– Giang gia gia, cháu không đi đâu.
Nghe nói đến nhà Lý Tiểu Vũ dùng cơm chiều, Tuyên Tử Nguyệt có chút xấu hổ. Mặc dù cô luôn bình tĩnh, nhưng lần này theo Giang Nguyên về đây ăn tết đã là ngượng lắm rồi, bây giờ lại còn đến nhà Lý Tiểu Vũ dùng cơm. Tuy nói là cô cũng có quen Lý Tiểu Vũ, nhưng tóm lại là vẫn có chút xấu hổ.
Giang lão cười nói:
– Tuyên tiểu thư đừng ngại. Người dân nông thôn chúng tôi chất phác lắm. Khách đến thôn, nhà ai cũng quý cả. Đặc biệt là người như Tuyên tiểu thư, toàn bộ người dân trong thôn sẽ hoan nghênh cháu. Cháu đừng quá khách sáo. Nếu đi cùng, đảm bảo nhà lão Lý sẽ rất Vui.
Giang Nguyên ở bên cạnh cũng gật đầu nói:
– Tử Nguyệt, không sao đâu. Cuộc sống ở đây là như vậy. Hơn nữa cô cũng quen Tiểu Vũ mà, không cần lo lắng.
Nghe Giang lão và Giang Nguyên nói như vậy, Tuyên Tử Nguyệt cũng không kiêng ky nữa. Dù sao cô cũng là người đủ hào sảng, cũng không giống như mấy cô gái từ mấy gia đình nhỏ bước ra.
Lập tức ôm Tiểu Bảo đi theo Giang Nguyên và Giang lão đến nhà Lý Tiểu Vũ cách đó không xa.
Lý gia tất nhiên là đã sớm có chuẩn bị. Lý thúc tự mình đứng chờ ngoài cổng. Xưa nay quan hệ giữa hai nhà Lý Giang rất tốt. Thấy Giang Nguyên bước đến, Lý thúc đã từ xa mà đưa tay ra, nắm lấy tay Giang Nguyên, cười nói:
– Giang Nguyên, Giang đại anh hùng của chúng ta đã trở về rồi. Haha…
– Lý thúc, sao chú cũng cười cháu như vậy? Giang Nguyên nắm tay Lý thúc thật chặt, cười nói. – Nào, vào trong đi.
Dứt lời, liền nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo. trong tay, ánh mắt sáng lên:
– Đây chính là Hội trưởng Tuyên phải không? Đúng là xinh đẹp. Chú thường xuyên nghe Tiểu Vũ nhắc đến cháu, nói cháu là học tỷ ưu tú nhất của Đông Đại.
Nghe Lý thúc ăn nói không tầm thường, Tuyên Tử Nguyệt cũng âm thầm kinh hãi, nghĩ không ra trong cái thôn nhỏ như vậy, những người mà cô gặp đều không †ầm thường. Vị Lý thúc trước mắt này, một thân thư hương, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của người có học.
Khách sáo với nhau vài câu, mọi người liền bước vào. nhà. Trong nhà đã sớm bày sẵn một bàn thức ăn nóng hổi. Lý Tiểu Vũ bận rộn mang một chồng chén bát bước ra, thấy Tuyên Tử Nguyệt đang ôm Tiểu Bảo, liền nhiệt tình nói:
– Hội trưởng Tuyên, chị mau đến đây ngồi đi.
– Tiểu Vũ, gọi chị là Tử Nguyệt được rồi. Nghe Hội trưởng Tuyên thật sự là không quen.
Tuyên Tử Nguyệt đặt Tiểu Bảo xuống, sau đó tiến lên giúp Lý Tiểu Vũ dọn thức ăn.
– Ôi, Hội trưởng Tuyên, mời cháu ngồi, sao có thể để cháu làm chứ?
– Nào, hãy gọi cháu là Tử Nguyệt.
Rất nhanh mọi người đã ngồi xuống. Lúc này, mẹ của Lý Tiểu Vũ mới từ bếp bước ra.
Nhìn mẹ của Lý Tiểu Vũ, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng lên. Mặc dù Lý mẫu mặc quần áo rất đơn giản, nhưng đoan trang tú lệ, cử chỉ ưu nhã. Khó trách mặc dù Lý Tiểu Vũ sống ở nông thôn, nhưng vẫn rất thanh lệ thoát tục, không hề có bất cứ đặc điểm gì của con nhà làm nông cả.
Tất cả mọi người đều là hàng xóm quen biết, ngày. thường quan hệ cũng rất thân. Mặc dù có thêm Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo, nhưng không khí lại càng náo nhiệt hơn vài phần.
Lý mẫu vừa ăn vừa trò chuyện với Tuyên Tử Nguyệt, trong lòng âm thầm đánh giá. Là mẹ, dĩ nhiên bà biết được con gái của mình rất thích Giang Nguyên. Nhưng vị Tuyên tiểu thư trước mắt này, khí độ phi phàm, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp.
Nếu con gái của bà được xem là một đóa phù dung thì Tuyên Tử Nguyệt chính là một đóa mẫu đơn đẹp đến động lòng người. Giang Nguyên coi trọng đối phương cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Lý mẫu cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt ngồi cạnh nhau, nhưng dường như lại không có gì quá mức thân cận. Một chút cũng không giống quan hệ yêu đương. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt lại theo Giang Nguyên về quê ăn tết, thật sự là làm cho người ta nghĩ không ra.
Lý thúc ở một bên cũng chú ý đến điểm này, nhưng cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, bưng ly rượu cụng với Giang Nguyên và Giang lão gia tử.
– Dì Lý, tay nghề của dì thật là giỏi. Cháu ăn đến mức no cả bụng.
Tuyên Tử Nguyệt nắm tay Lý mẫu, mỉm cười nói lời cảm ơn.
– Tử Nguyệt đúng là miệng lưỡi ngọt quá đi. Dù sao, nhà của dì Lý không xa, nếu muốn ăn cứ đến nhà của dì, dì sẽ nấu cho con ăn.