Khi chúng tôi đến bệnh viện, An Ni đang ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU đi qua đi lại, cô ấy thấy tôi tới, lập tức nôn nóng chạy đến nói: “Em vẫn chưa liên hệ được với cha mẹ của Tưởng Hạm, nhưng mà bác sĩ nói Tưởng Hạm cô ấy… có lẽ sắp không qua khỏi rồi.” Tôi vừa định an ủi cô ấy vài câu, chú Lê lại đột nhiên hỏi: “Trước khi cô ấy phát bệnh có từng xảy ra chuyện lạ gì đó hay không?” “Chuyện lạ gì2đó ư!?” An Ni khó hiểu hỏi.
Tôi tiếp lời chú Lê nói: “Đúng vậy, các em là bạn thân, mỗi ngày ở bên nhau, có từng nghe cô ấy kể chuyện gì lạ hay khác thường xảy ra với mình hay không?” An Ni cẩn thận nhớ lại, đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi: “Em nhớ trước khi Tiểu Hạm phát bệnh, hình như có kể với em cô ấy nhặt được ở bên ngoài một cái túi giấy đỏ về, nói là bên trong đựng một ít tiền và một thứ như lá7bùa vẽ hình quỷ đại loại thế…”
Chú Lê ở bên nghe thể lập tức truy hỏi: “Thứ đó đâu? Bây giờ thứ đó ở chỗ nào?!” An Ni thấy chúng tôi đột nhiên lo lắng đến món đồ đó như vậy, vì thể mau chóng gọi điện thoại cho một cô gái khác trong ký túc xá, bảo cô ta qua giường của Tưởng Hạm tìm xem, coi có cái túi giấy đỏ nào không? Cúp điện thoại, An Ni cho tôi biết: “Em đã nhờ Lê Toa Toa tìm thử rồi, cô ấy nói1tìm thấy ở dưới gối đầu của Tưởng Hạm một cái túi giấy đỏ, nhưng bên trong không có tiền, chỉ còn lại có một tờ giấy bìa màu vàng gấp gọn.” Chú Lê nghe xong cau mày lại nói: “Vậy đúng rồi, Tiến Bảo, cháu và Đinh Nhất đến trường học của Tiểu Ngô một chuyện, nhất định phải đem thứ kia về cho chú xem… Cô bé trong kia có thể sống tiếp hay không phải xem buổi tối hôm nay đấy.” Tôi lập tức gật đầu đáp: “Dạ, chúng cháu đi ngay7đây… Nhưng lỡ như trước khi bạn cháu về, Tưởng Hạm không qua khỏi thì làm sao?” Chú Lê bảo tôi không cần lo lắng, chủ sẽ tự bày một trận pháp nhỏ trước cửa ICU, chặn lại quỷ sai câu hồn trước đã, chỉ cần chúng tôi có thể gấp rút trở về là sẽ không có vấn đề. Sau đó An Ni cùng trở về trường học với chúng tôi, hai người chúng tôi ở trên xe chờ cô ấy… Cô ấy vừa xuống xe là chạy như điên về ký túc xá0lấy lại cái túi giấy đỏ kia. Tôi nhận lấy xem, phát hiện túi giấy này lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình, nếu như nói trước đây trong này đựng tiền, vậy là bao nhiêu tiền đây?
Nhưng lúc này cũng không còn thời gian xoắn xuýt những điều này, chúng tôi lấy được đổ rồi lập tức ngựa không dừng vó chạy ngược lại bệnh viện… Bởi vì lúc này chúng tôi cần phải tranh thủ từng giây phút cho Tưởng Hạm mới được.
Khi chúng tôi quay lại cửa phòng ICU, nhìn thấy chú Lê đang đứng đó kéo tay một y tá xem chỉ tay cho người ta, trong bụng tôi hết chỗ nói. Ông đây mệt phờ râu trở về lấy đồ, ông nội thầy bói này lại ở đây sờ bàn tay nhỏ bé của y tá.
Chủ Lê vừa thấy chúng tôi đã trở lại, xấu hổ khẽ húng hắng, sau đó buông bàn tay nhỏ bé của cô y tá ra, nghiêm túc nói với tôi: “Lấy được đồ chưa?” Tôi thừa dịp đến gần đưa đồ cho chú, khẽ hỏi: “Bàn tay của chị y tá có nuột không?”
“Văng qua một bên đi! Chú đây gọi là đi đường vòng cứu nước được không? Vừa rồi nếu không phải chú dời sự chú ý của cô y tá kia đi thành công, giờ chú đã bị đuổi ra ngoài rồi đó!” Mặt già của chú Lê đỏ lên.
“Dạ dạ dạ, chủ nói cái gì thì chính là cái đó! Chú mau xem xem thứ này có vấn đề gì không?” Lúc này chú Lê mới mở túi giấy đỏ ra xem kỹ, sau đó sầm mặt xuống nói: “Đúng rồi, chính là thứ này! Con bé Tưởng Hạm này bị người ta mượn tuổi thọ! Chỉ là người bình thường mượn tuổi thọ chỉ bỏ vào một hai trăm, như vậy đơn giản là muốn mượn tuổi thọ một hai ngày… Nhưng nhìn kích cỡ của cái túi giấy đỏ này, là muốn mượn cả nửa đời sau của Tưởng Hạm đây mà!”
Tôi kinh ngạc nói: “Thế này cũng độc ác quá đi, mượn một cái là mượn sạch của người ta!”. Chú Lê thở dài nói: “Cũng trách con bé này quá tham lam, nhất định là nó đã tiêu số tiền này rồi, cho nên mới bị mượn tuổi thọ… Thứ này giống như khế ước, chỉ cần cháu tiêu tiền trong bao lì xì, vậy chứng minh cháu đồng ý cho người khác mượn tuổi thọ.” An Ni nghe vậy thì nôn nóng hỏi: “Vậy bây giờ làm sao đây? Số tiền này chắc chắn Tưởng Hạm đã tiêu hết rồi, bởi vì một tuần trước cháu nhớ cô ấy vừa mua một chiếc điện thoại iPhone mới. Lúc đó cháu còn bực trước kia cô ấy vẫn khóc than trước mặt cháu, sao nhanh như vậy đã có tiền mua di động mới kia?!” Tôi vội quay đầu hỏi chú Lê: “Vậy giờ làm sao đây? Nếu khế ước này đã tạo thành, dương thọ mà Tưởng Hạm bị mượn đi có thể lấy lại được không?”
Chú Lê suy nghĩ và đáp: “Cũng không phải không lấy về được, nếu có thể dâng trả lại số tiền trước đây con bé tiêu mất, cộng thêm ném cái túi giấy đỏ đi là sẽ không sao nữa… Có điều cứ như vậy, nếu người khác nhặt được, cũng sẽ bị mượn tuổi thọ y như vậy.”
Nhưng tôi lại cảm thấy cách này cũng không đáng tin. Đầu tiên là bây giờ Tưởng Hạm vẫn mãi hôn mê không tỉnh, cho nên không ai biết trước đây trong túi giấy đỏ này có bao nhiêu tiền, làm sao có thể biết con số để mà dâng trả đây? Mà cho dù có biết số tiền, nhưng lại ném cái túi giấy đỏ đi, thể không phải lại đi hại người khác à?
Vì thế về mặt tôi nặng nề nói với chú Lê: “Không có cách khác sao? Chúng ta cũng không thể cứu một người lại hại một người chứ?!”
Chú Lê nghe tôi hỏi như vậy cũng không nói gì, xem ra với tình hình trước mắt, làm như vậy là đơn giản nhất. Nhưng cứu một người lại hại một người khác, đừng nói là tôi, thật sự bảo chú Lê làm, chú ấy cũng sẽ không làm như vậy. Cho nên nhất thời chúng tôi rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
Ai ngờ đúng lúc này, tôi chợt cảm thấy độ ẩm xung quanh bắt đầu giảm xuống cực nhanh, lạnh tới mức tôi không khỏi rùng mình. Quay đầu nhìn lại, trong lòng tôi không khỏi âm thầm kêu khổ, đờ mờ!! Tới nhanh thật đấy! Chỉ thấy cuối hành lang có hai quỷ sai đứng, bọn họ đang từ từ trôi về hướng cửa ICU. Tuy rằng trước đó chú Lê đã nói chú có thể bày trận pháp ở cửa ngăn cản quỷ sai, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời… Trận pháp của chú Lê đơn giản chỉ là bày ra thủ thuật che mắt lừa gạt quỷ sai tới câu hồn, tuyệt chẳng phải kế lâu dài! “Không bằng đốt ít tiền giấy hối lộ bọn họ thử?” Tôi nói nhỏ.
“Bớt nói vớ vẩn được không? Cháu thử đốt tiền giấy ở trước cửa ICU xem? Chú bảo đảm ngày mai cháu có thể lên trang nhất các báo đó.” Chủ Lê nói móc mỉa.
Tôi cũng nóng nảy: “Vậy chú nói làm sao đây? Bây giờ quỷ sai người ta cũng đã tới rồi!” “Thật ra vẫn còn một cách…” Chú Lê đột nhiên hơi do dự. Tôi thấy chú Lê nói ngập ngừng, biết ngay nhất định là cách này chú Lê không tình nguyện dùng đến, vì thế hạ thấp giọng hỏi chú: “Cách gì? Rất khó ư?”
Chủ Lê lắc đầu đáp: “Cũng không khó, chỉ là hơi đắc tội với người ta…”
Tôi nghe vậy thì thúc giục chú: “Đến lúc này rồi, chú già cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói xem là cách đắc tội với người ta như thế nào?”