Nằm trên giường, mặc dù thương thế ở ngực đã khôi phục, nhưng Giang Nguyên vẫn cẩn thận nhìn cánh tay trái của mình. Hắn không dám chắc sau khi cánh tay trái bị gãy, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi có thể khôi phục lại được hay không. Dù sao gãy bình thường nhiều nhất là mười ngày có thể khỏi bệnh. Nhưng gãy xương cánh tay thì cần ít nhất mấy tháng mới có thể lành. Bây giờ bất quá chỉ có mấy tiếng, có thể như hắn đã hy vọng, thuận lợi lành lại hay không?
Mang theo chút lo lắng và khẩn trương, Giang Nguyên nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm giác cánh tay trái căng lên nhưng cũng không có gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngồi dậy, bắt đầu mở khăn lông ra.
Nhìn những chiếc đũa rơi xuống, rồi nhìn vết bầm tím trên cánh tay đã biến mất, Giang Nguyên lại thở phào thêm lần nữa. Phỏng chừng vấn đề của cánh tay trái không lớn. Cho dù vẫn còn, hẳn vẫn có thể hoạt động được nhẹ nhàng.
Để phòng ngừa vạn nhất, Giang Nguyên dùng tay chạm vào chỗ bị gãy, cũng không cảm nhận được điều gì khác thường, lập tức yên lòng. Hắn quơ quơ tay, cũng không còn cảm giác đau đớn.
– Thật tốt quá. Xương cốt đã lành lại thật rồi.
Giang Nguyên khó tin nhìn cánh tay trái của mình, tiếp tục ngưng tụ nội khí, chậm rãi rót vào chỗ bị gãy. Hắn muốn ước định mức độ lành lại của chỗ bị gãy. Dù sao bây giờ nguy cơ đang tứ phía, ai cũng không biết cái tên Tê Nhạc Minh kia có cho người đến gây phiền phức nữa hay không. Nếu cánh tay không hoàn toàn lành lại, hắn sẽ không dễ dàng động thủ với người ta.
Cảm giác nội khí di chuyển thông thuận trong cánh tay, không có bất kỳ cản trở, lúc này hắn mới thật sự yên tâm.
Vốn hắn còn đang lo lắng xương cánh tay vừa mới lành lại, không thể tiến hành hoạt động mạnh được, nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng, hắn có thể khẳng định, chỗ xương bị gãy đã khôi phục lại như ban đầu. Cho dù bây giờ đánh thêm một trận nữa với Tê Nhạc Minh cũng không thành vấn đề.
Mặc dù đau lòng vì tốn quá nhiều năng lượng để chữa trị, nhưng Giang Nguyên cảm thấy vẫn đáng giá. Hắn bước xuống giường rồi đi đánh răng rửa mặt. Bây giờ hắn cần phải quay về phòng khám. Nếu không có hắn, sư phụ sẽ rất vất vả.
Vừa đánh răng, Giang Nguyên mở điện thoại di động. Răng còn chưa đánh xong, điện thoại di động đã vang lên. Là Lý Tiểu Vũ gọi đến.
Sau khi xúc sạch bọt kem trong miệng, Giang Nguyên mới tiếp điện thoại.
– Nguyên ca ca, anh dậy chưa?
Sau khi điện thoại thông, liền nghe được giọng nói vui mừng của Lý Tiểu Vũ.
– Đương nhiên là dậy rồi. Nếu không làm sao mà nghe điện thoại của em được?
Giang Nguyên mỉm cười đáp lại, trong lòng biết rõ Lý Tiểu Vũ đã gọi không ít cuộc điện thoại. Nếu không, sao. lại trùng hợp khi hãn vừa mới mở máy chưa đến một phút đã gọi đến chứ?
– Vậy tay của anh…
Giang Nguyên nhìn thời gian, cũng đã đến giờ cơm, lập tức nói:
– Tốt rồi. Em ăn cơm chưa?
– Vẫn chưa.
– Vậy chúng ta đi ăn cơm đi
. – Dạ vâng.
Nghe Giang Nguyên mời cô đi ăn, Lý Tiểu Vũ hưng phấn đồng ý ngay.
Nhìn thời gian, nếu ra ngoài ăn bây giờ cũng chỉ có thể đến phố Hoa Mai, nhưng phải đi cả một đoạn đường.
Giang Nguyên liền cười nói:
– Nếu không chúng ta ăn cơm ở căn tin số hai nhé? Tôi có chút nhớ món cơm ở đó.
– Được, em cũng muốn ăn cơm.
Lý Tiểu Vũ đáp lời: – Em muốn ăn cơm thịt bò khoai tây.
Lúc này mới 5h chiều, thời gian vẫn còn sớm, người đến căng tin ăn cơm cũng không nhiều. Hai người gọi hai phần cơm khoai tây thịt bò rồi tìm một bàn ngay cửa sổ ngồi xuống.
Sáng nay Giang Nguyên mặc một bộ đồ thể thao, hơn nữa cũng không đeo mắt kính, ngồi nơi này chẳng khác nào sinh viên năm tư. Mặc dù đôi nam nữ xinh đẹp. ngồi đó vẫn khiến cho người ta chú ý nhưng không người nào nhận ra hắn. Nhưng thính lực nhạy cảm của Giang Nguyên vẫn khiến hắn nghe được không ít lời thì thâm:
– Nam sinh đi cùng Lý Tiểu Vũ là ai vậy? Hình như rất đẹp trai. Tại sao trước đây chưa từng thấy? Chẳng lẽ Lý Tiểu Vũ đã hết hy vọng với Giang lão sư rồi?
– Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng chết tâm đấy. Từ Thanh Linh, Tuyên Tử Nguyệt, người nào cũng đâu thua kém Lý Tiểu Vũ. Tốt hơn hết là nên đi tìm mối khác cho mình.
Khu khụ. Nghe được những lời này, Giang Nguyên sặc cơm, thiếu chút nữa bị một thìa cơm làm cho nghẹn họng.
– Nguyên ca ca, anh không sao chứ?
Lý Tiểu Vũ thấy Giang Nguyên ho đến mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy bát canh đến.
– Khu, không có việc gì đâu, không có việc gì đâu.
Giang Nguyên dùng khăn che miệng, cuống quýt lắc đầu, trong lòng cảm thấy bưồn bực. Đường đường là Giang đại cao thủ, nếu bị cơm làm sặc chết thì sẽ khiến người ta cười đến chết mất.
Thế sự khó đoán trước, trong lúc Giang Nguyên bưng bát canh lên ăn, một giọng nói quen thuộc liền vang lên:
– Tiểu Vũ, ăn cơm với bạn hả?