Có người sẽ nói, heo dễ bò cũng là sinh mạng mà! Không phải mỗi ngày mọi người đều ăn thịt của chúng nó sao? Nhưng để tay lên ngực tự hỏi chúng nó thật sự có thể so sánh với thú cưng mình nuôi dưỡng hay sao? Đáp án chắc chắn là không thể, bởi vì không có ai lại đi tương tác với đồ ăn của mình cả.
Sau khi bạn và một động vật có tương tác thì sẽ sinh ra tình cảm với nó, mặc kệ2nó là heo dễ bò hay là gà vịt ngỗng… Đây là nguyên nhân vì sao ở nước ngoài có rất nhiều người nuôi heo, vịt làm thú cưng, bởi vì đây là tính người.
Lúc này tôi nhắc nhở chủ của con Teddy đang ngồi dưới đất: “Đừng đau lòng nữa, nếu không chúng ta đưa nó đến cửa hàng thú cưng ở cửa khu chung cư đi, ở đó có thể xử lý… có thể làm hậu sự tốt cho nó
Mẹ Đậu Đậu cũng khuyên cô ấy đừng5đau lòng nữa, chuyện đã xảy ra rồi, đau khổ nữa cũng vô ích. Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của mọi người, chủ của con Teddy ôm chú cún đã chết đau lòng rời đi.
Tôi vốn cho rằng chuyện này coi như xong, kết quả chưa được mấy ngày, một con chó Corgi khác trong khu cũng bị đánh bả chết! Điều này đã hoàn toàn chọc giận những hộ gia đình nuôi chó ở đây, họ tự lập nên một “Uỷ ban bảo vệ chớ”, mỗi ngày6thay phiên nhau tuần tra trong khu chung cư, để ngăn ngừa có người khả nghi thả bả độc ở trong khu
Tuy rằng tôi không muốn tham gia cho lắm, nhưng lại ngại từ chối mẹ Đậu Đậu, vì thế đành phải đi theo mấy người anh em một cách ngớ ngẩn, cứ tối tối lại lòng vòng trong địa phận khu chung cư. Ngay từ đầu gần như không có kết quả gì, đều chỉ bắt được vài tên đi quảng cáo dạo. Nhưng tối hôm nay, đúng5thật là để chúng tôi gặp được một kẻ có hành tung đáng ngờ…
Lúc ấy đã qua mười hai giờ, tôi và mấy anh em nuôi chó vừa mới đi hết một vòng trong khu chung cư, đang nghĩ không có chuyện gì thì về thôi, đột nhiên lại thấy một bóng đen đang vừa đi vừa ném thứ gì ra khắp nơi…
Tôi lập tức đưa mắt ra hiệu cho người đồng hành là ba của “Bảo Lai” – Vương Tiểu Xuyên, anh ta lập tức hiểu ý và3bọc đánh phía trước cùng với hai người nuôi chó khác, định bắt ngay tại trận! Tên kia cũng không ngu ngốc, vừa thấy tình hình không ổn thì định bỏ chạy, kết quả vẫn bị bốn năm người chúng tôi cùng nhau đè xuống đất.
Lúc đó sắc trời đã tối, cũng không biết ai ra tay ác độc, đá một cước vào mặt tên kia, đá hắn cả mặt đầy hoa! Tôi thấy những người chủ nuôi chó khác đều dùng sức hết mình như vậy rồi nên cũng không góp phần nữa, mà nhặt được dưới đất “chứng cứ phạm tội” mà hắn đánh rơi.
Đó là một cái túi McDonald”s, bên trong có mấy miếng giăm bông cắt nhỏ. Tôi đổ ra tay xem kỹ, phát hiện giữa mỗi miếng giăm bông đều nhét một hạt gạo màu sắc kỳ lạ.
Lúc này Vương Tiểu Xuyên nghiêng đầu lại đây xem, cả giận nói: “Thằng chó này nhét thuốc diệt chuột vào trong đó!”
Mấy người khác nghe thế càng thêm xúc động, nhao nhao muốn lao lên đánh hắn ta! Tôi thấy không thể tiếp tục như vậy được, đừng anh một đấm tôi một đá rồi lại xảy ra chuyện, vì thế ngăn cản bọn họ: “Báo cảnh sát đi! Để các anh cảnh sát tới điều tra, xem xem cái gã này là ai?”
Những lời này của tôi nhắc nhở mọi người, vì thế có người gọi điện thoại báo cảnh sát, có người thông báo cho những người chủ nuôi chó khác. Mọi người vừa nghe nói tên đánh bả chó bị bắt rồi, ai nấy ào ào tỏ vẻ muốn cùng đến đồn công an.
Tôi không có lòng dạ đi cùng bọn họ nên nói với mẹ Đậu Đậu: “Mọi người đi đi, em về ngủ trước, ngày mai trời sáng em còn phải ra quét dọn những bả độc kia nữa. Bây giờ trời tối quá, tìm cũng vô ích!”
Mọi người nghe thế, lập tức quyết định để lại vài người chủ nuôi chó cẩn thận cũng quét dọn bỏ độc trong khu chung cư với tôi vào sáng mai…
Giày vò cả đêm nay, tôi buồn ngủ không chịu nổi, bây giờ xem như có thể về nhà ngủ rồi. Đinh Nhất thấy tôi về thì cười nhạo: “Ai chà, đội săn lùng nhí đã trở lại rồi!”
Tôi tức giận lườm anh ta: “Anh không giúp thì thôi, còn ở đó mà nói mát, sáng sớm ngày mai phải đi quét dọn bả độc trong khu chung cư với tôi đó!”
Đinh Nhật vui vẻ nói: “Đúng thật là để các cậu bắt được rồi à?”
Tôi bĩu môi đáp: “Đương nhiên, bắt trực tiếp tại trận, người đã bị đưa đến đồn công an rồi”
“Bắt được thật á!? Tên kia là người trong khu chung cư à?” Đinh Nhất hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Cái này thì không rõ lắm, lúc ấy ánh sáng rất tối, tôi cũng không nhìn kỹ, nhưng cảm thấy người kia khá quen…”
Hôm sau mới mờ sáng, tôi đã lôi Đinh Nhất đi quét dọn những bã độc mà đêm qua tên kia quăng ra, đừng để con chó hoang đói meo nào ăn phải thật thì hỏng rồi.
Đầu tiên chúng tôi bắt đầu tìm từ chỗ tóm được gã kia tìm trở về, hi vọng có thể mau chóng dọn sạch sẽ tất cả bả độc ven đường. Khỏi phải nói… Suốt một đường đúng là tìm ra không ít, phỏng chừng tối hôm qua thằng nhóc kia mang theo đầy một túi bả độc ra ngoài, khi chúng tôi bắt được hắn, trong túi cũng chỉ còn thừa lại mấy miếng.
Lúc này những người chủ nuôi chó đêm qua không đến đồn công an giống tôi cũng đều xuống lầu, họ cầm dụng cụ quét rác đi đến trước mặt chúng tôi, tôi bèn hỏi: “Chuyện tối hôm qua thế nào rồi?”
Trong đó có một anh béo trả lời tôi: “Còn có thể thế nào nữa, nhiều nhất là tạm giam phạt tiền thối, loại người đốn mạt này giao cho cảnh sát là lời cho hắn!”
Tiếp theo có người tiết lộ rằng, tên kia chính là gã ăn bám nổi tiếng ở tầng số bốn mươi lăm, tên là Lưu Tiểu Lỗi! Tôi nghe thế thì khó trách đêm qua lại thấy hắn ta khá quen, trước đây thằng nhãi này từng có xung đột với mẹ Đậu Đậu, chỉ kém ra tay đánh cô ấy nữa thôi. Khi ấy đúng lúc tôi đi ngang nên đã đuổi hắn đi, nhưng không ngờ người mấy ngày nay đánh bả chó lại là hắn!
Sau khi chúng tôi rà quét sạch sẽ bỏ độc trong ngoài khu chung cư xong, tôi và Đinh Nhất vào cửa hàng đồ ăn sáng ăn cơm. Đi vào đúng lúc đụng phải mẹ Đậu Đậu mang cặp mắt gấu trúc, hỏi ra mới biết được, mấy người họ cánh chừng cả đêm qua ở đồn công an!
Tôi buồn cười nói: “Mọi người có nghị lực thật đấy! Canh cả đêm thế canh được kết quả gì?”
Mẹ Đậu Đậu giận đến trợn trừng mắt: “Đừng nói nữa, buổi sáng bọn tôi vào hỏi mới biết, đêm qua ông già nhà gã tới nộp tiền phạt, người đã được dẫn đi từ cửa sau rồi!”
Tôi nghe thế thì khuyên: “Được rồi, cô cũng đừng tức giận nữa, bây giờ mọi người đều biết chuyện này là gã ta làm, tôi nghĩ sau này chắc chắn gã sẽ không dám làm lại chuyện thiếu đạo đức như thế này nữa đâu!”
Mẹ Đậu Đậu cũng thở dài một hơi và nói: “Chỉ mong vậy đi…”
Tôi vốn tưởng việc này như thế là xong, chủ của chó đã trút giận được, Lưu Tiểu Lỗi cũng đã chịu chế tài của pháp luật, vấn đề này có thể cứ thế lắng xuống. Tuy nhiên chẳng ngờ, buổi sáng ngày hôm sau lại xảy ra chuyện…
Lúc ấy tôi và Đinh Nhất vẫn như ngày thường, anh ta dắt chó đi dạo, tối đi mua bữa sáng. Kết quả trên đường trở về, tôi lại phát hiện vành đai xanh của khu chung cư có tiếng của của mấy con chó hoang.