*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Không đâu, bởi vì người không hiểu biết sau khi nhặt được thứ này, hoặc là sẽ lấy tiền rồi ném luôn những thứ còn lại đi; hoặc là sẽ giống như Tưởng Hạm, không rõ nguyên do cầm hết toàn bộ về. Ngay cả là thực sự có kẻ trúng độc đắc, mơ màng hồ đồ đem đốt mấy thứ kia, nhưng người dám mượn tuổi thọ như thể đều là nhân vật lợi hại, chỉ cần người nhặt được túi giấy đỏ tiêu tiền, đối phương nhất định có thể tìm tới trong thời hạn mượn tuổi thọ… Nhưng nếu bây giờ chúng ta đốt mấy thứ này, vậy đối phương sẽ không có2bất kỳ thời gian gì để sửa chữa, mà người kẻ kia muốn mượn tuổi thọ để cứu cũng sẽ chết ngay lập tức.”
Nghe vậy, tôi bỗng hiểu ý trong lời nói của chú Lê, đây là chuyện đắc tội với người ta. Trước tiên không nói cách làm của đối phương là đúng hay sai, nhưng theo lý thuyết điều này đều không liên quan đến chúng tôi. Nếu bây giờ chúng tôi đốt mấy thứ này, quản chuyện rỗi hơi này, chúng tôi đây đã kết thù “sống mái” với đối phương rồi.
Nếu như là trước kia, chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng quấy vũng nước đục này, nhưng bây giờ tôi lại không thể nhìn An Ni sốt7ruột khổ sở, cho dù là cô ấy chỉ cau mày lại, trong lòng tôi đã không thoải mái rồi.
Chính tôi cũng không ngờ, tình yêu nói đến là đến… lại mãnh liệt như thế?! Đôi khi tôi thật sự nghi ngờ có phải bản thân bị trúng bùa yêu của cô ấy hay không.
Tôi thấy chú Lê hơi khó xử, nên nói nhỏ với chú: “Đốt đi! Dù sao cũng là rận nhiều thì dày da, nếu hôm nay không để cháu gặp phải chuyện này, thì sống hay chết của cô ta cháu đều chẳng quan tâm! Nhưng nếu đã gặp, cô ta lại là người bạn duy nhất của An Ni, dù nói gì cháu đây cũng phải giữ1được mạng của cô ta.” Chú Lê liếc nhìn tôi một cách rất bất đắc dĩ. “Tình yêu quả nhiên có thể khiến người ta biến thành đồ ngốc…”
Sau đó chú Lê mở cửa sổ hành lang ra, rồi dùng bật lửa đốt tấm bùa giấy vàng được xếp thành hình tam giác kia, đợi nó hóa thành tro ở ngoài cửa sổ, rồi tiện tay phải vào không trung. Ngay sau đó một trận gió mạnh thổi qua, quỷ sai vừa rồi còn lẩn quẩn ở cửa ICU bỗng như nhớ ra điều gì, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang… Tôi thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. An Ni không có mắt Âm7Dương, tất nhiên không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô ấy vẫn rất lo lắng nhìn của ICU, vẻ mặt không biết làm sao. Lúc này tôi bèn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ấy, dắt tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó dịu dàng nói với cô ấy: “Yên tâm đi, Tưởng Hạm không sao rồi…” “Thật thế ư? Các anh làm sao làm được? Chỉ… Chỉ đốt thứ vừa rồi đi là được sao?” Cô ấy hỏi với vẻ mặt không tin.
Tôi khẽ mỉm cười đáp: “Em đừng quan tâm làm sao làm được, dù sao em cũng không tin thằng nhãi thầy bói là anh.”
Ngô An Ni vừa nghe tôi0nói như vậy, khuôn mặt nhỏ thoắt đỏ, hơi ngượng ngùng nói: “Cái gì mà thằng nhãi thầy bói chứ? Tên của anh em đã sửa lại lâu rồi, không tin anh xem…” Cô ấy nói xong thì mở Wechat trên điện thoại ra cho tôi xem. Tôi cầm lên nhìn, phát hiện tên của tôi quả nhiên đã từ “Thằng nhãi thầy bói” biến thành Trương Tiến Bảo. Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, phát hiện cô ấy cũng đang cười dịu dàng nhìn mình… Trong lòng tôi lập tức có cảm giác như xuân về hoa nở. Thời cổ có đế vương vì gợi nụ cười của mỹ nhân, đốt lửa trêu chư hầu, còn tôi bây giờ vì nụ cười của cô ấy, cũng coi như là xông pha khói lửa rồi nhỉ.
Sau đó chúng tôi đợi ở cửa ICU chốc lát, bỗng nhìn thấy có một y tá vẻ mặt kinh ngạc chạy từ bên trong ra nói: “Tưởng Hạm tỉnh rồi!” An Ninghe vậy lập tức vui sướng nắm lấy vạt áo tối, kích động nói: “Tiểu Hạm tỉnh rồi! Cô ấy thật sự tỉnh rồi! Cảm ơn anh Tiến Bảo!”
Thấy cô ấy vui vẻ như vậy, tôi cũng chỉ đành cười khổ một cách bất đắc dĩ, không biết kể tiếp còn có cục diện rối rắm gì đang chờ tôi thu dọn đây. Haizz… Nếu không sao lại nói là hồng nhan họa thủy chứ!
Bây giờ Tưởng Hạm cũng đã tỉnh, chắc là cô ta sẽ nhanh chóng được chuyển ra phòng bệnh bình thường. Nhưng mà trong lòng ba chúng tôi đều rõ ràng, chuyện này còn lâu mới kết thúc, nếu bây giờ chúng tôi rời khỏi bệnh viện, chỉ sợ tiếp theo cao nhân mượn tuổi thọ kia sẽ giết qua đây ép buộc mượn đi dương thọ của Tưởng Hạm nữa.
Vì vậy tôi bảo An Ni thừa lúc Tưởng Hạm đã tỉnh, mau mau hỏi thử cô ta trong túi giấy đỏ rốt cuộc đựng bao nhiêu tiền, bây giờ chúng tôi phải bỏ nguyên vẹn số tiền kia vào lại trong túi giấy đỏ, sau đó chờ “kẻ đòi nợ” kia tới cửa…
Tuy rằng An Ni không hiểu mấy thứ này lắm, nhưng cô ấy cũng biết Tưởng Hạm đã tiêu số tiền đó, nếu không bù lại chắc chắn là không được, vì vậy cô ấy lập tức nói với y tá muốn vào thăm Tưởng Hạm.
Ban đầu cô y tá kia còn không đồng ý, nói cái gì mà người bệnh mới tỉnh dậy, các chỉ số không ổn định lắm, muốn thăm cũng phải chờ đến sáng ngày mai rồi nói! Ngô An Ni nghe xong thì kéo tay y tá, thì thầm vài câu… Tôi nhìn thấy cô ấy đang nhét thứ gì vào tay y tá.
Đệch! Không ngờ con bé này cũng biết cách đi cửa sau nữa! Quả nhiên, giọng điệu của y tá kia thoắt cái đã thay đổi, thúc giục cô ấy đi vào rồi nhanh ra ngoài, đừng làm chậm trễ thời gian quá lâu.
Dĩ nhiên An Ni sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian, cô ấy đi vào không đến hai phút đã ra ngoài. Tiếp đó cô ấy cho chúng tôi biết, trước đây trong túi giấy đỏ này có mười ngàn nhân dân tệ.
Chú Lễ hừ lạnh nói: “Mười ngàn tệ mua một mạng người, đúng là đủ tàn nhẫn…”.
Tôi lắc đầu: “Cho nên, có vài món lợi không thể tự tiện tham, đôi khi thông thường đều là tham lợi nhỏ mà thiệt thòi lớn!!”
Bởi vì trên người chúng tôi cũng không ai có mang nhiều tiền mặt như vậy, vì thế tôi đi cùng với An Ni xuống máy ATM dưới lầu của bệnh viện để rút tiền. Thật ra lúc tôi ra ngoài cũng mang thẻ theo người, nhưng thật sự không có mặt mũi lấy ra trước mặt “phủ bà mười triệu”. Khi cô ấy rút tiền, tôi lén nhìn lướt qua số dư trong thẻ của cô ấy, lập tức bị chói mù mắt… Lòng tôi chợt nổi lên cơn lành lạnh, có lẽ chênh lệch giữa tôi và cô ấy đúng là hơi lớn.
Tuy rằng nói tiền tài cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất để cân đo đong đếm tình yêu, nhưng làm một người đàn ông, nhà gái có tiền hơn so với mình… đúng là khiến tôi có cảm giác không biết nên xuống tay như thế nào. Có điều may thay, An Ni không phải là loại con ông cháu cha từ nhỏ ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, nếu không tôi thật sự không với tới được.