Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1514



Chương 1514.1NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Nhiếp Nhiên vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ, tài xế lập tức đạp chân ga đi đến nhà họ Hoắc.

Ở trên xe, vẻ mặt Nhiếp Nhiên vô cùng nặng nề.

Vừa rồi ở trong điện thoại, Hoắc Hoành nói với giọng nghiêm túc như vậy, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Cô mới rời khỏi bữa tiệc hơn hai tiếng thôi, chẳng lẽ là… chuyện của Cửu Miêu bị Hoắc Khải Lãng phát hiện rồi à?!

Vừa rồi cô rời đi, Hoắc Khải Lãng chắc chắc cũng biết.

Nếu như vì thế mà ông ta sinh lòng nghi ngờ…

Cô siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại.

Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô căng thẳng nghiêm túc, tưởng là cô về nhà muộn, sợ bị ba mẹ mắng mới sợ như vậy.

Ông ta lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, chú sẽ nhanh chóng đưa cháu về nhà.”

Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao đột nhiên ông ta lại nói vậy, cô ngẩng đầu lên thì thấy người tài xế kia cười rất hòa nhã: “Con gái chú cũng tầm tuổi cháu, có lúc đi chơi với bạn học về muộn, làm cho chú và mẹ nó lo lắng vô cùng. Có điều những chuyện này cũng đều vì ba mẹ quan tâm đến con, cháu về nói chuyện mềm mỏng với ba mẹ mấy câu, chú tin bọn họ sẽ không trách cứ cháu quá đâu.”

Nhiếp Nhiên biết ông ta hiểu nhầm rồi nhưng cũng không giải thích nhiều, chỉ yên lặng nghe.

Nói mấy câu mềm mỏng?

Ở đó không phải chỉ nói mấy câu mềm mỏng là có thể giải quyết được.

Xe lao nhanh đến vùng ngoại thành.

“Được rồi, chú dừng lại ở chỗ này đi.” Nhiếp Nhiên bảo tài xế dừng xe ở một con đường nhỏ cách nhà họ Hoắc không xa.

Nhà họ Hoắc cảnh giới nghiêm ngặt, nếu ông ta lái qua đó thế nào cũng bị kiểm tra.

Nhưng hiển nhiên chú tài xế kia không hiểu ý định của Nhiếp Nhiên, “Ở đây? Thế thì đúng là quá xa rồi, trời lại tối như vậy, quá nguy hiểm, con gái đi đường kiểu này là nguy hiểm nhất, ngộ nhỡ có người xấu làm gì cháu thì không ổn đâu. Để chú đưa cháu đến tận cổng đi, thế sẽ an toàn hơn.”

Nói xong, ông ta lại định lái về phía trước.

Nhưng Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau xe kịp thời giơ tay ấn lên vai ông ta, cũng nhét tiền lẻ vào trong túi áo ông ta rồi cười nói: “Không đâu, không ai dám làm gì cháu cả.”

Ông chú kia ngẩn ra, quay đầu lại vẫn muốn khuyên cô một câu. Nhưng bất chợt nhìn thấy thứ bên hông cô lúc cô xuống xe, ông ta lập tức ngậm miệng.

Đó… đó đó đó… đó là súng?

Cô gái này có… có súng?!

Chú tài xế khiếp sợ trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cô xuống xe, đi vào căn nhà kia.

Ông ta nhìn ngôi nhà độc nhất đèn đuốc sáng trưng ở đằng xa, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Trời ơi, nơi này không phải là nhà của đại ca xã hội đen nào đấy chứ?

Chú tài xế bị dọa sợ vội vàng quay xe, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Nhiếp Nhiên vẫn không biết mình đã dọa đến ông chú nhiệt tình kia, bây giờ cô đi nhanh qua sân, vào phòng khách của nhà họ Hoắc.

Nhưng trong phòng khách trống không, không có một ai.

Hoắc Hoành đâu?

Không phải anh bảo mình về à?

Sao bây giờ anh lại không xuất hiện?

Cô khẽ cau mày lại.

Chẳng lẽ là anh đùa mình?

Suy nghĩ này vừa nhảy ra khỏi đầu đã bị cô bác bỏ.

Hoắc Hoành không thể nào đùa kiểu này với mình được.
Chương 1514.2NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Lúc cô đang định lấy điện thoại ra gọi, lại nghe thấy trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy chú Trần đi xuống, đi tới đầu cầu thang, ông ta lạnh lùng nói: “Lão gia đợi cô ở trên tầng.”

Nhiếp Nhiên vẫn đút cái tay cầm điện thoại ở trong túi, cô dửng dưng hỏi: “Hoắc tổng đâu?”

“Hoắc tổng vẫn chưa về, lão gia bảo cô lên tầng trước.” Chú Trần nói xong thì đi thẳng lên trên.

Nhiếp Nhiên đi theo ông ta.

Cửa phòng sách mở ra, cô thấy ngay Hoắc Khải Lãng đang ngồi ở sau bàn đọc sách, khung cảnh tối tăm làm cho lòng người ta càng thêm nặng nề áp bức.

Nhiếp Nhiên làm ra vẻ bình tĩnh đi vào, cười hỏi: “Không biết chủ tịch tìm tôi về gấp như vậy là có chuyện gì?”

Hoắc Khải Lãng ngước mắt lên, vẻ mặt uy nghiêm.

“Cô Nhiếp vừa đi đâu thế?”

“Tôi đến bến tàu, vật tư của Phó lão đại phải rời bến, tôi đi kiểm tra lần cuối cùng.”

Vẻ mặt Hoắc Khải Lãng không thay đổi, giọng nói hơi trầm thấp, “Chút chuyện nhỏ như vậy mà cô còn phải đích thân đi kiểm tra, xem ra cô rất quan tâm đến Hoắc thị.”

Nhiếp Nhiên giống như không phát hiện ra sự khác thường của ông ta, trả lời một cách tự nhiên: “Nhận tiền rồi thì đương nhiên phải làm việc cho tốt. Hoắc tổng cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi đâu thể phụ lòng anh ấy được.”

“Vậy sao? Vì tiền mới quan tâm như vậy thì không sao, nhưng…” Ông ta đột nhiên đổi chủ đề, trong lời nói mang theo sự uy nghiêm ác liệt, “Nếu như có dã tâm với Hoắc thị, vậy thì không tốt đâu.”

Vừa dứt lời, chú Trần đã đứng ở bên cạnh Hoắc Khải Lãng đột nhiên quát lớn, “Nói! Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô phải làm như vậy!”

Trong nháy mắt, trái tim Nhiếp Nhiên như thắt lại.

Bọn họ thật sự phát hiện ra sự tồn tại của Cửu Miêu rồi à?

Không, không thể nào, cô che giấu tốt như vậy, để không bị phát hiện, thậm chí khoảng thời gian này còn không hề đi gặp Cửu Miêu.

Mà vừa rồi cũng là đến bến tàu kiểm tra hàng mới đưa cô ta lên thẳng thuyền, trên đường đi không phát hiện ra bất cứ ai đang theo dõi mình.

Theo lý mà nói, tuyệt đối không thể nào lộ ra sơ hở.

Có phải là ông ta đang lừa mình không?

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn rất bình tĩnh, “Tôi là vệ sĩ của Hoắc tổng, Diệp Nhiễm.”

“Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời.”

“Cái này có gì cần suy nghĩ kĩ, chẳng lẽ còn có ai giả mạo thân phận của tôi à?”

Tuy Nhiếp Nhiên nói tùy ý như vậy, nhưng trên thực tế thần kinh đã căng thẳng lắm rồi.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói: “Không có ai giả mạo thân phận của cô, nhưng không có nghĩa là cô không giả mạo thân phận của người khác.”

Hả?

Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra.

Cô giả mạo thân phận?

Ông ta có ý gì?

Không phải là đang nói vấn đề của Cửu Miêu à?

Chẳng lẽ là Hoắc Khải Lãng không biết vấn đề của Cửu Miêu, ông ta chỉ phát hiện mình tạo thân phận giả cho Cửu Miêu?

Lúc suy nghĩ của cô đang hỗn loạn, lại thấy Hoắc Khải Lãng mở một phần tài liệu trong tay ra, đẩy một bức ảnh trong đó tới trước mặt cô, “Cô có quen cô gái này không?”

Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn bức ảnh trên bàn.

Ngay giây phút nhìn thấy nó, đáy mắt cô đã có biến động nhỏ.

Bức ảnh kia… chụp lúc cô đang là Diệp Lan!

Hơn nữa là chụp ở bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập Hoắc thị, khi cô dùng thân phận bạn gái của Hoắc Hoành tham dự!

Lúc này Hoắc Khải Lãng lấy bức ảnh này ra làm gì?
Chương 1514.3NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Cô suy nghĩ, cảm thấy trước hết cứ xem đối phương nắm được bao nhiêu bằng chứng rồi hẵng quyết định thì tốt hơn, cho nên cô lắc đầu trả lời: “Tôi không quen.”

“Không quen? Cô chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.”

“Vậy được, tôi nói cho cô biết, cô gái này đã từng đột nhiên xuất hiện ở trong công ty của Lưu Chấn, trở thành một trợ lý của thư ký, sau đó Lưu Chấn bị cảnh sát điều tra ra chuyện ông ta mua đi bán lại vũ khí đạn dược.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhiếp Nhiên giống như là lần đầu tiên nghe được chuyện này, lộ vẻ kinh ngạc nói: “Lại trùng hợp như vậy à?”

Hoắc Khải Lãng muốn tìm ra một chút dấu vết trên vẻ mặt cô, nhưng biểu cảm của Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ luôn kín kẽ, căn bản không nhìn ra được điều gì cả, ông ta chỉ có thể tiếp tục nói: “Càng trùng hợp hơn là, sau khi công ty của Lưu Chấn sụp đổ, cô ta lại nhiều lần ra vào Hoắc thị, cuối cùng trở thành thư ký của Hoắc thị, sau đó làm một thời gian ngắn, đột nhiên hoàn toàn biến mất.”

“Tôi nói như vậy, chắc cô có thể thấy quen rồi chứ.”

Hoắc Khải Lãng sắc bén nhìn cô, muốn nhìn ra chút sơ hở.

Đương nhiên, ông ta phải thất vọng rồi, vì Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững nhún vai, “Tôi đâu phải là cô ta, làm sao tôi thấy quen được?”

Chú Trần thấy cô giả ngu, hoàn toàn không nhịn được, quát to: “Nói bậy! Đó chính là cô!”

“Là tôi?” Nhiếp Nhiên chỉ mình, lại nhìn cô gái trong ảnh, cười, “Cô gái này rốt cuộc giống tôi ở điểm nào, mà lại khiến Chủ tịch Hoắc và chú Trần có ảo giác như vậy?”

Khi đó cô dùng lớp trang điểm để che đậy mặt thật, lại thêm trên tay bị thương, mặc lễ phục dài tay bảo thủ nhất.

Biểu hiện hoàn toàn khác với mình bây giờ.

Cô không tin Hoắc Khải Lãng có thể phán đoán được người này là mình.

“Bóng lưng.” Hoắc Khải Lãng bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu như không nhìn thấy bóng lưng cô lúc mặc lễ phục, cùng với việc bị người của Nghiêm lão đại nhận ra từ hình dáng đằng sau, tôi nghĩ còn rất lâu nữa tôi mới có thể nhớ ra cô.”

Trước kia khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ông ta cứ có cảm giác cô gái trước mặt này quen thuộc khó hiểu.

Nhưng ký ức thật sự quá mơ hồ, ông ta chỉ có thể bỏ qua.

Cho đến lần đó Cửu Miêu gánh tội cho cô một lần, lúc ông ta thấy Nhiếp Nhiên bị người ta nhận ra bóng lưng, ông ta lại có cái cảm giác đó.

Nhưng ông ta vẫn không nhớ nổi có cảm giác quen thuộc này từ lúc nào.

Cho đến bữa dạ tiệc trước, trước lúc rời đi cô va phải người phục vụ, từ đó kinh động đến ông ta.

Bóng lưng nhanh chóng lướt qua đó khiến ông ta bắt đầu nhớ lại.

Vì thế, đồng thời với việc thăm dò Hoắc Hoành, ông ta cũng thuận tiện quyết định để cho cô làm bạn gái của A Hoành, muốn tháo gỡ hoàn toàn câu đố này.

Khi thấy cô khoác tay A Hoành đi vào, ông ta đã nhớ ra, đồng thời ra lệnh cho chú Trần lập tức điều tra cô gái kia.

Không phải tra Diệp Nhiễm, mà là tra Diệp Lan!

Lúc này Nhiếp Nhiên đã nghĩ ra.

Hóa ra ông ta vòng một vòng lớn như vậy để đợi mình ở đây!

Thân phận của Diệp Lan…

Nói khó giải quyết cũng đúng, nói không khó giải quyết cũng đúng.

Dù sao Lưu Chấn đã chết rồi, ngay cả A Hổ hồi đó ở bên cạnh Hoắc Hoành cũng đã chết, Lệ Xuyên Lâm thì bị điều đi chỗ khác, bây giờ trừ cô và Hoắc Hoành ra, căn bản không có người thứ ba biết chuyện này.

Nhưng cô đã từng tiếp xúc với Lệ Xuyên Lâm, ngộ nhỡ chụp được ảnh thì xong đời.

Bây giờ Hoắc Khải Lãng nghi ngờ nhất chính là mình liên tục ngụy tạo thân phận, có phải là nằm vùng do cảnh sát phái tới không!
Chương 1514.4NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Đè nén đủ loại suy nghĩ trong lòng xuống, giọng nói của cô vẫn hoang mang không rõ như cũ: “Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc những chuyện này có liên quan gì. Nếu như Chủ tịch Hoắc cứ khăng khăng nói là tôi, vậy chứng cứ đâu?”

“Diệp Lan, cô đừng có giả vờ nữa, lão gia đã ra lệnh cho tôi điều tra hồ sơ cá nhân của cô rồi!” Chú Trần tức giận lạnh lùng mắng, thuận tiện ném một bộ hồ sơ trên bàn đến trước mặt cô.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, tỏ vẻ tò mò dịch lại, “Ồ? Vậy tra được cái gì thế?”

Cô lấy đồ trong túi hồ sơ ra, bên trong toàn là ảnh chụp lúc cô ở công ty của Lưu Chấn!

Có ảnh cô đang ăn cơm, làm việc, còn đi thang máy, đủ thứ.

Nhìn từ góc độ trong ảnh, đa phần đều là lấy từ camera.

Chú Trần hừ lạnh nói: “Những thứ này đều là ảnh cô đã từng ngụy trang ra vào công ty của Lưu Chấn! Có những thứ này rồi, cho dù cô muốn chối cãi cũng không được!”

Nhiếp Nhiên đã chuẩn bị tinh thần đánh chết cũng không thừa nhận rồi, cô bật cười, “Dùng kiểu ảnh này để xác nhận tôi thì đúng là quá hoang đường rồi! Dù sao chú cũng phải chụp cô ta lúc đã tẩy trang, sau đó làm một bản so sánh mới được. Chú Trần, chú muốn hãm hại tôi, làm ơn làm có tâm một chút được không?”

“Cô!” Chú Trần bị cô chọc giận, tức ngực không chịu nổi.

Lúc này, Hoắc Khải Lãng lùng u ám nói, “Từ trước đến nay, ở Hoắc thị chỉ cần có nghi ngờ, không cần chứng cứ.”

Nụ cười của Nhiếp Nhiên cứng đờ, lại chuyển tầm mắt lên người ông ta.

“Tôi khuyên cô tốt nhất có thể nghĩ kĩ rồi hãy nói, nếu không viên đạn ở khẩu súng này sẽ xuyên qua đầu cô đấy.”

Nói rồi, Nhiếp Nhiên thấy ông ta mở ngăn kéo bên phải ra, lấy khẩu súng màu đen ở bên trong ra đặt nhẹ lên bàn.

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm khẩu súng kia một lúc, cuối cùng mới trầm giọng, vẻ mặt không thay đổi: “Tôi nói rồi, đó không phải là tôi.”

Cô vừa mới dứt lời, trong mắt Hoắc Khải Lãng đã lóe lên sự u ám.

Ông ta đứng phắt lên khỏi ghế, giơ khẩu súng lên nhắm vào cô.

Lúc ông ta kéo chốt an toàn ra, cửa bị đẩy ra.

“Ba.”

Tiếng Hoắc Hoành kịp thời vang lên ở cửa.

Lúc anh nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Hoắc Khải Lãng nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên ở trước mặt, quát Hoắc Hoành, “Đi ra ngoài!”

Chú Trần lập tức đi tới bên cạnh Hoắc Hoành làm ra một động tác mời: “Nhị thiếu, lão gia bảo cậu đi ra ngoài.”

Nhưng sao Hoắc Hoành có thể rời đi vào lúc này được, anh đứng đó hỏi: “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Chỉ tiếc, không có ai nói cho anh biết.

“Tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô là ai!” Hoắc Khải Lãng nhắm súng vào Nhiếp Nhiên, chất vấn.

Ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, cô gằn từng chữ, “Tôi là Diệp Nhiễm!”

Vừa dứt lời, “đoàng!” – một tiếng súng vang lên.

Trong nháy mắt đó, cánh tay Nhiếp Nhiên đột nhiên bị kéo một cái, cả người cô ngã nhào vào vòng tay sau lưng.

Hơn nữa cô còn nghe thấy một tiếng rên vang lên bên tai.

“A Hoành!”

“Nhị thiếu!”

Hoắc Khải Lãng và chú Trần đồng loạt hô lên.

Nhiếp Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình.

Anh điên rồi à?

Sao lại xông lên vào lúc này!

Nhiếp Nhiên thấy anh đang cau mặt, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn anh bị thương rồi!

Chú Trần lập tức tiến lên kiểm tra, sau đó báo cáo: “Lão gia, tay Nhị thiếu bị thương rồi!”
Chương 1514.5NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Hoắc Khải Lãng vừa nghe thấy là cánh tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì tức giận, “A Hoành, ba bảo con ra ngoài, con nghe không hiểu à?!”

“Đúng vậy, Nhị thiếu, tôi đưa cậu đến bệnh viện để xử lý vết thương.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: Chương 16

Chú Trần tiến lên muốn đưa Hoắc Hoành đi, nhưng lại bị anh từ chối.

“Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba muốn giết vệ sĩ của con thì cũng phải cho con một cái lý do chứ.” Hoắc Hoành buông Nhiếp Nhiên ra, đứng ở bên cạnh cô.

“Nhị thiếu, người phụ nữ này không đơn giản! Cô ta đã từng là thư ký của Lưu Chấn, sau đó cảnh sát nhúng tay vào thì cô ta lại biến mất! Cô ta làm hại chúng ta tổn thất một số hàng lớn không nói, lại còn quanh quẩn ở bên cạnh cậu. Cô ta nhất định là nằm vùng của cảnh sát, không thể giữ cô ta lại!”

Hoắc Hoành tỏ ra chấn động, quay sang nhìn Nhiếp Nhiên, lộ ra vẻ không tưởng tượng nổi.

Chú Trần thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, tưởng rằng anh cũng chẳng hay biết gì.

Trong lòng ông ta càng thêm khẳng định ngày chết của Nhiếp Nhiên không xa rồi.

Nhưng Hoắc Hoành nói ra một câu lại khiến ông ta hóa đá tại chỗ.

“Tại sao cô không nói thật với ba tôi là hồi đó tôi bố trí cô ở bên cạnh Lưu Chấn? Cô có biết nếu tôi đến chậm một bước, cô sẽ chết thật không!”

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi thay đổi, cố ép sự lo lắng vừa rồi xuống, lạnh giọng trả lời: “Giữ bí mật cho người thuê, không thể tiết lộ bất cứ một chữ nào, đó là quy tắc cơ bản nhất, tôi không thể vi phạm quy tắc này được.”

“Cô!” Hoắc Hoành dường như rất không biết làm sao với cô, quay lại nói với Hoắc Khải Lãng: “Ba, đây là hiểu lầm! Con có thể giải thích!”

Ánh mắt Hoắc Khải Lãng như dao lướt qua hai người bọn họ, sau đó mới để súng xuống, “Tốt nhất là con có thể giải thích kín kẽ cho ba!”

Rõ ràng ông ta cảm thấy tất cả những chuyện này đã không thể có bất cứ cách cứu vãn nào nữa rồi.

Hoắc Hoành che vết thương trên tay, nói với giọng đều đều: “Trên thực tế, Diệp Nhiễm là do con đưa qua bên đó. Lúc ấy Lưu Chấn không hài lòng với việc hợp tác cùng chúng ta, vì thế con hợp tác với Diệp Nhiễm, cho cô ấy một thân phận giả tiến vào công ty của Lưu Chấn, ăn cắp nguồn hàng vũ khí đạn dược của bọn họ cho con, phối hợp trong ngoài như thế con làm việc mới có thể thuận lợi hơn.”

“Làm sao có thể!”

Theo lý mà nói, lúc này chú Trần không nên nói xen vào, nhưng ông ta thật sự quá kinh ngạc, không nhịn được lên tiếng đầu tiên.

Hoắc Hoành nhìn Hoắc Khải Lãng đứng ở sau bàn đọc sách, tiếp tục nói: “Lúc ấy, con bị thuộc hạ của Hoắc Mân ám sát ở trong tiệc rượu của Roth, là cô ấy giải quyết cho con, vì thế nên đã suýt chết. Chuyện này, Roth cũng biết.”

“Còn cả hồi đó đi kiểm tra địa chỉ kho vũ khí đạn dược, kết quả gặp phải hỏa hoạn ở bên trong kho hàng, là cô ấy dũng cảm quên mình xông vào đám cháy cứu con. Chuyện này vốn dĩ A Hổ có thể làm chứng, nhưng bây giờ cậu ta đã không còn nữa rồi. Nếu như ba muốn kiểm chứng, vậy thì người dân ở đó cũng có thể làm chứng.”

“Ba, nếu như cô ấy không phải là người của con, làm sao con có thể tùy ý dẫn theo người của Lưu Chấn ra vào nơi quan trọng như vậy, thậm chí còn chủ động dùng danh nghĩa vợ chưa cưới để bảo vệ cô ấy?”

“Con ở bên cạnh ba mười năm, ba rất rõ ràng con trai của ba không phải là kiểu người vì tình yêu mà có thể bị lu mờ đầu óc.”

Hoắc Khải Lãng im lặng.

Phòng sách lập tức chìm vào sự yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ treo trên tường đang chạy tích tắc, tích tắc…

Mỗi một giây đều giống như thước phim bị kéo dài.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hoắc Khải Lãng lại lên tiếng, đôi mắt sắc bén như chim ưng của ông ta dừng lại trên người Nhiếp Nhiên, “Chứng cứ đâu? Con nói cô ta là người của con, vậy chứng cứ đâu?”
Chương 1514.6NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Trong lòng Hoắc Hoành thoáng thả lỏng, anh biết Hoắc Khải Lãng nói như vậy nghĩa là vẫn còn hy vọng.

Sau đó anh đưa điện thoại qua, “Trong cái điện thoại này có tài liệu cô ấy lấy trộm ở chỗ Lưu Chấn cho con, ba có thể xem xem.”

Chú Trần vội vàng nhận lấy điện thoại, sau đó dùng máy tính trong phòng sách tra, quả nhiên tìm được một loạt sổ sách trong file tài liệu được đặt tên là Lưu Chấn trong đó.

Hoắc Khải Lãng xem kĩ bên trong một lượt, đúng là sổ sách của Lưu Chấn, hơn nữa thật sự toàn là tài liệu cơ mật quan trọng, trong nội bộ Cục Cảnh sát khi đó cũng không có những tài liệu này. WebTru yenOn linez . com

Hoắc Khải Lãng nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, “Cô vì giữ bí mật cho A Hoành, dù chết cũng không chịu nói à?”

“Đây chính là lý do vì sao Hoắc tổng lựa chọn hợp tác với tôi nhiều năm như vậy, mong Chủ tịch Hoắc có thể thông cảm.”

Câu nói này rõ ràng ngầm thừa nhận lời giải thích của Hoắc Hoành.

Hoắc Khải Lãng lại nhìn dòng tiêu đề sổ sách trong màn hình máy tính một lần nữa, cuối cùng đưa ra quyết định, “Những chuyện này tôi sẽ tra rõ toàn bộ, nhưng trước đó mời cô Diệp ở lại công ty, đừng có hành động gì không nên có.”

Chú Trần nghe thấy thế thì hoàn toàn ngẩn ra.

Ông ta không hiểu, rõ ràng đã đẩy cô ta đến bước đường cùng rồi, tại sao lại để cho cô ta sống sót!

Theo tính Hoắc Khải Lãng như mọi khi, hễ là người chỉ cần có một chút xíu gì dính đến cảnh sát, cuối cùng ông ta đều sẽ giết lầm còn hơn bỏ sót, sao lần này lại bỏ qua!

Hoắc Hoành đứng ở cách đó không xa lập tức thầm thả lỏng.

Với sự hiểu biết của anh với Hoắc Khải Lãng trong những năm qua, chuyện này chắc có thể kết thúc vào lúc này rồi.

Vì vậy, sau khi nói với Hoắc Khải Lãng mấy câu, anh lấy lý do đến bệnh viện băng bó, đưa Nhiếp Nhiên rời khỏi nhà họ Hoắc.

Ra khỏi nhà họ Hoắc, vẻ mặt Hoắc Hoành lập tức sầm xuống.

Anh không nói năng nhẹ nhàng, đối xử ôn hòa với Nhiếp Nhiên như trước kia, mà dùng cánh tay không bị thương kia nhét cô vào trong xe, sau đó anh ngồi vào ghế lái, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hoắc.

Trên đường đi, Hoắc Hoành không nói một lời.

Bầu không khí bên trong xe căng thẳng đến ngạt thở.

Trên đường núi quanh co, chỉ nghe thấy tiếng động cơ lao nhanh vun vút.

Hoắc Hoành lái xe đến một con đường vắng vẻ, sau đó tắt máy.

Nhiếp Nhiên nhìn nơi này hoang vắng như vậy bèn hỏi: “Không phải đến bệnh viện sao? Bây giờ anh định đi đâu thế?”

Người bên cạnh hình như đang hòa hoãn lại tâm trạng của mình, sau khi im lặng mấy giây, anh mới cất giọng lạnh như băng, “Tại sao đến giây phút cuối cùng em vẫn không chịu tìm lý do? Em có biết nếu anh đến chậm một bước, em sẽ chết thật không?”

“Em đã nghĩ là sẽ nói rồi, nhưng cảm thấy chuyện này nên để anh nói sẽ tốt hơn. Nếu em dễ dàng nói ra như vậy, em sợ ông ta cho là em không kín miệng, không cho em làm việc cho anh nữa.”

Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn dùng đầu óc bình tĩnh để phân tích như vậy.

Thật ra cô nói không sai, là vệ sĩ mà dễ dàng nói thật, đúng là sẽ khiến chủ thuê lo lắng.

Nhưng mà…

Suy nghĩ bình tĩnh của cô khiến Hoắc Hoành cảm thấy tức giận, “Em có biết em suýt nữa đã chết rồi không, còn quan tâm kín hay không kín miệng cái gì nữa chứ!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 182

Sắc mặt anh xanh mét, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Anh xin em, em có thể suy nghĩ đến an toàn tính mạng của mình trước khi nghĩ đến nhiệm vụ này không!”

“Ông ta sẽ không giết em thật đâu, chỉ cần em không nói, ông ta nhất định sẽ giữ mạng em lại để điều tra kĩ thân phận cùng với mục đích tới nơi này của em. Anh bình tĩnh lại đi.”

“Bình tĩnh? Em bảo anh bình tĩnh? Suýt nữa anh đã thấy em chết! Em có biết khi nghe thấy từng câu chất vấn ông ta nói với em trong điện thoại, trong lòng anh sợ hãi thế nào không! Anh chỉ sợ mình không kịp chạy đến, không thể cứu em!”
Chương 1514.7NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Lúc ấy Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành vẫn chưa về, lại thấy điệu bộ chú Trần như vậy, trước khi vào phòng sách, để đề phòng bất trắc, cô ấn gọi điện thoại cho Hoắc Hoành, để anh ở đầu bên kia có thể hoàn toàn nắm giữ được tình hình, tiện cho anh đến lúc đó có thể nghĩ cách đối phó trước.

Nên Hoắc Hoành đã nghe được hết toàn bộ cuộc thẩm vấn.

Đặc biệt là lúc anh chạy về, nghe thấy Hoắc Khải Lãng muốn dùng súng bắn xuyên qua đầu cô, trái tim anh gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhiếp Nhiên thấy anh mất khống chế như vậy, mới an ủi anh: “Em biết, em biết anh lo lắng cho em, nhưng không phải bây giờ em vẫn nguyên vẹn đây à?”

“Nếu như vừa rồi anh không nhào tới, lúc này em đã nằm dưới đất rồi!” Hoắc Hoành tức giận nói.

Nhiếp Nhiên lập tức cười khẽ ra tiếng, “Ông ta không thể nào giết em được. Anh nghĩ xem, nếu ông ta muốn giết em thì cần gì phải chất vấn, nhất định là ông ta muốn biết người đứng sau lưng em nên mới làm vậy. Em nghĩ vừa nãy nổ súng chắc cũng là dọa em thôi.”

Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất tại sao cô vẫn đứng yên ở đó.

Nụ cười bình tĩnh của cô làm cho Hoắc Hoành càng thêm tức giận, “Sao em có thể chắc chắn được? Ngộ nhỡ ông ta lật lọng thì sao? Anh đã tiếp xúc với ông ta mười năm, suốt mười năm rồi, đến bây giờ anh vẫn không thể hoàn toàn hiểu nổi ông ta, em dựa vào cái gì có thể khẳng định như thế! Em có biết một suy nghĩ chỉ là chuyện trong chớp mắt không! Em muốn dùng cái suy nghĩ trong nháy mắt đó làm tiền cược, có phải điên rồi không!”

Không còn giọng điệu và nụ cười như trước kia, chỉ có sắc mặt xanh mét và giọng nói tức giận.

Nhiếp Nhiên biết, anh đang sợ.

Nụ cười ở khóe miệng cô vẫn không thay đổi. Cô tháo dây an toàn ra, giơ tay ôm anh, vỗ nhẹ lên lưng anh, lần đầu tiên nhận sai: “Được, chuyện này là em sai rồi, được chưa nào? Anh đừng giận nữa.”

Hoắc Hoành thấy cô chủ động nhận sai, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan đi quá nửa.

Nhưng cảm thấy bỏ qua cho cô nhanh như vậy thì quá dễ dàng, sợ sau này cô lại không coi đó là bài học, vì thế anh vẫn lạnh lùng, thở hổn hển im lặng ngồi đó.

Nhiếp Nhiên thấy anh hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc này mới buông anh ra, sau đó quay lại chủ đề cũ, “Nhưng mà anh lấy đống sổ sách kia ở đâu ra thế?”

Mặc dù cô mở điện thoại, tiện cho anh có thể nghĩ cách đối phó, nhưng cùng lắm chỉ nghĩ là anh lấy ra được chút chứng cứ ngụy tạo mà thôi.

Không ngờ anh lại trộm được đồ trong Cục Cảnh sát.

“Của Vệ Vi.” Lúc này Hoắc Hoành vẫn đang tức giận, giọng nói hơi hậm hực.

“Vệ Vi?”

Vệ Vi đúng là thư ký trưởng của Lưu Chấn, nhưng mà… sao cô ta có thể giao đồ cho Hoắc Hoành được?

Hoắc Hoành thấy cô cau mày suy nghĩ, lúc này mới bất đắc dĩ giải thích: “Lúc đó Lưu Chấn chết, anh muốn lấy được nguồn hàng của Lưu Chấn, nhưng cảnh sát đã niêm phong kiểm tra toàn bộ công ty, đồ cũng đưa vào tủ hồ sơ trong Cục Cảnh sát rồi, cộng thêm Lệ Xuyên Lâm đích thân phụ trách, anh tạm thời không thể nào lấy được đồ. Vừa vặn khi đó Vệ Vi vì bảo toàn sinh mệnh của mình nên đã cầu xin anh.”

“Cầu xin anh?” Nhiếp Nhiên vô cùng kinh ngạc.

“Ừ. Anh và cô ta từng có quan hệ hợp tác.”

Hoắc Hoành và Vệ Vi từng hợp tác?

Sao cô lại không biết chuyện này?!

“Cho nên, cô ta mới là người chỉ điểm thật sự của anh?”

“Cũng không thể coi là thế, chỉ là lúc đầu vì có thể kéo quan hệ với Lưu Chấn, anh và cô ta đã có giao dịch mà thôi. Khi đó anh đưa ra điều kiện, muốn cô ta giao tài liệu sổ sách của công ty cho anh, anh sẽ giúp cô ta một lần.”

Anh nói rất đơn giản, nhưng Nhiếp Nhiên lại rất kinh ngạc.

Ngay cả Vệ Vi mà anh cũng có thể xử lý được.

Cô ta là thư ký trưởng của Lưu Chấn!

Phải biết lúc ấy Lưu Chấn vô cùng tin tưởng cô ta.

Cô không thể không phục người đàn ông trước mặt này.
Chương 1514.8NGHI NGỜ – HIẾM KHI NỔI GIẬN
Lúc này, Nhiếp Nhiên chợt thấy Hoắc Hoành không ngừng dùng sức chớp mắt muốn tỉnh táo lại, cô biết nhất định là anh mất máu quá nhiều, cộng thêm tinh thần căng thẳng cao độ sau đó lại nhanh chóng buông lỏng nên bị choáng.

“Anh sao rồi, có cần đến bệnh viện không?”

Hoắc Hoành lắc đầu: “Trầy da thôi, không đáng ngại.”

“Được rồi, anh mau ngồi ra phía sau đi, để em lái xe.”

Nhiếp Nhiên đuổi anh ra phía sau, ngồi vào ghế lái, sau đó lập tức đi xuống núi, đến bệnh viện của Hoắc thị.

Bác sĩ ở bệnh viện Hoắc thị nhìn thấy Hoắc tổng bị thương, vội bảo chuyên gia đến băng bó vết thương cho Hoắc Hoành.

Nhiếp Nhiên tưởng cùng lắm chỉ là một người đến thôi, kết quả không biết là ai gọi điện thoại mà người này truyền lời cho người kia, đến nỗi cuối cùng tất cả cán bộ cao cấp của bệnh viện Hoắc thị đêm hôm cùng đồng loạt không ngủ, tất cả đều chạy tới phòng bệnh VIP của Hoắc Hoành.

Tình huống này làm Nhiếp Nhiên nhìn mà há hốc mồm.

Đến khi truyền nước, bôi thuốc, tiêm thuốc tiêu viêm xong, đám người kia mới yên tĩnh lui ra khỏi phòng bệnh VIP, chỉ để lại Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành.

Bác sĩ dặn dò Nhiếp Nhiên, bảo cô phải sát sao chú ý xem Hoắc Hoành có bị sốt không, cho nên cô luôn ở bên cạnh anh, không rời nửa bước.

Hoắc Hoành uống thuốc truyền nước xong, cảm giác choáng váng giảm đi không ít, anh xốc lại tinh thần an ủi cô: “Em đừng lo lắng, A Hổ, Lưu Chấn đều đã chết, chết rồi không có đối chứng, sẽ không tra được cái gì cả đâu.”

Nhiếp Nhiên thấy anh đã thành ra như này rồi còn lo lắng cho mình, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.

“Em không lo lắng chuyện này, em chỉ lo lắng bây giờ Hoắc Khải Lãng nghi ngờ em, sau này chắc chắn sẽ không tin tưởng em nữa.”

Hoắc Hoành hơi hé mắt ra, liếc cô một cái, “Em cần ông ta tin tưởng em làm gì, chỉ cần anh tin tưởng em là được rồi.”

Sự bá đạo của anh khiến Nhiếp Nhiên bật cười, “Ông ta không tin tưởng em, vậy sau này chắc chắn làm gì cũng gạt em ra ngoài, sao em còn ở lại bên cạnh giúp anh được!”

Cô nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hoắc Hoành thoáng thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như bình thường: “Em không cần suy nghĩ những chuyện này, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.