“Không ký. “Con trai lớn của cha Khương còn rất kiên cường, một khi ký, cả đời này của hắn không phải luôn làm để trả nợ sao?
“Được.” Tay của anh ta trực tiếp bị vặn gãy, một cách dùng đặc biệt, vừa đơn giản lại vừa thô bạo, anh ta đau đến mắt trợn trừng lên.
“Ký, tôi ký.” Bọn họ thấy vậy thì liền trở nên thành thật hơn, bắt đầu ký giấy nợ, sợ hãi không thôi. Đây đều là một đám người chuyên bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ cứng.
“Cút đi.”
Cố Hải Triều vội vàng gọi bọn họ lại: “Chờ một chút, để bọn họ ký giấy cắt đứt quan hệ đã.”
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, nói: “Luật không ủng hộ chúng ta làm như vậy nên cũng vô dụng thôi. Chờ đến khi bọn họ đủ sáu mươi tuổi nếu vẫn muốn đi kiện thì mấy anh chị em bọn họ cùng nhau chia tiền phụng dưỡng mà thôi.”
Sau khi đuổi bọn họ đi, hôn lễ được cử hành như thường lệ, bầu không khí hoàn toàn không bị ảnh hưởng, như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, mọi người ở đây rất nhanh đã trở về trạng thái vui vẻ như trước.
MC cực lực khuấy đảo bầu không khí, trên đài dưới đài đều phối hợp.
Nhìn cô dâu chú rễ trên đài trao nhẫn cho nhau, Cố Vân Khê không khỏi cảm khái, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh.
Trong tiệc rượu, Cố Vân Khê trực tiếp đưa giấy nợ cho Cố Vân Thải: “Chị, giấy nợ chị nhận đi, nếu bọn họ còn muốn đến gây rối nữa, chị cứ ép bọn họ trả tiền cho chị, còn nếu bọn họ chịu an phận, vậy thì chúng ta nước giếng không phạm nước sông là được.”
“Được.” Cố Vân Thải thay một bộ trang phục màu đỏ dùng để kính rượu, bộ dáng ung dung, vui vẻ: “Nhưng hai người bọn em…”
“Bọn chúng sẽ không dám đâu.”
Cố Vân Khê không lo lắng gì cả, dù sao đối với cô chỉ cần chị gái mình sống tốt là được.
Sau đó, Tề Thiệu lấy miếng thịt gà và đặt vào bát của vợ mình: “Ăn đi, nhìn rất ngon.”
Bình thường Cố Vân Khê thích ăn nhất là món này, nhưng hôm nay không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi này cô liền muốn nôn ra.
Việc này đã làm cho Tề Thiệu hoảng sợ không thôi: “Tiểu Khê, em bị làm sao vậy?” Cố Vân Khê cũng không để ý lắm, cô vội lấy bát đũa để sang một bên, sau đó nâng ly nước nóng uống một ngụm lớn: “Có thể em đã bị cảm lạnh nên bỗng nhiên muốn nôn thôi. Không sao, em khỏe rồi.”
Cố Vân Thải ngơ ngác nhìn cô, trong mắt bỗng hiện lên một tia kinh hỉ: “Tiểu Khê, em có phải đã mang thai rồi hay không?”
Phụ nữ đã kết hôn thì tương đối nhạy cảm về vấn đề này. “A? Cái gì? Không thể nào? “Cố Vân Khê hơi mơ hồ, trước đây cô luôn làm biện pháp phòng tránh, nhưng hình như các biện pháp này cũng không an toàn trăm phần trăm thì phải? . Xin hã𝘆 đọc tru𝘆ện tại ⩶ 𝙏r𝗨m 𝙏ru𝘆ện.vn ⩶
“Hai người các người thật là, cái gì cũng không hiểu, nhanh đi đến bác sĩ kiểm tra thân thể một chút đi. “Cố Vân Thải tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngốc nghếch ngồi ở kia. “Tề Thiệu, cậu còn đang ngốc cái gì chứ? Nhanh lên đi.”
Tề Thiệu nghe vậy không khỏi nhảy dựng lên, chân tay luống cuống, bộ dáng của hắn là vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. “Tiểu Khê, để anh chở em đến bệnh viện, cẩn thận, động tác đừng quá lớn, Bảo Bảo ngoan.”
Cố Vân Khê:… Có phải ngốc rồi không? Bọn họ còn chưa kiểm tra nữa, em bé ở đâu chứ?
Tất cả mọi người đều vây quanh, mồm năm miệng mười đều khuyên Cố Vân Khê mau đi bệnh viện đi.
Cô có chút chần chừ, thì Hoắc Minh Duyệt đã đỡ Hoắc lão gia đi tới. Hoắc lão gia nhìn Cố Vân Khê, cười nói: “Để ông bắt mạch.”
Tuy rằng ông đã về hưu, nhưng người Cố gia khi tổ chức hôn sự vẫn mời ông đến, ông cũng cho bọn họ mặt mũi đến đây tham dự. Cố Vân Khê ngoan ngoãn vươn tay ra, Hoắc lão gia ngón tay liền đặt lên trên, chỉ chốc lát sau liền cười nói: “Chúc mừng, Tiểu Khê, mang thai năm tuần rồi. Bảo bảo hiện tại cũng rất khỏe mạnh, chỉ là ba tháng đầu cháu vẫn nên chú ý một chút.”
Hiện trường một mảnh vui mừng, mọi người đều cười nói: “Chúc mừng hai người, Tiểu Khê, Tề Thiệu.”
Cố Hải Ba không khỏi hoan hô nhảy nhót lên: “Thật tốt quá, tôi muốn làm cậu.”
Cố Vân Thải vô cùng vui vẻ,nói: “Hôm nay đúng là một ngày tốt, song hỉ lâm môn.”
Cố Hải Triều cũng tràn đầy chờ mong, nói: “Đây là đứa cháu nhỏ đầu tiên của Cố gia chúng ta, em cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, mọi chuyện đều có mọi người ở đây, em không cần phiền lòng.” Chỉ cần là con của em gái mình sinh, anh đều thích.
Một đạo âm thanh vui sướng vang lên: “Là người thừa kế tương lai của Tề gia chúng ta.”
Thiệu vẫn còn trong mơ màng, theo bản năng phản bác lại: “Cha, người cũng quá vội rồi đi.”
“Sư phụ, nói không chừng là con gái…” Cố Hải Triều cảm thấy trẻ con lên kế hoạch nhân sinh quá sớm, thì chính là gây áp lực cho đứa bé, chuyện này thật sự không tốt. Lại nói, trẻ con phải thật sự khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.