Chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, hàng mấy nghìn người xuất hiện ở nơi đây.
Những người này đều đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng, trông hệt như. người máy, không có cảm xúc!
Bốn người dẫn đầu mặc bốn loại trang phục khác nhau: xanh, đỏ, tím, trắng. Cả bốn đều đeo mặt nạ, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợi
Bọn họ đi tới trước mặt Diệp Phàm thì dừng lại.
Giờ phút này, không khí ban đêm lập tức đông cứng!
“Các người là ai?”
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Phong!”
“Hỏa!”
“Lôi!”
“Băng!”
Bốn người này đồng thanh nói.
“Các ông là người của Thiên Phạt?”
Diệp Phàm nhìn đám người này, đưa ra suy đoán.
“Đúng vậy. Diệp Phàm, cậu giết Hắc Bạch Phán Quan của Thiên Phạt chúng tôi, hôm nay tứ đại thiên tướng chúng tôi thống lĩnh ba nghìn quân tinh nhuệ Thiên Phạt đến bắt cậu!”
Một trong bốn người lên tiếng.
Ba người Huyết Phu nghe thấy đối phương là người của Thiên Phạt, tức thì nét mặt cứng lại, ánh mắt cảnh giác.
“Người Thiên Phạt các ông đều đáng chết!”
Trong mắt Diệp Phàm lộ rõ sát ý lạnh lùng.
Hắn lập tức xông ra ngoài, lao về phía tứ đại thiên tướng Phong Hỏa Lôi Băng.
Bốn người này vung hai tay lên, trên người bùng lên gió lốc, ngọn lửa, sấm sét, băng giá.
Cả bốn người đều là thuật sĩ.
Hơn nữa, cấp bậc thuật sĩ của bọn họ cao hơn Kim thiên sư và sở trưởng sở tuần tra Thiên Viêm rất nhiều.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Tứ đại thiên tướng dốc toàn sức lực ra tay.
Chỉ trong thoáng chốc, gió lốc điên cuồng, lửa nóng hừng hực, sấm sét tràn đầy hơi thở hủy diệt và băng giá lạnh thấu xương đều ập về phía Diệp Phàm.
Giờ phút này đất trời biến sắc, luồng năng lượng vô tận truy sát Diệp Phàm.
Tứ đại thiên tướng vừa ra tay đã khiến bốn người Huyết Phu chấn động!
Mặc dù bọn họ cũng từng gặp thuật sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến bốn thuật sĩ mạnh như thế này đồng loạt ra tay!
Đối mặt với sự tấn công của bốn thuật sĩ này, Diệp Phàm tung ra một quyền.
Một quyền này của hắn mang theo sức mạnh hủy diệt, trực tiếp phá tan toàn bộ gió lốc, ngọn lửa, sấm sét, băng giá.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Tứ đại thiên tướng lập tức hộc máu, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt cực sốc!
Diệp Phàm vung nắm đấm tấn công bọn họ.
Tứ đại thiên tướng rối rít dốc hết sức lực thôi động thuật pháp để chống đỡ.
Từng lưỡi đao gió xé rách không gian.
Từng con rồng lửa thiêu đốt bầu trời.
Từng tia sét long trời lở đất. Từng mũi băng cực kỳ sắc bén. Tất cả đều tấn công Diệp Phàm.
Nhưng đối mặt với những công kích này, Diệp Phàm chỉ cần vung tay một cái là phá hủy toàn bộ.
Trước mặt Diệp Phàm, thuật pháp của bọn họ chẳng đỡ nổi một kích.
Chẳng mấy chốc Diệp Phàm đã xông đến trước mặt bốn người này. Trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, hắn lập tức vung lên!
Một tia sáng lạnh xuất hiện.
Tức thì bốn vị thiên tướng này của Thiên Phạt trợn to mắt, chỗ yết hầu phun ra từng dòng máu tươi.
Bốn người này che yết hầu, mắt nhìn Diệp Phàm đăm đăm, lập tức ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Bốn cường giả thuật sĩ của Thiên Phạt cứ thế chết trong tay Diệp Phàm.
Đôi mắt lạnh lùng đảo qua ba nghìn quân tinh nhuệ còn lại của Thiên Phạt, Diệp Phàm lạnh lùng hô: “Giết!”
Bốn người Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực, U Ảnh lập tức xông ra ngoài, bắt đầu tàn sát quân tinh nhuệ của Thiên Phạt một cách điên cuồng.
Có lẽ ở nơi khác, đám quân tinh nhuệ này của Thiên Phạt chính là cao thủ hàng đầu, đủ để đối đầu với một quân đoàn mấy vạn người. Nhưng trước mặt bốn người Huyết Phu, bọn họ vẫn còn kém xa!
Bốn người Huyết Phu không phải sát thủ đỉnh cấp, mà là chí cường giả trên Hắc Bảng, tất nhiên bọn họ dư. sức đối phó với ba nghìn quân tinh nhuệ này của Thiên Phạt.
Chưa đầy mười phút, ba nghìn quân tinh nhuệ của Thiên Phạt đã bị giết sạch.
Bốn người Huyết Phu toàn thân đầy máu, sát khí bừng bừng.
“Tôi giao hiện trường cho các ông đấy.”
Diệp Phàm bỏ lại một câu rồi đi vào biệt thự tắm rửa.
Sau đó, hắn đi tới phòng của Đường Sở Sở, bắt đầu hỗ trợ Đường Sở Sở tu luyện.
Có sự trợ giúp của Diệp Phàm, thực lực của Đường Sở Sở tăng lên nhanh chóng!
Trong lúc Diệp Phàm đang hỗ trợ Đường Sở Sở tăng cường thực lực, mấy vị sư phụ của Diệp Phàm ngồi trò chuyện trong một căn nhà tranh trên núi Cửu Long.
Lúc này, Tu La hừng hực sát khí đi vào.
“Hai thằng nhóc kia lại bị ông hành hạ không nhẹ nhỉ?”
Điện chủ điện Long Vương mỉm cười nhìn Tu La.
“Thiên phú của cặp anh em này không tệ, đáng để bồi dưỡng!”
Tu La trực tiếp uống trà, lạnh lùng nói.
“Hai anh em này là người có thần lực trời sinh, đương nhiên thiên phú không tệ!”
Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc trường bào màu trắng ngồi đó, hờ hững cất lời. Ông ấy là minh chủ Võ Minh, Nhị sư phụ của Diệp Phàm.
“Ngày mai tôi sẽ dạy bọn họ thật kỹ!”
Chiến thần Thiên Sách ngồi một bên, lạnh lùng lên tiếng.
“Cặp anh em này rơi vào tay các ông coi như xui xẻo. Vẫn là cô nhóc họ Lâm kia tốt số, được vị kia đích thân chỉ dạy, không phải chịu khổi”
Thất sư phụ của Diệp Phàm là Bách Hoa Chỉ Chủ đi tới, tức giận trợn mắt trừng mấy người kia.
“Được vị kia đích thân chỉ dạy cũng là phúc của cô nhóc kial”
“Cô nhóc này có thể khiến thằng nhóc thúi kia đích thân cử người đưa tới đây, e là quan hệ giữa hai người không đơn giản!”
Điện chủ điện Long Vương cười híp mắt nói.
“Cô nhóc kia có nhan sắc và khí chất không tệ, xem ra đứa đồ đệ này của tôi khá tinh mắt.”
Bách Hoa Chi Chủ khen ngợi.
“Tất nhiên! Ngày ngày đi theo bên cạnh một tiên nữ xinh đẹp, làm sao ánh mắt kém cỏi cho được?”
Thánh Y Quỷ Cốc ở bên cạnh nở nụ cười.
“Mọi người nói xem rốt cuộc vị kia có lai lịch gì? Sao lại đáng sợ như vậy?”
Lúc này, Tu La trầm giọng nói.
Ông ấy nói xong, mấy vị sư phụ còn lại của Diệp Phàm đầu im lặng.
Mặc dù sáu người bọn họ không biết lai lịch Đại sư phụ của Diệp Phàm, nhưng thực lực của đối phương vượt trội hơn hẳn sáu người bọn họ – những người đứng trên đỉnh kim tự tháp giới Võ đạo quốc tế.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi nào đó ở núi Cửu Long. Một người phụ nữ mặc váy trắng cung đình, đeo
khăn che mặt đứng ở đây, mái tóc đen nhánh bay bay trong gió. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bà ấy thoát tục như tiên, tựa Cửu Thiên Huyền Nữ xuống nhân gian, thần thánh không thể khinh nhờn!
Lúc này, người phụ nữ giống như thần thiên này đang chăm chú nhìn về phía Thiên Hải, dường như đang. suy nghĩ điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Chủ nhân!”
Lúc này, Lâm Thi Âm xuất hiện, cung kính gọi người phụ nữ này.
Thời gian từ khi Lâm Thi Âm lên núi tới nay chưa được mười ngày, nhưng khí chất trên người cô ấy đã có sự thay đổi rất lớn, tuy không thoát tục tựa thần tiên như người phụ nữ trước mặt, nhưng cũng có chút cảm giác siêu phàm thoát tục.
“Tốt lắm, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã lĩnh ngộ được nội dung chính của tầng thứ nhất Cửu Thiên Cầm Quyết.”
Người phụ nữ này quay lại nhìn Lâm Thi Âm, nhỏ nhẹ nói. Giọng của bà ấy nhẹ nhàng êm tai, tựa tiếng trời quanh quẩn bên tai, dường như lắng nghe bà ấy nói chuyện cũng là một kiểu hưởng thụ!
“Cảm ơn chủ nhân đã bồi dưỡng.”
Lâm Thi Âm khom lưng đáp.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn hẳn ấy!”
“Tiếp theo tôi sẽ bế quan, tập trung dạy cô, giúp cô nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó, cô có thể xuất sơn giúp đỡ hắn!”
Người phụ nữ này nhẹ nhàng nói.
“Vâng!”
Tuy trong lòng có nghỉ vấn nhưng Lâm Thi Âm không hỏi nhiều.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới đã đến!
Sáng sớm, Diệp Phàm vừa mới ăn sáng xong thì Xuân Lan tới.
“Có tin tức gì không?”
Diệp Phàm nhìn Xuân Lan và hỏi.
“Thưa thiếu chủ, đại tiểu thư mới truyền tin nói vẫn chưa tìm thấy vị trí tổng bộ Thiên Phạt, nhưng đã tra được vị trí của mấy chục phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới!”
Xuân Lan trả lời.
Tức thì trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng lạnh, hắn nói: “Tìm được phân bộ nào thì diệt phân bộ đó, không được bỏ qua bất kỳ một nơi nào!”
“Huyết Phu, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực!”
Diệp Phàm gọi.
“Thiếu chủ!”
Ba người lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
“Ba người các ông hãy điều động thế lực của mình đi tiêu diệt tất cả các phân bộ của Thiên Phạt trên khắp thế giới. Nhớ kỹ, không được để lại một ai sống sót, giết hết không tha!”
Diệp Phàm ra lệnh.
“Rõ”
Ba người kia sôi nổi gật đầu.
“À phải rồi thiếu chủ, chúng ta đã điều tra được chủ mưu giấu mặt treo giải thưởng năm tỷ kia. Đó là nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên!”
Xuân Lan tiếp tục nói.
“Nhà họ Hạng!”
“Thì ra là bọn họ”
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Thiếu chủ, có cần tôi cử người đến quận Nam Thiên diệt tận gốc nhà họ Hạng không?”
Xuân Lan hỏi ý kiến.
“Quận Nam Thiên? Anh Tiểu Phàm, mọi người cũng muốn đến quận Nam Thiên sao?”
Đúng lúc này, Đường Sở Sở từ trên tầng đi xuống. Cô nhìn Diệp Phàm và hỏi.
“Sao vậy, Sở Sở cũng muốn tới quận Nam Thiên à?”
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.
“Vâng. Bên quận Nam Thiên có một công ty lớn muốn gia nhập Đường Thị chúng ta, đúng lúc em cũng đang tính phát triển Đường Thị đến quận khác, vì vậy em dự định hôm nay sẽ đi quận Nam Thiên bàn bạc chuyện thu mua với đối phương.”
Đường Sở Sở đáp lời.
“Trùng hợp thế?”
Diệp Phàm nhướng mày.
Hắn đang định đối phó với nhà họ Hạng thì Đường Sở Sở muốn tới quận Nam Thiên, trùng hợp như vậy khiến Diệp Phàm cảm thấy trong chuyện này có mờ ám.
“Vậy thì anh sẽ đi cùng eml”
Diệp Phàm lập tức nói.
“Được!”
Đường Sở Sở gật đầu.
Nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên.
“Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Hạng Viễn Sơn lạnh lùng hỏi.
“Lão gia chủ cứ yên tâm, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần này chắc chắn có thể dụ thằng nhãi kia tới. Cho dù cậu ta không tới, thì chúng ta bắt bạn gái của cậu ta, cậu ta sẽ phải tới thôi!”
“Chỉ cần cậu ta tới, quận Nam Thiên sẽ nơi chôn xác. của cậu tai”
Quản gia nhà họ Hạng nói. “Tôi muốn cậu ta chết không có chỗ chôn!”
Hạng Viễn Sơn giận dữ quát, vẻ mặt bừng bừng sát khí.