Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt tay súng bắn tỉa liền nhướng lên, dường như cảm thấy kinh ngạc khi Giang Nguyên biết rõ tên của ba đơn vị bộ đội này.
Nên biết rằng ba đơn vị này là bộ đội đặc chủng thần bí nhất trong nước. Ngay cả tướng lĩnh quân đội bình thường cũng không biết sự tồn tại của ba đơn vị này. Ngoại trừ những tinh nhuệ như bọn họ thì mới biết rõ tình huống.
Nhưng người trước mắt chỉ thuận miệng đã có thể nói ra sự tồn tại của ba đơn vị bộ đội, điều này thật khiến cho y có chút kinh ngạc.
Y thật sự không rõ tình huống của mục tiêu cho lắm.
Y nhận được chỉ thị ám sát một thanh niên lái chiếc Audi đi trên đường quốc lộ mà thôi. Nhưng bây giờ y mới biết người mà y cần ám sát mạnh đến cỡ nào. Thậm chí y cũng không nghĩ đến lại gặp phải địch nhân lợi hại như vậy.
Mà nhiệm vụ lần này thậm chí cũng không đề cập đến bất cứ thân phận và năng lực của mục tiêu. Nhưng sau khi nhìn chăm chú gương mặt của đối phương, y phát hiện dường như có chút quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt tay súng bắn tỉa hiện lên vẻ kinh ngạc, thốt lên:
– Cậu là…Giang Nguyên.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Giang Nguyên cũng giật mình. Còn tay súng bản tỉa thì sau khi sửng sốt vẫn chưa thể phản ứng lại, ánh mắt trở nên mơ hồ.
– Đúng, tôi chính là Giang Nguyên. Nhìn đối phương kinh ngạc, Giang Nguyên tương đối hài lòng.
Hắn biết, đối với tinh anh của bộ đội đặc chủng, nếu không phải đối phương nhận ra hắn, tinh thần lộ ra sơ hở, tuyệt đối sẽ không bị hắn khống chế.
Nhưng bây giờ hắn có thể khống chế được đối phương bao lâu, hắn cũng không dám chắc. Cho nên hắn cố gắng rót vào lực tinh thần, bắt đầu hỏi. Hắn biết cơ hội sẽ không kéo dài. Một khi đối phương tỉnh lại, hắn sẽ không còn cơ hội gì nữa.
– Năng lực của anh rất mạnh. Anh là người của quân đội nào?
Giang Nguyên giống như tùy ý mà hỏi.
– Tôi là người của quân khu Bắc Cương…
Tay súng bắn tỉa nói được vài chữ, đột nhiên hai mắt co rụt lại, kinh hãi nhìn Giang Nguyên, con dao găm vội đâm tới.
– Thất bại rồi.
Nghe được chữ quân khu Bắc Cương, Giang Nguyên âm thầm thở dài. Mặc dù đã có được phương hướng đại khái, nhưng phải chỉ đối phương có thể duy trì thêm hai giây nữa, như vậy mục đích lần này xem như đã đạt được.
Nhưng đối mặt với bộ đội tinh anh, ý chí cực kỳ kiên cường, trải qua huấn luyện đặc biệt, nói ra được vài chữ như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Ít nhất Bắc Cương cũng có vài đơn vị như vậy, có thể có được những tinh anh bản tỉa như thế. Điều động người này, trong tình hình chung, trừ phi có hạn chế đặc biệt, còn không, muốn điều tra ra nơi nào quản lý đối phương hẳn không phải là việc khó.
Nhìn con dao găm đang lao thẳng đến cổ mình, ánh mắt Giang Nguyên lạnh lại. Tuy nói hắn rất có cảm tình đối với quân nhân Hoa Hạ, nhưng đối mặt với người có ý đồ dồn hắn vào chỗ chết. Hơn nữa cũng không còn biện pháp từ trong miệng đối phương biết được thứ cần biết, như vậy, mặc kệ y là ai cũng không hạ thủ lưu tình.
Tay hắn nhẹ đập vào con dao găm, chỉ nghe được. keng một tiếng, tay súng bản tỉa liền cảm thấy cổ tay mình bị chấn động, sau đó con dao găm đang cầm chặt trong tay liền bị một luồng sức mạnh đánh văng.
– Xin lỗi.
Giang Nguyên áy náy nói, sau đó trước khi tay súng bắn tỉa còn chưa kịp phản ứng lại đã vỗ một chưởng vào ngực tay súng bắn tỉa.
Tay súng bản tỉa liền đánh một quyền về phía Giang Nguyên. Mới đi được nửa đường liền cứng lại. Bởi vì y đột nhiên phát hiện khí lực quanh thân mình biến mất không thấy.
Giống như chưa bao giờ tồn tại.
Nhìn đồng tử của tay súng bản tỉa dần mất đi ánh sáng, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó dùng tay kéo tay súng bắn tỉa lại, bàn tay bắt đầu lục lọi trong áo y.
Không ngoài dự liệu, trên người tay súng bản tỉa không có gì chứng minh thân phận của y. Cho dù Giang. Truyện Xuyên Nhanh
Nguyên lật trong cổ tay áo cũng không tìm được thứ gì.
Nhìn người chiến sĩ trước mặt, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó xé một góc áo của y, nhẹ nhàng lau đi vệt đen trên gương mặt, lộ ra một vẻ mặt cương nghị.
Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu. Chiến sĩ như vậy vốn là rường cột của nước nhà, chỉ là hắn không tha thứ cho người khác uy hiếp hắn. Lần này hắn may mắn nhưng lần sau chưa chắc.
Hắn cầm điện thoại chụp hình gương mặt của tay súng bắn tỉa, sau đó cầm khẩu súng bản tỉa và mấy viên đạn, thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi đi xuống.