Khụ. Nghe được giọng nói này, hắn lại cảm thấy nước canh như nghẹn ngay cổ họng, trong nháy mắt đỏ bừng mặt, sau đó vội cầm khăn che miệng ho khan.
Nhìn biểu hiện kỳ lạ của Lý Tiểu Vũ, dường như: muốn cười nhưng không dám cười, Từ Thanh Linh đột nhiên cảm thấy không đúng, sau đó từ ánh mắt Lý Tiểu Vũ nhìn lại, nhìn thấy có một người thanh niên đang bị sặc. Cô thấy bộ quần áo người thanh niên này mặc rất quen thuộc, hơn nữa hai hàng lông mày đó nhìn rất quen mắt.
– AI
Nhìn gương mặt đỏ bừng đang bị cái khăn che mất nửa mặt, Từ Thanh Linh cũng ngẩn cả người, hai mắt bắt đầu mơ hồ, giống như nhớ lại chàng thiếu niên ngây ngô năm đó.
Rất nhanh, cô vội vàng vỗ vào lưng Giang Nguyên nói.
– Uống nước đi, uống nước đi. Tại sao lại để bị sặc cơ chứ?
Nhờ Từ Thanh Linh vỗ nhẹ, Giang Nguyên đang ho. dữ dội rất nhanh ngừng lại. Chỉ là hơi thở có chút nặng nề. Từ Thanh Linh dường như cũng ý thức được chuyện gì, bàn tay có chút cứng lại.
Giang Nguyên thở ra một hơi, trong lòng tức giận. Không biết hôm nay hắn đụng phải thần tiên nào, tại sao lại làm cho hắn cứ phải bị sặc như thế?
Nhìn Lý Tiểu Vũ đối diện, rồi lại nhìn Từ Thanh Linh bên cạnh, hắn không khỏi nhún vai:
– Thanh Linh, em ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn nhé.
– Hả, không cần, không cần đâu. Có bạn còn đang chờ em. Hai người ăn đi.
Từ Thanh Linh mỉm cười, sau đó gật đầu với Lý Tiểu Vũ rồi xoay người bước đi.
Giang Nguyên dùng khăn lau miệng, sau đó cầm thìa múc một muỗng cơm bỏ vào miệng. Hôm nay hắn đã ăn bốn cái bánh bao, nhưng tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, thật sự là rất đói bụng.
Sau khi ăn xong, nhìn Lý Tiểu Vũ có chút không yên lòng, không khỏi cười hỏi:
– Ăn đi, không ngon miệng à?
– Hả, ngon chứ.
Lý Tiểu Vũ bối rối múc cơm bỏ vào miệng.
Nhìn biểu hiện của Lý Tiểu Vũ, Giang Nguyên không nhịn được đưa tay lấy đi hột cơm trên khóe miệng của cô.
Giang Nguyên thì ổn rồi, nhưng Tê Nhạc Minh thì thê thảm hơn nhiều. Lúc này y đang nằm trên giường, động cũng không thể động, ngực băng cứng ngắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nếu người nào chuyên về xương cốt, vừa nhìn là biết có không ít xương sườn bị gãy.
– Minh thiếu, mặc dù đã được chữa trị kịp thời, nhưng cậu vẫn phải nằm trên giường ba ngày. Chú ý. không được dùng lực. Ba ngày này là thời điểm xương cốt lành lại. Ba ngày sau cậu mới có thể rời giường tự do hoạt động.
Một bác sĩ đứng trước mặt Tê Nhạc Minh, cẩn thận dặn dò:
– Thuốc cầm máu cũng đã được dùng. Phổi bị tổn thương thì mất bốn năm ngày mới có thể khôi phục được. Chú ý đừng để bị ho.
– Ba ngày? Lâu như vậy sao?
Sắc mặt Tê Nhạc Minh thoáng chút tái nhợt, bất mãn nhìn bác sĩ già.
Vị bác sĩ đẩy mắt kính lên, gật đầu nói:
– Đây là nhờ hiệu quả của Thiên Y. Nếu không, cậu ít nhất phải mất mười ngày không thể dùng lực.
– Tôi nhổi Tê Nhạc Minh hung hăng mắng một câu. Chỉ là lời nói vừa ra đến miệng, sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng im lặng, rõ ràng là đã động đến vết thương.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra. Tê Lãng chậm rãi bước vào, nhìn vị bác sĩ già:
– Liễu y sư, tình huống như thế nào rồi?
Liễu y sư vội vàng thuật lại một lần. Nge xong, Tê Lãng chậm rãi gật đầu.
Thấy Tê Lãng gật đầu, Liễu y sư liền cúi đầu, sau đó ôm theo cái rương rời khỏi, chỉ để lại hai cha con trong phòng.