*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên đụng độ với sức mạnh có thể áp chế kiếm khí Huyền Hoàng, trong lòng anh thật sự hoảng hốt, vội vàng lui về sau thúc giục chân khí trong kiếm Đồ Long đi xua tan huyết sát.
Chuyện khiến trong lòng Dương Bách Xuyên hoảng hốt xuất hiện, anh phát hiện khí huyết sát trên thiền trượng của Trần Thiên Hải như cao da chó, như giòi trong xương bám chặt lấy thân kiếm Đồ Long, dùng chân khí cũng không thể xua tan.
Bây giờ xem như Dương Bách Xuyên đã biết trên đời không có sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ cái gì cũng mang tính tương đối. Trước kia Dương Bách Xuyên cảm thấy kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long vô địch thiên hạ, không ngờ rằng hôm nay chỉ vẻn vẹn một kích Thiền Trượng Huyết Sát của Trần Thiên Hải đã áp chế kiếm khí Huyền Hoàng.
Không phải kiếm khí Huyền Hoàng mạnh mà là không đụng trúng khắc tinh.
Bây giờ Thiền Trượng Huyết Sát của Trần Thiên Hải chính là khắc tinh của kiếm Đồ Long, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nếu như không loại trừ huyết sát, hiển nhiên kiếm Đồ Long sẽ không phát huy được kiếm khí Huyền Hoàng, uy lực sẽ giảm mạnh.
Trong lúc Dương Bách Xuyên giật mình, Trần Thiên Hải cười khinh, thuận thế quét ngang một kích nữa.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được huyết sát trên thiền trượng của Trần Thiên Hải mang theo tiếng quỷ khóc sói tru, khiến cho lòng người không yên, anh không dám đối đầu trực diện với mũi nhọn, sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai Công né tránh.
“Hừ!”
Lúc này trong tiếng hừ lạnh của Tửu Tiên lão đầu, kiếm khí của cổ kiếm trong tay ông ta bùng nổ đánh một kiếm xuống Trần Thiên Hải, dồn ép nó đuổi theo Dương Bách Xuyên đánh.
Trần Thiên Hải vẫn rất kiêng dè thủ đoạn của Tửu Tiên lão đầu, ông ta vung vẩy thiền trượng hóa giải một kích của Tửu Tiên lão đầu.
Lúc này Tửu Tiên lão đầu và Dương Bách Xuyên đứng cùng một chỗ: “Nhóc Vân, không sao chứ, cẩn thận thiền trượng huyết sát xương khô máu của Trần lão quái, đừng đối đầu trực diện.”
“KHông sao!” Dương Bách Xuyên trả lời một tiếng.
“Được, Trần lão quái giao cho tôi, mấy người các cậu đi bảo vệ thông đạo Sơn Hải cẩn thận, trong đài sen ba thước ở chính giữa mà mắt trận, để để người khác phá hoại.” Tửu Tiên lão đầu dặn dò một tiếng.
Dương Bách Xuyên nhìn khu vực sau lưng Tửu Tiên lão đầu, chính là trung tâm của toàn bộ đài sen, ngay từ đầu ông ta đã không hề rời khỏi đây, thì ra là đang bảo vệ mắt trận.
Tuy rằng nhìn bằng mắt thường không thấy được gì nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể cảm nhận được vị trí chính giữa đài sen có linh khí mạnh mẽ dao động.
Anh gật đầu nói: “Ông cẩn thận, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó.”
Dương Bách Xuyên nói xong thì hét lên với mấy người Chiêm Khánh Nhân: “Chiêm yêu nghiệt các người tới đây!”
Mấy người Chiêm Khánh Nhân đang đánh nhau với Trần Trầm Hương bên kia đã vây đánh Trần Trầm Hương đến thổ huyết, có điều lúc này Trần Trầm Hương cũng mạnh, cả người sau khi vận chuyển Hùng Ma Chi Cốt thì đã ngăn cản được công kích của Chiêm Khánh Nhân và Mai Thi Dĩnh, tiểu hòa thượng, Hồ Tiên Nhi.
Bốn người Chiêm Khánh Nhân nghe thấy Dương Bách Xuyên kêu to thì lập tức tiến lại gần Dương Bách Xuyên.
Đúng vào lúc này đột nhiên Trần Thiên Hải rống to: “Tuân Bình, ra tay đi.”
Âm Nguyệt Môn Tuân Bình nghe thấy Trần Thiên Hải kêu to thì đột nhiên một kích đẩy lùi Lâm lão tổ đang chém giết với ông ta, trong tay đột nhiên bùng lên ánh sáng đen, vậy mà xuất hiện một lá cờ nhỏ đen kịt.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, phù văn của lá cờ nhỏ trong tay Tuân Bình rậm rạp, rất quỷ dị.
Ngay sau đó ông ta rống to, một ngụm tinh huyết phun lên cờ nhỏ hét to: “Cờ Huyết Ma, ánh sáng Hóa Huyết, khởi!”
Tửu Tiên lão đầu lập tức thay đổi sắc mặt.
Tuân Bình vứt lá cờ nhỏ cầm trong tay lên không trung, một cây cờ nhỏ lập tức biến thành sáu sáu ba mươi sáu cây cờ nhỏ, lơ lửng trên đầu đài sen, phù văn lưu chuyển, đúng lúc bao trùm vị trí trung tâm đài sen.
Trong nháy mắt toàn bộ đài sen vang lên từng trận sấm, sát khí ngút trời, sát khí đen kịt liên tục từ bảy mươi hai cây cờ nhỏ tản ra.