Đối mặt với tốc độ kinh khủng của đối phương, trán tay súng bắn tỉa xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí sau lưng cũng phát lạnh.
Y rất nhanh di chuyển khẩu súng, truy tìm thân ảnh màu đỏ. Y biết rõ, nếu như y không thể bắn ngã hắn trước khi đối phương cách mình hai mươi thước, chỉ sợ người chết sẽ là y.
Là một sát thủ ám sát siêu hạng, mặc dù trong lòng kinh hãi đến cực độ, tay y vẫn vững như cũ, khẩu súng rất nhanh tìm kiếm thân ảnh đối phương, đồng thời trong lòng tiến hành dự đoán phương hướng mà đối phương sẽ đến.
Đùng đùng! Hai viên đạn xẹt qua bên người Giang Nguyên, tạo thành một đám bụi.
Giang Nguyên không ngừng di chuyển cơ thể, thỉnh thoảng lăn tròn trên mặt đất, trốn thoát sự tấn công từ phía trên ngọn núi.
Cảm giác bên cạnh xuất hiện từng cơn gió lạnh, trong lòng Giang Nguyên cũng lạnh theo. Mặc dù trước đây hắn cũng là từ làn mưa đạn sống sót bước ra, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lại có một ngày, hắn sẽ nằm trong tình huống không có vật che lấp, tiến hành tập kích một tay súng bản tỉa siêu hạng.
Trong tình huống như vậy, cách xa gần trăm thước, đối mặt với một tay súng bắn tỉa, tất cả mọi người sẽ cho rằng chính là chịu chết.
Giang Nguyên biết hắn không sợ chết, nhưng ỷ vào. một loại thiên phú đặc biệt mà tấn công đối phương, thật sự là to gan lớn mật.
Nhưng Giang Nguyên cũng hiểu rõ nguyên nhân đáng để hắn mạo hiểm. Chính là hắn xác định đây là lần đầu tiên hắn bước đến gần đến chân tướng toàn đội Cô Lang bị giết.
Ngoại trừ điều này, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân có người phái sát thủ đến giết hắn. Chỉ cần hắn bắt được tay súng bắn tỉa này, hắn có thể tra ra phương hướng. Cho dù không cách nào tập trung vào. người chủ chốt, nhưng phạm vi điều tra có thể thu nhỏ lại.
Cho nên, hắn nguyện ý mạo hiểm. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn có được cơ hội tương tự là rất khó.
Đoàng. Giang Nguyên vừa mới nghiêng người sang bên trái, một làn gió xẹt qua cánh tay phải của hắn.
Cảm giác cánh tay phải có chút tê rần, Giang Nguyên không khỏi hít sâu một hơi. Hắn biết cánh tay của mình chỉ sợ đã bị thương.
Chỉ cần hắn chậm một chút, tính mạng của hắn sẽ lên đường.
Nhưng Giang Nguyên không ngừng tiến về phía trước, chỉ còn ba mươi mét nữa thôi và hắn cẩn thận một chút là có thể bước qua ngay.
Trán tay súng bản tỉa đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí ngay cả lông mi cũng dính hai giọt mồ hôi hột. Chỉ là ngay cả chớp mắt y cũng không dám chớp, bởi vì sinh tử đang ở ngay trước mặt.
Đối phương chết hay y chết sẽ được quyết định trong vài giây sắp đến.
Đùng. Ánh mắt tay súng bắn tỉa nhìn chằm chằm Giang Nguyên, sau đó phát động viên đạn cuối cùng.
Cùng một lúc, Giang Nguyên đạp mạnh dưới chân, thân hình bay lên, một nhánh cây nhỏ to bằng cánh tay rơi xuống phía sau.
Nhìn đối phương cầm con dao găm làm ra tư thế đề phòng, Giang Nguyên nhẹ nhàng phất tay, lẳng lặng nhìn gương mặt được bôi đen đằng trước.
Ánh mắt Giang Nguyên lóe lên:
– Anh có biết, có súng thì anh còn có hy vọng, nhưng cái này đối với tôi là vô ích.
Tay súng bắn tỉa cũng không lên tiếng, chỉ cầm con dao trong tay, lạnh lùng nhìn Giang Nguyên.
Thấy biểu hiện của đối phương, Giang Nguyên có chút cười khổ. Là thành viên của Cô Lang, hắn biết rất rõ bộ đội đặc chủng trong nước khi gặp phải địch nhân sẽ có biểu hiện như thế nào.
Cho dù biết rõ không phải là đối thủ, trừ khi có mệnh lệnh rút lui, còn lại thì tuyệt đối sẽ liều chết đánh một trận.
– Được rồi, nếu anh không buông tay, tôi cũng không miễn cưỡng.
Giang Nguyên chậm rãi nói, tận lực làm cho giọng nói của mình thấp xuống, trong đầu hiện lên một tin tức:
– Thiên phú bậc một: Mê hoặc khởi động.
– Tôi biết năng lực bản tỉa của anh đạt đến trình độ này, trên cơ bản đều là tinh anh của bộ đội đặc chủng. Anh là người của Tàng Phong? Tuyết Lang hay là Nộ Giao?
Giang Nguyên mỉm cười nhìn tay súng bản tỉa.