*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Trong căn phòng tôi chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của hai người
Bỗng nhiên đèn vụt sáng, điều hòa cũng bắt đầu hoạt động bình thường.
Không khí giữa hai người lại trở nên áp lực vô cùng.
“Đây không phải là điều cô muốn sao?” Hoắc Hoành bị ăn một cái tát, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Anh nói cái gì cơ?” Nhiếp Nhiên đứng ở đó, vì thiếu không khí mà ngực vẫn không ngừng phập phồng
Hoắc Hoành nói bình thản: “Đầu tiên là thu hút sự chú ý của tôi, sau đó là mượn cớ xin nghỉ, không phải là kể lạt mềm buộc chặt sao?”
Lạt mềm buộc chặt! Thế mà anh ta cũng nghĩ ra được
“Ngài Hoắc, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi! Rõ ràng là tôi có việc gấp phải xin nghỉ, không phải là mượn cớ.” Giọng của Nhiếp Nhiên vô cùng lạnh lùng
Cổ lau đi lau lại môi mình sau đó ngồi xuống dọn dẹp những mảnh vỡ lúc nãy
Hoắc Hoành thấy cô lộ rõ ra sự cự tuyệt lãnh đạm đến vô cùng, anh ta yên lặng một lát rồi lại nói bằng chất giọng trầm ấm: “Coi như là tôi hiểu lầm cô, vậy thì Diệp Lan, cô tát tôi một cái mà không sợ phá hỏng công việc của mình sao?”
Tay cô run run dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn
Hoắc Hoành nói thế là có ý gì? Là muốn Lưu Chấn đuổi việc mình sao?
Không, không thể nào! Cô khó khăn lắm mới được Lệ Xuyên Lâm đồng ý cho tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụ
Vừa nghĩ đến đó tay cô chẳng may bị cửa vào
“Á!” Tay bỗng nhiên bị thương, máu đỏ dần chảy ra
“Sao lại không cẩn thận như thế?” Hoắc Hoành di chuyển gần đến xem vết thương trên tay cô
“Tôi..
tôi không sao…” Bây giờ Nhiếp Nhiên thật sự là không muốn tiếp xúc với anh ta, chỉ muốn rút tay mình lại.
“Bị cứa một vết to như thế này, sao lại không sao chứ?”
Thật là, biết thế thì nãy đã không dọa cô rồi.
Nhìn vết thương chảy máu, Hoắc Hoành hơi ân hận, tiếp đó anh ta nhanh chóng đưa ngón tay của cô vào miệng mình.
Trong nháy mắt, Nhiếp Nhiên mở to mắt kinh ngạc nhìn anh ta
Cái người này, điên rồi sao!
Cảm giác cái lưỡi ấm nóng trong miệng anh ta đang đảo qua đảo lại trên ngón tay của mình khiến cô thực sự càng muốn rút tay về
“Đừng động đậy!” Hoắc Hoành ra lệnh, lúc này Nhiếp Nhiên không dám cử động nữa.
Sợ chọc giận ông chủ này, hại bản thân đã bị đuổi việc là chuyện nhỏ nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ thì là chuyện lớn.
Hoắc Hoành nhìn sáng vẻ hít thở sâu cố gắng không cử động của cô, ánh mắt bỗng hiện nên ý cười, đầu lưỡi cuốn tròn lấy ngón tay của cô và hút vào
Đến khi đầu ngón tay tê dại đến mức bất thường thì Nhiếp Nhiên không nhịn nổi nữa.
Đây đích thị là lưu manh lợi dụng mà!
“Ngài Hoắc, anh mà hút vào nữa thì sơn móng tay của tôi cũng bị anh ăn sạch mất, trong đó có thành phần hóa học, nuốt vào bụng sẽ có hại cho não.” Cô đè nén sự kích động muốn thẳng tay cho anh ta ăn một cú đấm, nói nhỏ để nhắc nhở.
Thật ra cố định nói những điều buồn nôn hơn với anh ta, ví dụ như là cái móng tay này đã từng gãi chân, nhưng sợ là bát cơm của mình đang nằm trong tay người khác nên cô chỉ dám nói nhẹ nhàng như vậy thôi
Quả nhiên, vẻ mặt Hoắc Hoành cứng đờ, cuối cùng cũng phải bỏ tay của cô ra khỏi miệng.
Cô gái này đúng là biết cách chọc tức người khác! “Quả nhiên không chảy máu nữa, thật sự là vô cùng cảm ơn ngài Hoắc.” Sau khi cố tình nói điều buồn nôn, Nhiếp Nhiên vẫn còn cười nói cảm ơn nữa chứ! Đến nỗi Hoắc Hoành muốn nổi điên
Thấy anh ta ngồi ở đó mà mãi chẳng nói gì, Nhiếp Nhiên cũng không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu làm nốt việc của mình
“Cô đừng tưởng cảm ơn một câu là xong, vừa nãy cô còn tát tôi một cái đấy.” Cuối cùng thì giọng nói ấm áp của Hoắc Hoành lại vang lên.
“Ai bảo anh giở trò lưu manh trước…” Nhiếp Nhiên nhăn cái mặt nhỏ lại, nói nhỏ một câu: “Hòa rồi.”
Cuối cùng câu nói ấy vẫn lọt đến tại của Hoắc Hoành, anh ta không nhịn được mà cười ầm lên: “Hóa ra là một cái tát đổi một nụ hôn à?”
“Không phải!”
Đùa kiểu gì vậy? Một cái tát đổi một nụ hôn? Nụ hôn của cô dùng mạng đổi lấy chưa chắc đã có được!
“Mặt của tôi cũng không phải tùy tiện ai muốn tát là tát đâu.”
Hoắc Hoành thâm thúy nói một câu khiến trong lòng Nhiếp Nhiên cũng nhảy thót một cái.
Nói không chừng anh ta biết đọc tâm lí người khác thật.