Trong lầu các cổ kính nào đó ở Long quốc.
“Chủ nhân, đây là toàn bộ thông tin hiện có về Diệp Phàm.”
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt một người đàn ông mặc mãng bào, trong tay câm một tập tài liệu ghi lại tất cả các thông tin về Diệp Phàm sau khi xuống núi, bao gồm cả những thế lực đối địch có thù oán với hắn đều rất chỉ tiết.
Sau khi xem xong, người đàn ông mặc mãng bào. nhíu mày hỏi: “Thực lực của tên này mạnh như vậy sao? Trong những năm này cậu ta đã trải qua những gì?
Không điều tra được những thông tin về trước ư?”
“Không ạ. Thông tin trước khi cậu ta xuất hiện ở Thiên Hải hoàn toàn trống rỗng, không tra được người này. Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng trả lời. “Xem ra trước đây tôi đã coi thường cậu ta.” Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, tiếp theo có cần bảo Thiên Phạt tiếp tục. ra tay không?”
Người đàn ông mặc đồ đen hỏi.
“Báo cho Thiên Phạt lập tức bắt người này bằng bất cứ giá nào cho tôi, nhưng không được giết cậu ta.”
Người đàn ông mặc mãng bào nói với vẻ mặt uy nghiêm.
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Chủ công không giết cậu ta vì muốn điều tra người đứng sau cậu ta sao?”
Lúc này, lão giả mặc quần áo vải đi tới, nói với người đàn ông mặc mãng bào.
“Ninh lão, lúc trước chúng ta đã xem nhẹ cậu ta, chắc chắn phía sau người này có một thế lực lớn mạnh!”
Vẻ mặt của người đàn ông mặc mãng bào cực kỳ thâm trầm.
“Chủ công đừng lo. Hiện tại Diệp Thiên Long đã chết, cho dù phía sau cậu ta có ai hoặc thế lực nào, chúng ta cũng dễ dàng xử gọn, họn họ không thể gây trở ngại cho. chủ công.”
Lão giả mặc quần áo vải nhẹ giọng nói.
“Nhưng nếu Diệp Thiên Long không chết thì sao?”
Người đàn ông mặc mãng bào thình lình lên tiếng.
Nét mặt của lão giả mặc quần áo vải chợt cứng đờ.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không thấy.
“Sao có thể chứ? Chẳng phải năm đó ông ta đã bị giết rồi sao?”
Lão giả mặc quần áo vải găn giọng nói. “Đúng thế, nhưng không tìm thấy thi thể của ông ta.” Người đàn ông mặc mãng bào nhíu mày. “Chủ công, ngài nghĩ nhiều rồi. Năm xưa Thiên Phạt tự tay giết ông ta, với chút thực lực còn lại của ông ta
lúc đó thì không thể thoát chết.”
Lão giả mặc quần áo vải lạnh nhạt đáp lời.
“Mong là thế. Biết vậy thì lúc đó tôi nên đích thân ra tay hoặc là nhìn tận mắt ông ta chết, như vậy tôi mới có thể yên tâm.”
Người đàn ông mặc mãng bào trầm giọng nói.
“Hiện tại kế hoạch đã bắt đầu, không ai có thể cản trở chủ công, chủ công không cần lo lắng.”
Lão giả mặc quần áo vải khom người nói.
“Đúng vậy, không ai có thể cản trở tôi, cho dù Diệp Thiên Long sống lại cũng không thể”
Người đàn ông mặc mãng bào gạt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nghiêm nghị nói.
Trong một cung điện âm u nào đó ở nước ngoài.
“Đại nhân, hiện tại thánh nữ đã mất trí nhớ, chúng ta phải làm thế nào?”
Bốn hộ pháp Ám Dạ tìm kiếm A Cơ lúc trước quỳ dưới đất, nói với một bóng người đứng trong bóng tối.
“Đưa thánh nữ về bằng mọi giá. Với tình trạng hiện tại của thánh nữ, một khi đám người kia biết tung tích của thánh nữ thì thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi sẽ lập tức báo lại với gia tộc và xin tiếp viện!”
Bóng người kia hờ hững cất lời.
“Rõ”
Bốn hộ pháp gật đầu.
Nháy mắt một ngày mới đã đến!
“Anh rể, hành xóm của chúng ta chuyển đi rồi, lại có một mỹ nữ chuyển tới!”
Diệp Phàm đang nấu bữa sáng thì Trần Tiểu Manh đột nhiên nói.
“Hàng xóm mới đến rồi hả?”
Diệp Phàm kinh ngạc, đi ra ngoài xem thử. Đúng là lại có người chuyển đến nhà của Thượng Quan Lưu Ly ở bên cạnh.
“Xin chào Diệp thần y!”
Lúc này, một cô gái từ trong biệt thự bên cạnh đi ra chào hỏi Diệp Phàm qua hàng rào.
“Là cô à?” Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn đối phương.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là Khương Vân Hi.
“Diệp thần y, sau này chúng ta là hàng xóm rồi Khương Vân Hi mỉm cười nói với Diệp Phàm. “Sao cô lại chuyển đến đây?”
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
“Tôi chuyển đến đây tất nhiên là muốn gần gũi với Diệp thần y rồi. Có lẽ làm như vậy thì một ngày nào đó. Diệp thần y sẽ đồng ý nhận tôi làm đệ tử.”
Khương Vân Hi trả lời.
“Cô vẫn còn muốn tôi nhận cô làm đồ đệ hả? Cô không sợ tôi ư?”
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Hắn còn tưởng sau chuyện ngày hôm qua, cô gái này sẽ từ bỏ ý nghĩ bái hẳn làm sư phụ.
“Tôi không sợ” “Tôi biết hôm qua những người đó đều là kẻ xấu muốn giết Diệp thần y. Đã là kẻ xấu thì bọn họ bị giết là chuyện rất bình thường.”
Vẻ mặt Khương Vân Hi bình tĩnh như thể cô không bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua.