*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mấy người thì sao, có gì muốn nói không?”
Cuối cùng cũng có quyền phát biểu, Nghiêm Hoài Vũ tức giận phản bác: “Mẹ kiếp, chuyện vốn không phải như vậy! Chúng tôi mới là người bị hại!” Gã đàn ông đầu trọc đề phòng bọn họ sẽ nói gì bất lợi với mình, vội vàng chỉ cổ mình nói: “Đồng chí cảnh sát, vết dao trên cổ tôi chính là do cô gái kia cắt, cô ta đeo dao ở eo! Các anh không tin có thể đi lục soát! Mặc dù cô ta đã lau máu rồi, nhưng vết lưỡi dao và vết thương của tôi chắc chắn ăn khớp trăm phần trăm, các anh có thể đi kiểm tra!” Cảnh sát kia dặn dò nữ cảnh sát bên cạnh: “Đi lục soát xem.” Nữ nữ cảnh sát đi đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, định bảo cô giơ hai tay lên để bắt đầu lục soát người
“Không cần lục soát, dao ở đây.” Nhiếp Nhiên lấy con dao găm bên eo mình ra, ném lên bàn
“Cô mang theo dao làm gì?” Cảnh sát thấy cô không hợp tác như vậy càng thêm tức giận
Một cô gái không lo học hành, đi theo một đám con trai làm ra chuyện cướp bóc này, thật không biết phụ huynh đã dạy dỗ thể nào! Nhiếp Nhiên ngồi về chỗ của mình, so với Nghiêm Hoài Vũ kích động, nhìn cô vô cùng hờ hững, “Phòng thân, một cô gái như tôi một thân một mình đến nơi xa lạ, đương nhiên phải mang ít đồ phòng thân rồi.” “Một thân một mình? Cô là con gái mà không ở bên cạnh ba mẹ, một mình đến đây làm gì?” Cảnh sát kia càng chắc chắn đây là một đội gây án hoạt động ở khắp nơi, nếu không sao cô gái này phải cầm dao đến một thành phố xa lạ
Anh ta bắt đầu âm thầm tính toán lát nữa sẽ đi xem mấy vụ bắt cóc tập thể gần đây đã được phá chưa
“Tôi đến đơn vị báo cáo.” “Đơn vị?” Nghiêm Hoài Vũ vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra mình là quân nhân, có ai thấy quân nhân cướp bóc không! Ha, Nhiếp Nhiên này thật là thông minh, rửa sạch oan khuất cho bọn họ! Anh ta vội vàng thẳng người lên, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: “Không sai, chúng tôi đều là quân nhân, đương nhiên phải về đơn vị rồi!” Lần đầu tiên Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy cái thân phận quân nhân này của mình không tệ lắm
Trước kia anh ta luôn cảm thấy cuộc sống trong đơn vị quá khô khan
Vốn dĩ là muốn tránh ba mình cho nên anh ta mới bất đắc dĩ trốn vào trong quân đội, nhưng sau đó vào đơn vị mới phát hiện ra không ổn, hằng ngày trừ huấn luyện ra chính là huấn luyện, quá nhàm chán
Không ngờ hôm nay lại được thơm lây vì là quân nhân! “Mấy đứa vắt mũi chưa sạch này đều là quân nhân? Làm sao có thể.”
Trước đó ở trong toa tàu, gã đàn ông đầu trọc cách bọn họ quá xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì
Đến lúc đến trước mặt bọn họ, gã lại chỉ mải nghĩ xem nếm thử mùi vị của Nhiếp Nhiên thể nào nên cũng không hề để ý
Càng đừng nói là sau đó bị Nhiếp Nhiên bẻ gãy tay rồi suýt nữa bị dao cắm vào người, gã bị dọa mất hồn, làm sao còn có thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ? Nghiêm Hoài Vũ cười lạnh, “Đơn vị không cần thanh niên như chúng tôi, chẳng lẽ cần ông chú già như ông à?”