Sau khi xuất viện, ông cụ Tôn lấy tất cả tiền dành dụm của mình ra trả tiền thuốc men mà hàng xóm ứng cho nhưng vẫn còn thiếu một ít, vì thế sau khi vết thương khỏi, họ lại tiếp tục cuốn pháo đốt để kiếm tiền.
Vốn ông cụ Tôn nghĩ, gom góp thêm một ít tiền, sau đó đưa Lương Sảng đến bệnh viện huyện khám chân, thuận tiện cũng nghĩ cách liên hệ2thử với người nhà cô ấy. Thật ra Lương Sảng đã nhớ lại hết, nhưng vì dáng vẻ hiện giờ của mình thế này, cô ấy bắt đầu sợ về nhà…
Cô cảm thấy nếu để người nhà biết bây giờ mình thê thảm như vậy, còn không bằng coi như mình đã chết cho rồi! Nếu không trị khỏi cho bản thân, trở về cũng làm liên luỵ đến cha mẹ, quan trọng nhất chính là…5cô ấy không muốn để Triệu Tinh Vũ nhìn thấy tình trạng hiện giờ của mình!
Tuy nhiên Lương Sảng lại không sao ngờ tới, khi cô ấy còn chưa nghĩ ra nên lựa chọn thế nào, thì một trận lửa lớn bất ngờ xảy ra, huỷ diệt hết thảy, cũng kết thúc cuộc đời trẻ tuổi thê thảm của cô ấy.
Khi tôi kể lại hết mọi chuyện Lương Sảng trải qua sau khi mất tích, Triệu6Tinh Vũ đã khóc đẫm nước mắt từ lâu. Anh ta không tin người yêu mình tìm bảy năm trời, cuối cùng lại chỉ còn một nấm mộ mọc đầy cỏ hoang…
“Cậu Trương, năm đó tại sao Tiểu Sảng lại rơi từ trong xe lửa ra ngoài?” Triệu Tinh Vũ kích động hỏi tôi.
Thành thật mà nói tôi cũng không rõ lắm, lúc ấy chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, đừng nói tôi chỉ có5thể nhìn thấy qua ký ức của Lương Sảng, thậm chí ngay cả chính Lương Sảng cũng không hiểu sao mình lại mơ mơ màng màng đến nỗi thành ra thế này?!
Sau đó tôi cẩn thận nhớ lại ký ức của Lương Sảng, cô ấy rớt khỏi toa xe trong tình huống cảm thấy dưới chân bị hẫng, như vậy là loại trừ khả năng bị người ta hại. Giờ khả năng lớn nhất chính là3xe lửa có vấn đề, nên mới khiến Lương Sảng rớt xuống khỏi toa xe lửa đang lao nhanh.
Nghe phân tích của tôi xong, Triệu Tinh Vũ lục trong di động ra số tàu và số toa xe giường nằm mà năm đó Lương Sảng đi, bởi vậy chúng tôi có thể suy đoán ra, chỗ lúc ấy Lương Sảng ngã xuống chắc là khúc giữa của toa xe số 10.
“Xe lửa đang dùng ngon, sao người lại rơi từ bên trong ra được chứ?” Ông chủ quán cơm tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi thở dài đáp: “Nếu là xe lửa ngon lành, chắc chắn người sẽ không rơi ra ngoài, chỉ sợ là xe lửa kia có vấn đề…” Sau khi nói xong, đột nhiên tôi lại nghĩ đến một khả năng, vì thể lấy di động lên mạng tìm kiếm, muốn xem thử trước và sau khi Lương Sảng xảy ra chuyện mấy năm, có từng xảy ra chuyện giống như vậy hay không? Bởi vì nếu đúng là vấn đề ở xe lửa, vậy thì không thể nào chỉ có một nạn nhân là Lương Sảng!
Kết quả kiểm tra ra đúng là có một người nữa! Ngay sau khi Lương Sảng xảy ra chuyện chưa đến nửa năm, có một hành khách nữ rơi khỏi toa xe từ một chuyến xe lửa đang chạy. Lúc ấy hành khách nữ đó đi ra ngoài du lịch cùng chồng và con trai, kết quả trên đường trở về đã xảy ra sự cố.
Chị ấy gặp chuyện rất giống với Lương Sảng, cũng là ở toa giường nằm, nửa đêm đi WC về đột nhiên biến mất, quan trọng nhất là hai người đi trên cùng một mã tàu!
May mắn là lúc ấy vị hành khách nữ này có mang điện thoại theo, nó cũng không bị va đập hỏng, nên sau khi chị ấy tỉnh lại trong cơn đau đã gọi cho chồng. Nhưng dù vậy, ngay thời điểm rơi xuống chị ấy vẫn bị xe lửa nghiến đứt một bên tay và chân…
Sau đó trải qua điều tra, xe lửa xảy ra chuyện là chiếc xe lửa bị hỏng được tân trang lại, mà toa xe ăn thịt người kia có một khúc sàn bị lỏng, nếu không cẩn thận giẫm vào một đầu tấm ván sàn bị lỏng đó, người ta sẽ lập tức rớt xuống đáy xe, mà một đầu khác sẽ nhếch lên cao… Đáng sợ nhất chính là, sau khi người ngã xuống, tấm sàn lỏng lẻo này sẽ trở lại trạng thái như ban đầu, không nhìn ra chút dấu vết nào… Đây là nguyên nhân năm đó Lương Sảng đột nhiên biến mất khỏi chiếc xe lửa đang lao nhanh!
Tất nhiên, cùng với việc hành khách nữ kia gặp phải được phơi ra ánh sáng, xe lửa ăn thịt người chắc cũng đã bị thay đổi từ lâu, nhưng bài học này lại là dòng máu thịt của người khác để đổi lấy. Chẳng lẽ lúc trước, những lãnh đạo của cơ quan đường sắt và tiết kiệm tiền mà dùng xe lửa bị hỏng tân trang để tái sử dụng… cũng không thấy áy này một chút nào sao??
Trên mạng nói cuối cùng chị gái kia nhận được một khoản bồi thường, nhưng tôi cảm thấy chị ấy thì dùng món tiền ấy đổi về cơ thể lành lặn cho mình còn hơn. Tôi đưa tin tức này cho Triệu Tinh Vũ xem, việc tối có thể làm chỉ là tìm ra sự thật năm đó giùm anh ta, nhưng còn sau đó nên làm gì, còn cần anh ta bàn bạc kỹ lưỡng lại với cha mẹ của Lương Sảng.
Chẳng hay sau khi cha mẹ của Lương Sảng biết sự thật sẽ đau lòng đến nhường nào, con gái duy nhất của mình lại đột nhiên gặp tai hoạ lớn vào độ tuổi tươi đẹp như hoa, mà nguyên nhân dẫn đến hết thảy việc này lại là vì lòng tham của ai đó…
Tôi là người tin tưởng thiên lý tuần hoàn, có người làm chuyện xấu, tuy rằng tạm thời pháp luật không thể nào trừng phạt hắn, nhưng người làm trời nhìn… Cuối cùng sớm muộn gì cũng có một ngày phải trả giá.
Tôi biết đối với Triệu Tinh Vũ và cha mẹ của Lương Sảng mà nói, con đường lấy lại công bằng cho Lương Sảng sẽ càng khó đi hơn, nhưng đồng thời tôi cũng tin tưởng họ sẽ không từ bỏ, tuy rằng người đã qua đời, nhưng lẽ phải tự ở lòng người…
Sau khi trở về, tâm trạng của tôi ít nhiều gì cũng sa sút đi, bởi vì cũng không giúp được gì tiếp theo nên chúng tôi cũng không chủ động liên hệ lại với Triệu Tinh Vũ. Có điều tôi tin tưởng chỉ cần chuyện này có kết quả, anh ta vẫn sẽ báo cho tôi biết một tiếng.
Tối hôm nay chúng tôi từ nhà chú Lê về, xe vừa mới vào đến khu chung cư đã nhìn thấy cạnh vành đai xanh của khu có một đám người vây quanh, tôi tò mò đi tới muốn xem chuyện gì đã xảy ra…
Kết quả đẩy đám người ra xem thì thấy mẹ Đậu Đậu cũng ở trong đó, chị ấy đang nhìn thứ dưới đất bằng vẻ mặt đau lòng. Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện trên đất có một con Teddy màu đen đang nửa chết nửa sống.
“Chuyện này là sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Mẹ Đậu Đậu ngẩng đầu thấy là tôi, nói với vẻ mặt căm hận: “Không biết là cái để thiếu đạo đức nào nhăm nhe quăng bả độc, con cún nhỏ này ăn nhầm giăm bông có bả nên trúng độc chết rồi.”
Tôi nghe thế thì ngồi xuống kiểm tra nó thử, đúng là không cứu được nữa. Vài người vây xem bên cạnh đều chửi mắng người ném bả chó kia thiếu đạo đức, lỡ như để trẻ con ăn phải thì làm sao? Còn chủ của con cún đang ngồi bên cạnh khóc rấm rứt.
Chuyện thế này không phải chưa từng xảy ra, dù báo cảnh sát thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì, càng có rất nhiều người cảm thấy không cần thiết vì một con chó mà lãng phí lực lượng của cảnh sát.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy, bản thân không nuôi chó, cho nên sẽ không biết chó mình nuôi bị người ta đầu độc chết sẽ có tâm trạng như thế nào. Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy loại chuyện này, trong lòng sẽ không kiềm được cơn giận. Bởi vì bất kể bạn không thích người ta nuôi chó cỡ nào, thì cũng không có quyền giết hại một sinh mạng.