiên Trụ thấy bọn họ giương cung bạt kiếm, vội vàng nói xen vào.
Lúc này đệ tử tiếp khách của Giản gia đã sớm chào đón, Giản gia tiếp khách đệ tử mắt sắc kiến thức rộng, vội vàng hướng đám người Hồng Thiên Trụ ôm quyền nói rằng:
– Hồng đương gia. Thiếu trang chủ, chư vị vừa đến. Hàn xá sinh huy…
Hồng Thiên Trụ vội ôm quyền hàn huyên, coi như là Huyết Sa trang Thiếu trang chủ ngạo khí ở trước mặt Giản gia cũng không dám làm càn, hết sức khách khí cùng với Giản gia đệ tử bắt chuyện, về phần Thượng Quan Phi Long, hắn đã sớm đến Giản gia, đã đưa lên thọ lễ, cùng với Giản gia đệ tử càng thêm quen thuộc.
– Cảm tạ.
Trong lúc đám người Hồng Thiên Trụ cùng Giản gia đệ tử hàn huyên, Lâm gia cô nương đi tới bên cạnh Lý Thất Dạ. Thấp giọng nhẹ nhàng mà nói rằng.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một chút, nhìn vị cô nương như u cốc lan chi này, nhìn nàng thần thái có vài phần xấu hổ, hắn ở trong lòng chỉ là nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Năm xưa Hồng, Hứa, Lâm, Trương tổ tiên mấy dòng họ bọn hắn ở dưới quân đoàn hiệu lực, mấy người bọn hắn là thế giao, mang theo gia tộc đệ tử kết thành một doanh, đã từng uy hiếp thiên hạ, đã từng hải nạp bách xuyên, bọn họ không chỉ là uy danh hiển hách, càng bởi vì lòng dạ cùng sự sáng suốt của bọn họ từng dẫn tới rất nhiều cường giả nhân tộc tìm nơi nương tựa.
Nhưng mà, bao nhiêu năm qua đi, hậu thế của mấy dòng họ lại tranh đấu lẫn nhau. Vãn bối của bọn họ lại thành thịt cá trên mặt thớt gỗ!
– Chúng ta vào đi thôi.
Ngay khi trong lòng Lý Thất Dạ đang than nhẹ, Lâm gia cô nương nhắc nhở Lý Thất Dạ nói rằng.
Lúc này, đám người Hồng Thiên Trụ cùng Giản gia đệ tử vừa hàn huyên vừa đi vào Giản phủ, những đệ tử khác cũng theo đi vào bên trong.
Lý Thất Dạ cùng với Lâm gia cô nương bước lên bậc thang, khi đứng ở dưới cửa phủ Giản gia, Lý Thất Dạ hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tấm biển Giản phủ, đây là một tấm biển gỗ, mặt trên vô cùng đơn giản viết một chữ “Giản”, chính là một chữ giản như thế lại có thần uẩn không hề tầm thường.
Nhìn một chữ “Giản” này, bên tai Lý Thất Dạ hình như là vang lên một tiếng cười hoạt bát vui sướng lại vừa có vài phần giảo hoạt. Cái tiếng cười đó khiến người ta nghe rồi khó quên.
– Đại nhân chấp chưởng Càn Khôn, thay trời cao gánh vác thiên mệnh. Vậy ngươi cũng lưu một chữ, để che chở cho hậu nhân Giản thị được chứ?
Cô gái kia, có vài phần giảo hoạt, nháy mắt một cái, một đôi mắt tràn ngập trí tuệ tựa như có thể nói chuyện, nữ tử hé miệng cười, nói rằng:
– Ta là không dám cầu xin đại nhân ngươi đến giúp đỡ hậu nhân của Giản thị, chỉ hy vọng, hậu nhân của Giản thị nếu có một ngày không có mắt cùng với đại nhân là địch, cầu đại nhân nể trên phần tình cảm một chữ “Giản” này, tha thứ bọn họ một mạng.
Chuyện cũ ngày xưa giống như vừa mới hôm qua, giọng nói và dáng điệu khiến người ta khó có thể quên được quanh quẩn trong tim, nhìn chữ Giản trước mắt cái này, trong lòng của hắn không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, ở trong lòng lầm bầm nói rằng:
– Nha đầu a, nha đầu, năm đó ngươi cần gì phải khổ như thế, đều là nghĩ kế cho Hồng Thiên kia. Nếu như ta muốn từ tiên ma động đoạt lại thân thể, đã sớm động thủ.
Nghĩ tới đây, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, hết thảy đều đã thành quá khứ, hết thảy đều đã tiêu tan thành mây khói.
Trong lúc Lý Thất Dạ thất thần, Hồng Thiên Trụ đã dâng thọ lễ, Hồng Thiên Trụ đưa lên thọ lễ chưa tính là kinh diễm, lại là ném mất mặt mũi của Động Đình hồ.
Mà Huyết Sa Thiếu trang chủ dâng lên một bảo hộp, bên trong đựng một viên huyết châu, hắn đối với quà chúc thọ của mình cũng rất là đắc ý, nói rằng:
– Tổ tông của ta không thể tự mình đến vì Giản tiền bối chúc thọ, để ta mang đến một viên Huyết Sa thần châu hiếu kính Giản tiền bối, lễ vật nho nhỏ, không đủ kính ý.
Huyết Sa Thiếu trang chủ tuy rằng trên miệng nói như vậy, thế nhưng, trong thần thái cũng có chút đắc ý, dù sao, đây là một viên thần châu, cực kỳ hiếm thấy, hắn có thể xuất ra bảo vật như vậy, đích thật là không dễ dàng.
Một số người vừa mới đến đây chúc thọ dâng thọ lễ cũng đều có chút sợ hãi than, một viên thần châu như vậy chỉ sợ là vô giá.
– Huyết Sa thần châu một viên.
Bất quá, lão giả thu thọ lễ phản ứng tương đối bình thản, chỉ là đăng ký nhập bộ mà thôi.
Giản gia là thần thánh phương nào, bọn họ nền tảng sâu đậm, người có thể ở chỗ này thu thọ lễ đều là hạng người kiến thức rộng lớn, bảo vật như thế nào chưa từng thấy qua, chính là một viên Huyết Sa thần châu, hắn đương nhiên là phản ứng bình thản.
Huyết Sa Thiếu trang chủ vốn là có vài phần tự đắc, thế nhưng, Giản gia lão giả phản ứng bình thản, trong lòng của hắn không khỏi có vài phần thất lạc, cũng có vài phần tư vị, coi như là đối với Huyết Sa trang mà nói, một viên thần châu như vậy cũng là thập phần trân quý,