“Thuộc hạ nhớ kỹ lời dạy của thiếu chủ!” Cơ Như Yên khom người nói với Diệp Phàm.
“Những người sau lưng cô hẳn là Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập đúng không?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía thành viên của Bách Hoa
Vệ. “Đúng vậy!”
Cơ Như Yên gật đầu, sau đó nhìn sang những người kia: “Còn không mau bái kiến thiếu chủ!”
“Tham kiến thiếu chủ!”
Người của Bách Hoa Vệ quỳ gối hô to trước mặt Diệp Phàm.
“Cô cũng thật có bản lĩnh, ngay cả Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập cũng có thể thu phục!”
Diệp Phàm nhìn về phía Cơ Như Yên, cơ thể cô ta run rẩy, cúi thấp đầu.
“À, đúng rồi, những người vừa nấy là ai vậy?” Diệp Phàm hỏi.
“Hồi bẩm thiếu chủ, bọn họ là người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt!”
Cơ Như Yên đáp. “Cửu Đại Môn Phiệt là thế lực như thế nào?” Diệp Phàm hỏi.
Trước kia có một Võ Phiệt muốn giết hắn, giờ lại thêm một Lâm Phiệt!
Đây là những thế lực nào?
“Cửu đại môn phiệt chính là chín dòng họ quý tộc cổ xưa ở Long Quốc, bọn họ có truyền thừa cả nghìn năm lịch sử, chứng kiến biết bao triều đại quật khởi rồi lụi tàn!”
“Nhưng cửu đại môn phiệt vẫn luôn tồn tại tới tận bây giờ, nội bộ thâm sâu khó lường.”
“Cho đến ngày nay, thế lực của cửu đại môn phiệt đã trải rộng khắp Long Quốc, bọn họ giống như một con quái vật khổng lồ, không một ai có thể lay chuyển được địa vị!”
“Lâm Phiệt chính là một trong Cửu Phiệt!”
Cơ Như Yên giải thích.
“Hóa ra là như vậy!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
“Diệp Phàm, bọn họ tới mắt tôi sao?”
Lúc này, Lâm Thi Âm bước xuống nói.
“Ừ, bọn họ cùng phe với nhóm người xông vào nhà cô, người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt của Long Quốc!”
Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cửu đại môn phiệt?”
Ánh mắt Lâm Thi Âm lộ ra vẻ khó hiểu.
“Chính là chín dòng họ cường đại, ba cô hẳn là tới từ Lâm Phiệt kia!”
Diệp Phàm đáp.
“Bọn họ không phải là người thân của tôi sao? Vậy mà còn… Lâm Thi Âm ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này có lẽ rất phức tạp, nhưng lần này Lâm Phiệt tới bắt cô chắc chắn là có mưu đồ, yên tâm, tôi sẽ không để họ bắt cô đi!”
Diệp Phàm nhìn Lâm Thi Âm nói.
“Diệp Phàm, cảm ơn anhI”
“Nhưng mà tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, cái gì cũng làm không xong, không bảo vệ được ba, còn phải để anh bảo vệ!”
Lâm Thi Âm cô đơn tự trách.
“Sao cô lại vô dụng?”
“Cô quên những lời tôi đã nói với cô rồi sao?”
Diệp Phàm nói.
Lâm Thi Âm nhớ lại những gì Diệp Phàm nói với mình, ánh mắt cô nheo lại: “Diệp Phàm, anh nói với tôi, theo đại sư phụ của anh học đàn sẽ có bản lĩnh bảo vệ bản thân, là thật sao?”
“Không sai!”
Diệp Phàm gật đầu.
¡ muốn theo đại sư phụ anh học đàn, học bản lĩnh bảo vệ bản thân và ba, có được không?”
Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên có thể, nhưng cô phải lên núi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ rất nhàm chán!”
Diệp Phàm đáp. “Không saol”
“Tôi có thể làm được!” Lâm Thi Âm kiên định nói.
“Được, ngày mai tôi sẽ cho người dẫn cô tới chỗ đại sư phụ ”
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Lâm Thi Âm nói.
“Thất sư phụ, đại sư phụ? Lễ nào…”
Cơ Như Yến ở bên cạnh nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy thì hai mắt lóe lên, trong lòng thầm suy đoán.
Diệp Phàm gọi người đứng đầu Bách Hoa là thất sư phụ, đương niên là phía trước còn có sáu vị sư phụ.
Với thân phận chủ nhân Bách Hoa mà chỉ là thất sư phụ của Diệp Phàm, vậy sáu vị kia phải mạnh như thế nào?
Trong lòng Cơ Như Yên chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm!
Vị thiếu chủ này, quả nhiên là không đơn giản! Trong khu biệt thự Tử Kinh.
Trần Tiểu Manh vừa ăn vừa lẩm bẩm.
“Vậy đừng ăn nữa!”
Diệp Phàm bày ra bộ dáng muốn tịch thu chén đũa của Trần Tiểu Manh.
“Đừng mà, anh rể, em nói đùa đó!” Trần Tiểu Manh vội vàng giữ lấy chén đũa, lấy lòng nói.
“Tiểu Manh, ngực em to lên rồi.”