*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhu liếc nhìn An An trong lòng Lê Tiêu, cô nhóc ăn tới miệng nhỏ bóng loáng, dáng vẻ ngây thơ mặt không buồn không lo.
Lê Tiêu không tìm được khăn mùi soa, trực tiếp cầm lấy cánh tay nhỏ của cô bé, quệt qua cái miệng nhỏ nhắn.
Cô nhóc còn hé miệng cho anh xem, cau mày chỉ cho anh xem miệng mình, nói: “Có thịt.”
Ra hiệu trong kẽ răng cô bé dính thịt.
Lê Tiêu trực tiếp dùng tay móc thịt trong kẽ răng con gái, sau khi móc sau ra tùy ý trét lên người cô bé.
Cha và con gái tiếp tục ăn uống vui vẻ.
“…”
Trong lòng Giang Nhu hơi buông lỏng.
Buổi tối lúc ngủ, Lê Tiêu thấy Giang Nhu nãy giờ không nói gì, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhận ra tâm trạng cô không tốt.
Giang Nhu vỗ nhè nhẹ An An ngủ ở giữa, bây giờ giường trong phòng không có dựa vào tường, vì thế cũng không dám để An An ngủ ở bên cạnh.
An An dang tay dang chân ngủ thiếp đi, bụng nhỏ chập trùng lên xuống, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Giang Nhu nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy đứa nhỏ đó quá đáng thương.”
Đứa nhỏ còn nhỏ hơn An An đời trước, hơn nữa cô phát hiện, có một số việc cũng không phải thay đổi thì sẽ không xảy ra, chuyện đời trước vốn nên xảy ra ở trên người Lê Tiêu và An An, đời này bọn họ tránh được nhưng ứng nghiệm ở trên người Chu Cường.
Có lẽ đây chính là vận mệnh, một quỹ tích cuộc đời của người nào đó xảy ra thay đổi, tất cả xung quanh đều thay đổi theo.
Cũng không biết là tốt hay xấu.
Vẻ mặt Lê Tiêu hờ hững, “Trên đời kẻ đáng thương rất nhiều, không có gì phải đồng tình, lớn lên là tốt rồi, cũng như anh vậy.”
Giang Nhu nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Khi còn bé anh thế nào?”
Thực ra cô biết anh, anh khi còn bé là người rất hung dữ, trong tài liệu cũng viết, lúc còn rất nhỏ hay dùng đá đập bể đầu người ta.
Quả nhiên, Lê Tiêu dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Đánh nhau, mỗi ngày đánh nhau với người ta, cha và ông không ở nhà, mẹ ruột lại mặc kệ, trẻ con trong huyện đều bắt nạt anh, ban đầu anh đánh không lại, sau đó thì không có người dám chọc anh.” “Khi còn bé anh rất hâm mộ mấy người Chu Kiến bọn họ, bọn họ đều có cha có mẹ thương, nhớ tới có lần mấy người bọn anh chơi đến tối ở bên ngoài, bọn họ đều có người lớn gọi về nhà ăn cơm, chỉ có anh không có.”
Khi đó anh mới bo lớn? Sáu, bảy tuổi đi, cái gì nên hiểu cũng đều hiểu.
Giang Nhu nghe xong lời này, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh, giống như thấy được bóng lưng cô đơn của Lê Tiêu mấy tuổi đứng tại chỗ, nhìn đám bạn từng người từng người được gọi về nhà.
Những người bạn khác có thể trắng trợn không kiêng dè chơi đùa, là bởi vì biết trong nhà có người đang chờ bọn họ, mà anh, sợ về đến nhà vẫn một mình.
Đột nhiên không nói ra được gì, những thứ này là điều xưa nay cô chưa từng trải qua, cô sinh trước năm hai mươi, sống ở một gia đình rất hạnh phúc, có cha mẹ thương yêu, có người anh trai bắt nạt cô lại bảo vệ cô, sau này còn có một người chị dâu thân thiết và mạnh mẽ.
Anh và cô giống như sinh sống ở hai thế giới.
Lê Tiêu thấy cô không nói lời nào, cười nói: “Cái này có gì đâu? Cũng đã trôi qua, không nhớ tới anh cũng quên rồi.”
Anh thật sự không để bụng, sau khi lớn lên cũng không quan tâm, cuộc sống bây giờ anh rất cảm ơn, hy vọng có thể vẫn tiếp tục kéo dài.
Giang Nhu quay người, đưa tay qua đồng thời ôm lấy người lẫn An An nằm ở giữa.
– –
Ngày 17 tháng 10, Giang Nhu xé lịch trên tường đột nhiên quay đầu lại hỏi Lê Tiêu: “Sinh nhật của An An có phải là lại qua rồi không?”
An An sinh ngày 17 tháng 10 dương lịch, đổi thành âm lịch là 27 tháng 8, nhưng hôm nay đã là 20 tháng chín âm lịch rồi.
Lê Tiêu ngẩng đầu lên từ trên bàn cơm, nghe nói như thế có hơi ngơ ngác, hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía cô nhóc ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi.
Từ nhỏ đến lớn Lê Tiêu đều chưa từng trải qua sinh nhật, chưa bao giờ để trong lòng đối với ngày này, cũng càng không nghĩ tới phải cố ý nhớ, mà Giang Nhu là điển hình của người hời hợt, ngay cả sinh nhật mình cô cũng không nhớ tới, mỗi lần tổ chức sinh nhật đều là mẹ của cô nhắc nhở.
Năm ngoái sinh nhật âm lịch của An An, Giang Nhu cũng không nhớ, qua chừng mấy ngày mới hậu tri hậu giác phát hiện bỏ lỡ, sau đó một nhà ba người mua bánh kem nhỏ cho cô bé, đương nhiên An An chỉ ăn vài miếng, còn dư lại toàn bộ tiến vào trong bụng Giang Nhu.
Vốn nói năm nay nhất định nhớ kỹ, không nghĩ tới lại quên.
Lê Tiêu lại nhìn An An một chút, “Vậy thì ngày hôm nay đi, ngược lại cũng giống nhau.”
Cũng chỉ có thể như vậy, chủ yếu là bây giờ điện thoại di động không có tiện ích như đời sau, không thể thiết lập nhắc nhở.
Giang Nhu hỏi cô nhóc trên ghế sô pha, “An An, xế chiều hôm nay muốn đi công viên giải trí chơi hay là đi xem phim?”
Ngày hôm nay cô chỉ học nửa ngày, có thể dẫn cô bé ra ngoài chơi.