Nghịch Hỏa

Chương 16



Lúc này thì mọi người đều nhận ra rõ ông Kha đang khó chịu cái gì, ông Phó nhìn ông như tên ngốc rồi chế nhạo: “Cái ông Kha này, suốt ngày nghĩ cái gì không biết nữa?”

Ông Kha khó hiểu nhìn Phó Thừa, Phó Thừa đặt túi lên bàn trà nhỏ trong sân rồi giải thích: “Ngưu Ngưu là con trai của đồng đội cháu ạ.”

Ông Kha lúc này mới hiểu ra, liền cảm thấy nhẹ nhõm, ông thoải mái đứng dậy, tới mở xem túi xách mà Giang Tự Châu mang tới, vẻ mặt rạng rỡ.

“Này! Có phải Tiểu Châu nấu cá cho tôi ăn không?” Ông Phó đi tới, nhìn món cá tươi ngon trong hộp cơm, nói với Phó Thừa: “Tiểu Châu thật có tâm, lần trước ông chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, thế mà hôm nay đã nấu cho ông ăn rồi.”

“Không có gì đâu ạ.” Giang Tự Châu nhẹ nhàng nói: “Nếu ông thích, lần sau cháu lại làm cho ông.”

Ông Phó nhìn chằm chằm Phó Thừa: “Còn không biết học hỏi Tiểu Châu đi! Tay chân gì cũng vụng về hết!”

“Chú ơi, cháu có thể xem nó được không!”

Ngưu Ngưu ngẩng đầu nhìn Giang Tự Châu với vẻ mặt khao khát: “Nó ngoan quá đi!”

Giang Tự Châu ngồi xổm xuống, đặt lồng mèo xuống đất rồi lấy Giang Tiểu Hầu ra: “Nó hơi nhát, nhưng sẽ không chạy lung tung, cháu có thể ôm nó.”

Đôi mắt Ngưu Ngưu sáng rực lên, cậu nhóc cẩn thận ôm lấy Giang Tiểu Hầu, nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ vuốt ve lưng mèo.

“Sao hôm nay lại có thời gian tới đây?” Phó Thừa đi tới hỏi.

Giang Tự Châu đứng dậy, bình tĩnh nói: “Khoá huấn luyện quân sự kết thúc nên sinh viên làm việc bán thời gian đều đi làm lại, hôm nay tôi không có việc gì làm nên tới đây thăm ông.”

Thực ra là do cậu không nghe nổi các sinh viên trong quán kể về “chuyện tình ngọt ngào” giữa “giáo quan điển trai và giảng viên nữ thần” mà ai ai cũng đều ghen tị tới đỏ mắt.

“Chú ơi! Chú Phó của cháu là lính cứu hỏa! Trong đội của chú ấy có mấy con chó rất mạnh. Chú có muốn nhìn thấy chúng không?” Ngưu Ngưu ôm Giang Tiểu Hầu vào lòng hỏi.

Giang Tự Châu nhiệt tình trả lời: “Thật sao? Chắc chắn là chúng rất ngầu.”

Ngưu Ngưu gật đầu thật mạnh, vui mừng nói: “Dạ! Có một con chó tên là Hắc Hổ, nó ngầu lắm!”

“Có thời gian nhất định chú sẽ đi xem một chút.” Giang Tự Châu nói: “Nhà chú còn một con mèo nữa, có cơ hội thì mời cháu đến xem.”

Ngưu Ngưu vốn chỉ quen nhìn những chú chó cứu hộ được huấn luyện bài bản của đội cứu hỏa nên khi thấy mèo kêu meo meo thì yêu thích không thôi: “Thật sao! Cháu muốn đi xem! Chú Phó, bây giờ chúng ta đi xem ngay nhé?”

Với mối quan hệ hiện tại giữa Phó Thừa và Giang Tự Châu, rõ ràng việc anh đến nhà cậu lúc này là không thích hợp, Phó Thừa từ chối: “Lần sau đi.”

Ngưu Ngưu nắm lấy cánh tay của Phó Thừa lắc lắc: “Đi mà đi mà chú Phó!”

Giang Tự Châu liếc nhìn cánh tay quấn băng gạc của Phó Thừa, trong lòng nhói lên một chút: “Nếu cháu muốn đi thì tất nhiên là được rồi.”

“Thật ạ!” Đôi mắt Ngưu Ngưu sáng lên, nhóc lập tức thả tay Phó Thừa ra, nãy giờ anh bị nhóc con quậy đến không chịu nổi, Ngưu Ngưu ôm lấy Giang Tiểu Hầu, nắm lấy tay Giang Tự Châu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 345

Tốc độ nhanh đến mức làm cho Giang Tiểu Hầu vốn rụt rè bị sợ hãi.

Buổi sáng có thể đến phòng cờ và bài của viện dưỡng lão, hai ông lão nóng lòng muốn chơi mạt chược nên vội vàng xua tay đuổi ba người đi.

Trùng hợp thay, hôm nay xe của Giang Tự Châu được đưa đi bảo dưỡng, cậu không lái xe tới đây. Khi đi bộ ra bãi đỗ xe, cậu đi theo Phó Thừa và Ngưu Ngưu lên xe.

Ngưu Ngưu ngồi ở ghế sau, ôm lồng mèo trong tay, vô cùng thích thú. Phó Thừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, hỏi Giang Tự Châu: “Thật sự là sẽ cho thằng bé đến sao? Nếu phiền phức quá…”

“Không phiền.” Giang Tự Châu cúi đầu thắt dây an toàn: “Nếu đội trưởng Phó bận hẹn hò hay gì đó, tôi có thể đưa Ngưu Ngưu về nhà bằng tàu điện ngầm.”

Phó Thừa liếc cậu một cái, mở khóa điện thoại đưa cho cậu: “Tôi không có hẹn hò, giúp tôi nhập địa chỉ của cậu đi.”

Giang Tự Châu nhập địa chỉ, là khu biệt thự cao cấp ở thành phố Thiên Tân.

Vì tính chiếm hữu quá cao của mèo lông ngắn, Giang Tự Châu không bao giờ dám mang Giang Tiểu Hầu vào nhà nên giờ chỉ có thể để nó trong xe.

Vừa xuống xe, Ngưu Ngưu đã bị sự xa hoa trong nhà của Giang Tự Châu làm cho choáng váng, thỉnh thoảng nhóc sẽ phát ra những tiếng “wow wow wow”.

“Mời vào.” Giang Tự Châu mở cửa, quay người nhỏ giọng nói với Ngưu Ngưu: “Giang Tiểu Viên hơi hung dữ, có tính bảo vệ lãnh thổ rất cao, đừng bị nó dọa nha.”

Ngưu Ngưu đi theo Giang Tự Châu, nghiêm túc đảm bảo: “Cháu biết rồi ạ, bố cháu là lính cứu hỏa mà, cháu sẽ không sợ đâu.”

Con mèo xinh đẹp tên là Giang Tiểu Viên, cái tên này cũng do An Tiểu Mễ đặt, đúng như tên gọi, con mèo này có hình dáng to tròn. Nghe thấy tiếng bước chân, nó meo meo meo rồi bước tới, khi nhìn thấy hai người xa lạ phía sau, chân của nó còn chưa kịp chạm đất đã khựng lại.

“Giang Tiểu Viên, đây là khách của chúng ta.”

Giang Tự Châu đối xử với động vật hệt như trẻ con, cậu ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay về phía trước: “Lại đây.”

Giang Tiểu Viên cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Thừa và Ngưu Ngưu một lúc, sau đó nó miễn cưỡng bước tới, gừ gừ rồi liếm vào lòng bàn tay của Giang Tự Châu.

Không giống như những con mèo hoang như Giang Tiểu Hầu, Giang Tiểu Viên có bộ lông mượt mà và dáng người tròn trịa, Ngưu Ngưu thấy thế thì yêu thích vô cùng, cậu nhóc bắt chước Giang Tự Châu đưa tay bé nhỏ của mình ra.

Đáng tiếc, Giang Tiểu Viên kiêu ngạo không thèm liếc nhìn cậu nhóc mà lững thững đi lên cầu thang.

Ngưu Ngưu ngẩng đầu nhìn Giang Tự Châu, khi cậu nhóc được cậu cho phép liền chạy lên.

“Có muốn tham quan chút không.” Giang Tự Châu quay đầu nhìn Phó Thừa.

Phó Thừa gật đầu, cùng Giang Tự Châu đi vào phòng khách.

Biệt thự của Giang Tự Châu được trang trí rất trang nhã, không cầu kỳ, có thể thấy rõ được sự tinh tế của chủ nhà.

Trên bàn trà tròn, bó hoa sao baby to đã thu hút sự chú ý của Phó Thừa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 275

Bó hoa này lớn đến mức che khuất luôn cả bình thủy tinh bên dưới, nó to gấp mấy lần bó hoa mà Đoàn Thính Vãn tặng Phó Thừa vào ngày hôm qua.

Giang Tự Châu quên béng luôn bó hoa mà hôm qua cậu đã mua trên đường về trong lúc tức giận, khi cậu nhìn thấy Phó Thừa nhìn vào bó hoa thì lúng túng xoa xoa gáy.

Đối với hành động này, người biết thì mới hiểu cậu đang ghen vì Đoàn Thính Vãn có lý do chính đáng để tặng hoa, người không biết lại cho rằng cậu ghen tị với Phó Thừa vì được người ta công khai tặng hoa tỏ tình.

“Haizz, tôi thường đặt hoa về.” Giang Tự Châu khô khốc bào chữa.

Không biết Phó Thừa có tin hay không, anh quay đầu lại nói: “Xem ra, ông chủ Giang rất có phong cách.”

Nghĩ lại thì lần cuối cùng Giang Tự Châu mua hoa cũng cách đây lâu lắm rồi. Hôm qua lúc cậu lái xe đi ngang qua một tiệm hoa, càng nghĩ càng cảm thấy bó hoa trong tay Đoàn Thính Vãn thật chói mắt, nên cậu dừng xe đi vào tiệm hoa, mua hết sạch toàn bộ hoa sao baby.

Chủ cửa hàng là một cô gái tầm hai mươi tuổi, cô chết lặng nhìn chàng trai trẻ đẹp ôm một bó hoa sao baby lớn đi về.

“Anh biết chăm không?” Giang Tự Châu hỏi.

“Không biết.” Phó Thừa lại liếc nhìn bó hoa: “Tối qua Thính Vãn cũng mua một bó hoa, nhìn hơi giống bó hoa này.”

Giang Tự Châu nghĩ thầm, không phải giống, mà là giống y hệt.

“Thế à?” Giang Tự Châu cúi đầu, dùng ngón tay thon dài nghịch nghịch bông hoa: “Thế anh chăm chúng thế nào được.”

Phó Thừa không suy nghĩ nhiều như Giang Tự Châu, anh thành thật trả lời: “Tôi không chăm, hôm qua đã trả hoa lại cho Thính Vãn rồi.”

Giang Tự Châu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Trả lại?”

“Lúc đó có nhiều sinh viên như vậy, nếu không nhận thì không hay lắm.” Phó Thừa giải thích: “Nhưng nếu tôi nhận luôn thì Thính Vãn sẽ hiểu lầm nên sau đó tôi đã trả lại hoa.”

Giang Tự Châu nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Thừa một hồi, Phó Thừa bối rối hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Tâm trạng của Giang Tự Châu đột nhiên trở nên tốt hơn hẳn: “À đúng rồi, anh muốn uống gì?”

Giang Tự Châu nói xong thì xoay người đi vào phòng bếp, chỉ nhìn từ sau lưng cũng có thể biết tâm trạng của cậu rất tốt, Phó Thừa đứng đó nhìn cậu một chút rồi mới đi theo.

Không giống như tủ lạnh trống không của Phó Thừa, Giang Tự Châu có vẻ là người rất hay nấu nướng nên nguyên liệu trong tủ lạnh đầy ắp, được đóng gói trong túi đựng đồ tươi sống và sắp xếp gọn gàng theo từng loại.

Giang Tự Châu lấy một lon coca đưa cho Phó Thừa: “Tôi sẽ nấu cơm trưa, ở lại ăn cơm đi, anh muốn ăn gì.”

Phó Thừa nhận lấy lon coca, ánh mắt rơi vào tay Giang Tự Châu: “Ngón tay bị sao vậy?”

Ở ngón đeo nhẫn của bàn tay phải có một vết thương khoảng hai cm, vùng xung quanh hơi đỏ nhưng không sâu.

Giang Tự Châu không để ý tới, cậu lấy rau củ và thịt trong tủ lạnh ra, mở nước: “Lúc chế biến cá thì bị cắt trúng.”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 55: “Ghét anh lắm.”

“Đừng để vết thương chạm nước,” Phó Thừa bước tới nói: “Muốn rửa cái gì, để tôi làm cho.”

Giang Tự Châu nghĩ tới lời phê bình của ông Phó lúc nãy thì buồn cười hỏi: “Anh biết làm à?”

“Không biết nấu ăn, nhưng vẫn có thể rửa rau.” Hôm nay Phó Thừa mặc áo phông trắng, Giang Tự Châu bước sang bên cạnh lấy tạp dề đi tới.

“Mang cái này vào đi để không bị ướt.”

Tay Phó Thừa đã cho vào bồn rửa, anh không quay đầu lại mà nói: “Tay tôi ướt rồi, mang giúp tôi đi.”

Giang Tự Châu tiến lên, do dự một lát rồi từ phía sau vòng tay qua eo Phó Thừa, cậu cố gắng phớt lờ nhịp tim đột ngột tăng tốc của mình rồi thắt nút dây tạp dề sau lưng Phó Thừa.

“Không biết Ngưu Ngưu thích ăn gì.” Giang Tự Châu đeo tạp dề vào, cậu cũng mở một lon Coca rồi dựa vào bên cạnh nói chuyện với Phó Thừa.

Phó Thừa cúi đầu rửa rau: “Nó không kén ăn, cái gì cũng thích, rất nghe lời.”

“Là con trai đồng đội của anh sao?” Giang Tự Châu hỏi, “Bố nó tin tưởng để anh dẫn ra ngoài à?”

Phó Thừa quay đầu nhìn về hướng phòng khách, Ngưu Ngưu vẫn đang ở lầu hai chơi đùa cùng Giang Tiểu Viên, chưa đi xuống đây.

“Bố của Ngưu Ngưu đã hy sinh trong một lần thực hiện nhiệm vụ năm ngoái.” Phó Thừa thì thầm: “Chúng tôi đều nhìn Ngưu Ngưu lớn lên. Sau khi bố qua đời, mẹ Ngưu Ngưu một mình chăm sóc nhóc con, còn phải làm thêm nhiều công việc. Cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi, cuối tuần không có ai chăm sóc Ngưu Ngưu nên thỉnh thoảng tôi sẽ đến đón nhóc đến đội chơi.”

Giang Tự Châu không ngờ Ngưu Ngưu lại gặp phải chuyện như vậy, nhất thời cậu không biết nên nói gì cho phải.

Phó Thừa đem nguyên liệu đã rửa sạch đặt lên thớt: “Cậu còn nhớ lần trước Giang Tiểu Hầu bị Hắc Hổ tha về không, hôm đó tôi ra ngoài đón Ngưu Ngưu đó.”

Giang Tự Châu nhớ tới hôm đó, cậu còn tưởng Phó Thừa ra ngoài gặp Đoàn Thính Vãn, hóa ra Phó Thừa và Đoàn Thính Vãn cũng không thân thiết đến vậy, Giang Tự Châu cảm thấy hôm nay hẳn là ngày hạnh phúc nhất trong 25 năm cuộc đời mình.

Giang Tự Châu rất giỏi nấu ăn, Ngưu Ngưu ăn hẳn một bát cơm lớn, trẻ con ăn xong là buồn ngủ ngay, nhóc con vùi đầu nằm trên ghế sofa.

Phó Thừa ở trong bếp rửa bát, Giang Tự Châu thấy Ngưu Ngưu ngủ không thoải mái nên ôm nhóc vào phòng ngủ.

Phó Thừa dùng khăn giấy lau tay, điện thoại di động chợt reo lên, là số phòng trực.

Giang Tự Châu vừa từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Phó Thừa nhanh chóng cởi tạp dề đặt ở bên cạnh, vội vàng nói: “Tôi phải về đội ngay lập tức, Ngưu Ngưu đang ở trên lầu à?”

Sự việc xảy ra đột ngột, Giang Tự Châu vội vàng chạy tới nói: “Ngưu Ngưu ngủ rồi, nếu không anh cứ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa nhóc về.”

Phó Thừa không có thời gian nữa: “Làm phiền rồi.”

Chiếc Land Rover màu đen lao vút đi và nhanh chóng biến mất trên con đường đi vào khu biệt thự.

Giang Tự Châu nhìn chiếc xe rời đi, sự lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.