Quản gia Trịnh đứng trong góc mật báo, còn Khương Tự hoàn toàn không biết gì cả.
Cửa cuốn dày nặng đóng chặt lại, chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu sáng vào trong cửa hàng, ngay cả không khí cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Nhưng Khương Tự vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí cô còn tìm một chỗ ngồi xuống.
Quản gia Trịnh nói chuyện điện thoại xong thì lập tức chạy về bên cạnh Khương Tự, ông ấy như một thần bảo vệ, kiên quyết ngăn chặn Kỳ Tầm và Phó Tế Thần.
Dù sao thì hai người này, một người từng là lãng tử phong lưu, một người hiện tại còn có hợp tác với Khương Cẩm Nguyệt.
Nói tóm lại bọn họ đều không phải là người tốt.
Trịnh quản gia cất cao giọng: “Cô chủ, ông chủ đang trên đường tới rồi, bảo tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho ngài.”
Nói gần nói xa, đều là sợ Khương Tự bị người ta bắt nạt.
Kỳ Tầm và Phó Tế Thần nghe vậy thì đều im lặng.
Lúc này, một nhân viên khác trong cửa hàng bước nhanh tới: “Tổng giám đốc Kỳ, nguồn điện dự phòng không khởi động được, cũng không rõ là trục trặc ở đâu.”
Kỳ Tầm nhăn mày: “Không phải mấy hôm trước vừa kiểm tra rồi sao?”
Lúc trước Kỳ Tầm nghĩ có lẽ có một ngày Khương Tự sẽ bước vào cửa hàng sườn xám này của anh ta.
Anh ta biết Khương Tự là một người rất cẩn thận, cho nên anh ta đã dặn dò rằng thiết bị an toàn trong cửa hàng phải kiểm tra thường xuyên.
Bây giờ đèn trên trần bỗng dưng tắt ngóm mà chẳng biết do đâu, nguồn điện dự phòng cũng mất tác dụng.
Nhân viên cửa hàng không hiểu ra sao, đương nhiên là không đáp nổi.
Phó Tế Thần mở miệng: “Nguồn điện ở đâu? Tôi có thể đi xem thử.”
Khương Tự chợt đứng dậy: “Không cần.”
Kỳ Tầm và Phó Tế Thần sôi nổi nhìn về phía Khương Tự.
Ánh trăng trong trẻo chiếu vào, dưới ánh sáng lặng lẽ, Khương Tự bỗng bật cười, bộ sườn xám màu xanh nhạt trên người như là bầu trời trong xanh.
Bởi vì nụ cười của Khương Tự mà cả người cô có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều, giọng điệu vẫn cao ngạo như cũ nhưng lại mang theo một chút cảm giác ỷ lại mà chính cô cũng không phát hiện.
“Bởi vì Lục Lẫm đến rồi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang.
Mọi người nhao nhao quay đầu, vừa rồi bọn họ căn bản không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sao Khương Tự lại có thể biết chính xác được là Lục Lẫm tới?
Chẳng lẽ đây chính là thần giao cách cảm giữa vợ chồng sao?
Khương Tự mới không nói cho người khác biết là bởi vì vừa rồi hệ thống nhắc nhở cô là thu được 20 vạn giá trị số mệnh từ Lục Lẫm.
Cửa cuốn kéo lên, ánh sáng chảy vào từ dưới khe cửa.
Người tới đứng ngược sáng, ánh sáng chiếu qua từ sau lưng anh.
Bóng dáng trên mặt đất tựa đêm tối lạnh lùng.
Vóc người Lục Lẫm cao, mặt mày lạnh lẽo.
Dù cho ánh sáng trong cửa hàng rất ảm đạm nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng khuôn mặt anh một cách rõ ràng.
Ánh mắt Lục Lẫm rơi xuống người Khương Tự đầu tiên, phát hiện cô bình yên vô sự thì lập tức quét sang Kỳ Tầm.
Cuối cùng dừng lại trên người Phó Tế Thần.
Người kia đứng trong góc tối, đáy mắt thâm trầm không rõ.
Lục Lẫm chau mày, anh nhớ tới lời Khương Tự từng nhắc nhở mình.
Người đàn ông trước mặt này là con riêng của nhà họ Lục, Phó Tế Thần.
Nhưng mà ánh mắt Lục Lẫm chỉ dừng trên người anh ta mấy giây rồi lại nhanh chóng dời đi chỗ khác.
Anh bước nhanh tới bên cạnh Khương Tự.
Lục Lẫm thấp giọng nói: “Tôi đến chậm rồi.”
Khương Tự dùng giọng mũi hừ một tiếng: “Là rất chậm, đã qua mười lăm phút rồi.”
Khương Tự ra vẻ kiêu căng mạnh miệng, nhưng không khó nhận ra sự thiên vị của cô đối với Lục Lẫm trong giọng nói.
Bởi vì ngay cả lúc làm nũng thì cô vẫn cứ kiêu ngạo.
Nhìn tương tác giữa hai người, trong lòng Kỳ Tầm không cầm được cảm thấy đắng chát.
Anh ta cho rằng anh ta có thể thản nhiên đối mặt với Khương Tự và Lục Lẫm, nhưng lúc thực sự nhìn thấy màn này vẫn khiến trái tim anh ta cảm thấy đau nhói.
Bọn họ sóng vai đứng, chỉ cần nhìn thấy hai người này thì liệu có ai có thể không khen một câu.
Thật xứng đôi.
Kỳ Tầm nhấp môi, lúc mở miệng lần nữa trong giọng nói đã hơi khàn.
Anh ta nhìn về phía Lục Lẫm: “Giám đốc Lục, đã lâu không gặp.”
Lục Lẫm gật đầu với anh ta: “Giám đốc Kỳ.”
Rõ ràng chỉ là nói chuyện gọi tên đơn giản nhưng trong không khí lại ẩn giấu mùi thuốc súng.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Khương Tự nhíu mày nhìn nhắc nhở của hệ thống.
[Nhận được 30 vạn giá trị số mệnh từ Lục Lẫm]
[Nhận được 25 vạn giá trị số mệnh từ Phó Tế Thần]
Khương Tự nghĩ thầm, từ lúc Lục Lẫm tới đây đến bây giờ Phó Tế Thần cũng có nói câu nào đâu nhỉ.
Lấy ở đâu ra nhiều giá trị số mệnh thế?
Hơn nữa không phải ban nãy vừa nhận được giá trị số mệnh từ Lục Lẫm rồi à, sao bây giờ tâm trạng của anh còn dao động ghê thế?
Lần trước cô tiêu nhiều tiền của anh vậy mà anh còn chẳng có phản ứng lớn thế này.
Đúng là Phó Tế Thần không hề lên tiếng, anh ta nhìn sang Lục Lẫm, ánh mắt nặng nề.
Đây coi như là lần đầu tiên anh ta và Lục Lẫm gặp mặt.
Anh ta đã ẩn giấu thân phận nhiều năm, vẫn luôn che giấu rất tốt.
Nhưng vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Lục Lẫm, Phó Tế Thần đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, Lục Lẫm sớm đã biết thân phận của anh ta.
Dù cho lúc đó ánh mắt của Lục Lẫm rất bình tĩnh, không có dao động.
Lúc này, đèn trên đầu chợt sáng lên, ánh đèn chỉ loé một cái.
Một giây sau, “bụp” một tiếng, bóng đèn lập tức nổ tung, nuốt sạch ánh sáng.
Lục Lẫm hành động rất nhanh, anh quay lưng lại ngăn trước mặt Khương Tự.
Mảnh vỡ bóng đèn đều rơi xuống trên vai anh.
Mặc dù bóng đèn đã nổ tung nhưng mảnh vỡ vừa mảnh vửa nhỏ, lực công kích không mạnh, chỉ đơn giản là bay lả tả rơi đầy vai Lục Lẫm.
Khương Tự lấy lại tinh thần, kéo Lục Lẫm sang một bên, rời xa khu vực bừa bộn này.
Cô mím môi: “Lại đến nữa.”
Lục Lẫm động viên vỗ vỗ lưng cô: “Tôi không sao.”
Khương Tự và Lục Lẫm kẻ tung người hứng, lời nói ra chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu.
Ăn ý không nói thành lời.
Dưới ánh đèn chớp nhoáng, Phó Tế Thần thấy rõ diện mạo của Lục Lẫm.
Lục Lẫm giống như từ khi sinh ra đã hướng về phía mặt trời, rực rỡ loá mắt.
Mà anh ta lại như quanh năm sống ở nơi hẻo lánh tối tăm, ngay cả ánh sáng cũng không chiếu vào được.
Phó Tế Thần bỗng dưng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, giọng của anh ta lạnh lẽo: “Quan hệ của ông chủ Lục và cô chủ Lục tốt thật đấy.”
Rõ ràng là anh ta đang khen người nhưng lại chẳng nghe ra được một chút xíu ý tứ chúc phúc nào.
Lục Lẫm xoay người, mặt mày lạnh lùng.
Lúc nhìn về phía Phó Tế Thần, anh rõ ràng không kiên nhẫn và dịu dàng như lúc đối diện với Khương Tự ban nãy.
Giọng điệu của anh lạnh lẽo, không chút độ ấm.
“Hình như quan hệ giữa tôi và vợ tôi không cần phải giải thích với một người ngoài.”
Lục Lẫm chỉ thẳng Phó Tế Thần là người ngoài, nói cách khác, bất kể anh và Khương Tự ở chung như thế nào đều không liên quan gì tới Phó Tế Thần.
Nên đương nhiên, Phó Tế Thần không có tư cách đánh giá.
Khương Tự không ý thức được gió nổi mây vần giữa bọn họ.
“Đi thôi Lục Lẫm, tôi muốn về nhà.”
Lục Lẫm “ừ” một tiếng, như vô tình nói một câu: “Có một số cửa hàng ngay cả cơ sở thiết bị cũng chưa đến nơi đến chốn, không biết khi nào sẽ gặp nguy hiểm.”
“Về sau đừng tới nữa.”
Câu nói này của Lục Lẫm là đang nói xấu Kỳ Tầm với Khương Tự ngay trước mặt anh ta.
Vừa dứt lời, mặt Kỳ Tầm lập tức đen xì, anh ta đứng nơi ánh sáng mờ tối, nhìn không rõ biểu cảm.
Kỳ Tầm lập tức nhìn về phía Khương Tự, chờ đợi phản ứng của cô.
Không ngờ Khương Tự lại gật đầu: “Không sai, lần sau tôi không tới nữa.”
Kỳ Tầm: “…”
Anh ta tức giận tới suýt chút nữa thì lên tiếng cãi lại, cửa hàng này chỉ từng xảy ra sự cố một lần.
Bị Lục Lẫm nhắc tới như vậy cứ như chỗ này của anh ta là nơi cực kỳ nguy hiểm, ngay cả cửa Khương Tự cũng không dám tới.
Lần đầu tiên anh ta phát hiện, bởi vì ghen mà người xưa nay vốn lạnh lùng như Lục Lẫm còn biết thể hiện ra một khía cạnh như thế này.
Lục Lẫm lại như không phát hiện điều gì: “Nếu cô chủ muốn đi dạo các cửa hàng sườn xám mới, vậy sau này tôi sẽ mở một cửa hàng cho cô.”
Khương Tự ngạc nhiên ngửa đầu nhìn anh: “Được thôi.”
Phó Tế Thần cười lạnh trong lòng, cửa hàng sườn xám kia ngay cả cái bóng cũng còn chưa có, Khương Tự vui vẻ sớm quá rồi đấy.
Hơn nữa cứ coi như muốn làm sườn xám thì cũng chưa chắc đã vượt qua được thiết kế của anh ta.
Trong lòng Phó Tế Thần và Kỳ Tầm cùng phỉ nhổ hành vi của Lục Lẫm nhưng hết lần này tới lần khác Khương Tự chỉ cảm kích mỗi Lục Lẫm.
So sánh thì bọn họ quả là thua thảm hại.
Khương Tự đi theo Lục Lẫm ra ngoài: “Cửa hàng sườn xám phải dựa theo yêu thích của tôi, nhà thiết kế cũng phải tìm người tốt nhất, còn có…”
Cô nói liên miên không dứt, chưa đi tới cửa đã liệt kê một đống yêu cầu.
Lục Lẫm cúi người, lắng nghe cực kỳ kiên nhẫn, câu nào cũng đồng ý.
Khương Tự đưa ra nhiều yêu cầu như vậy bởi vì cô biết mặc kệ mình muốn gì đi nữa chắc chắn Lục Lẫm đều sẽ làm được cho cô.
Khương Tự và Lục Lẫm vừa rời đi thì ánh đèn trong cửa hàng chợt sáng lên.
Phó Tế Thần và Kỳ Tầm liếc nhau.
Người trước hờ hững dời ánh mắt, người sau thì chờ sau khi người trước đi lập tức nổi giận đóng cửa chính của cửa hàng sườn xám lại.
–
Khương Cẩm Nguyệt đã biết Phó Tế Thần về nước, nhưng hành tung của anh ta quá thần bí nên cô ta căn bản không tìm thấy người, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Vì duy trì giá trị yêu thích của những người qua đường kia, cô ta nhất định phải gia tăng độ hiện diện của bản thân.
Lúc trước cô ta ra nước ngoài vì Phó Tế Thần, ít có hoạt động trong nước, độ nổi tiếng giảm xuống không ít.
Lần này Khương Cẩm Nguyệt cố ý tìm đến một chương trình chuyên làm từ thiện, nói bản thân muốn quyên góp tiền, đồng thời cô ta bằng lòng phát sóng trực tiếp gặp mặt người bệnh mà cô ta giúp đỡ.
Trước khi vào bệnh viện Khương Cẩm Nguyệt đã thông báo cho trợ lý: “Chuẩn bị kỹ càng nước khử trùng, đợi lát nữa kết thúc phát sóng trực tiếp tôi cần dùng ngay.”
Tổ chương trình đã trao đổi với bệnh nhân, thời gian ghi hình rất ngắn, sẽ không ảnh hưởng đến trật tự bình thường.
Ngày này Khương Cẩm Nguyệt đánh nhiều phấn lót hơn, chẳng biết sao sáng nay lúc rời giường tình trạng làn da của cô ta trở nên kém hơn rất nhiều.
Rõ ràng hôm qua vừa đến thẩm mỹ viện nhưng tình huống lại càng tệ hơn.
Camera vừa bật, Khương Cẩm Nguyệt cười ngọt ngào: “Chào cả nhà, hôm nay tôi đến đây là muốn kêu gọi mọi người quan tâm đ ến những người cần giúp đỡ.”
“Tôi chỉ là cố gắng hết sức mình thôi.”
Quả nhiên bình luận trực tiếp đều đang khen Khương Cẩm Nguyệt.
[Cẩm Nguyệt tốt bụng quá, vừa về nước đã làm từ thiện.]
[Người đẹp lòng cũng thiện, tôi đúng là không hâm mộ sai thần tượng!]
[Chỉ có mình tôi cảm thấy Khương Cẩm Nguyệt trang điểm quá đậm à? Không phải làm từ thiện à? Không cần phải trang điểm đậm thế này chứ!]
[Làm từ thiện còn phải bị châm chọc, cút.]
Khương Cẩm Nguyệt như ý nguyện nhìn thấy lượng giá trị số mệnh nhận được.
Cô ta đi đến bên cạnh giường người bệnh được chọn giúp đỡ.
Bệnh nhân này mới 18 tuổi đã kiểm tra ra bị bệnh ung thư máu.
Vì để được điều trị tốt hơn mà mẹ của cô bé dẫn cô bé chuyển từ trấn nhỏ đến thành phố A.
Khương Cẩm Nguyệt nhẫn nại ngồi xuống cạnh chân người bệnh, cười dịu dàng: “Em tên là Tào Thanh Thiền à? Vậy chị gọi em là Tiểu Thiền nhé.”
“Chị sẽ cho em một khoản tiền thuốc men, hi vọng em có thể mau chóng tìm được người quyên tặng thích hợp, yên tâm điều trị.”
“Thật ạ?”
Nghe đến đây trên khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Thiền hiện lên chút ánh sáng, cô gái nắm lấy tay Khương Cẩm Nguyệt.
Trên cánh tay Tiểu Thiền đầy hình xăm, so với cánh tay sống an nhàn sung sướng của Khương Cẩm Nguyệt càng lộ ra khác biệt giữa hai người.
Khương Cẩm Nguyệt vô thức nhíu mày.
Nhưng cô ta nhanh chóng ý thức được hiện tại đang phát sóng trực tiếp, lập tức khôi phục bình thường.
Khương Cẩm Nguyệt lặng lẽ rút tay về, lộ ra nụ cười động viên: “Tất nhiên.”
Trên mặt cô ta treo nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, thật ra là ghét bỏ muốn chết.
Lúc này PD đang giám sát quay hình nói một câu: “Cẩm Nguyệt, cô và Tiểu Thiền lớn lên khá giống nhau ấy nhỉ?”
PD nói lời chỉ là vô tâm nhưng trong lòng Khương Cẩm Nguyệt lại không thoải mái.
Có ý gì, so sánh cô ta với loại người này?
Vốn dĩ Khương Cẩm Nguyệt chỉ coi Tiểu Thiền là người công cụ.
Nhưng nghe thấy PD nói như vậy, lúc này cô ta mới cẩn thận quan sát người bệnh kia.
Mặc dù là Tiểu Thiền không phải là một cô gái ngoan nhưng lại có một đôi mắt lá liễu, đường nét đôi mắt rất xinh xắn.
Đúng thật là rất giống Khương Cẩm Nguyệt.
Trước kia fan hâm mộ khen đôi mắt lá liễu của Khương Cẩm Nguyệt lên tận trời, nói khí chất của cô ta ngây thơ trong trắng, ít nhiều đều nhờ đôi mắt trong trẻo kia.
Khương Cẩm Nguyệt chỉ có thể nói tiếp thuận theo lời PD: “Có thể là chúng ta khá có duyên đây mà.”
Nhân viên công tác còn nói: “Nghe nói mẹ của Tiểu Thiền là viện trưởng viện mồ côi, cũng là người tốt giúp người làm niềm vui.”
Nghe thấy mấy chữ viện mồ côi, Khương Cẩm Nguyệt hơi hoảng hốt.
Khương Tự cũng là lưu lạc đến viện mồ côi, rồi được mẹ nuôi dẫn về nhà.
Sau chốc lát ngẩn người, Khương Cẩm Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn: “Được rồi, chúng ta không nên quấy rầy Tiểu Thiền nghỉ ngơi, có cơ hội gặp lại nhé.”
Camera vừa tắt thì vẻ dịu dàng trên mặt Khương Cẩm Nguyệt cũng bớt hơn phân nửa.
Cô ta đứng dậy khỏi giường bệnh, không đợi nhân viên công tác rút lui đã đi ra khỏi phòng bệnh trước.
Trên hành lang.
Trợ lý lập tức đưa khăn tay tiêu độc qua.
Khương Cẩm Nguyệt cau mày nhận lấy, dùng sức lau tay mấy lần: “Đã nói đừng có tiếp xúc cơ thể rồi, người đó tính làm gì, tùy tiện nắm tay của tôi.”
“Còn có tên PD họ Dương kia nữa, lại còn nói trông con bé đó giống tôi, nói đùa gì vậy.”
Trợ lý chỉ đứng bên cạnh góp lời.
Cô ấy không dám nói, Tiểu Thiền và Khương Cẩm Nguyệt đúng là giống một đôi chị em.
Dù sao cũng giống hơn với Khương Tự nhiều.
Khương Cẩm Nguyệt đi rất vội, ở ngã rẽ cô ta đụng phải một người, người đó bị đụng ngã xuống đất.
Bộ đồ ăn và cốc rơi đầy đất.
Người phụ nữ kia đang chuẩn bị xoay người nhặt đồ thì lơ đãng ngẩng đầu.
Vào giây phút nhìn thấy Khương Cẩm Nguyệt, bà ta bỗng dưng ngây người.
Đôi mắt của người phụ nữ này và cặp mắt lá liễu của Khương Cẩm Nguyệt quả thực là chẳng khác gì paste.
Ngay cả ngũ quan của hai người cũng hơi tương tự.
Khương Cẩm Nguyệt nhìn người phụ nữ từ trên cao xuống, không có chút lòng thương hại nào.
Nhìn thấy cặp mắt lá liễu quen thuộc kia, cô ta càng tức giận.
Lại là mắt lá liễu, cô ta là khuôn mặt phổ thông chắc?
Khương Cẩm Nguyệt đeo khẩu trang, giọng điệu không chút nể tình.
“Nhìn cái gì? Người không nhìn rõ đường là bà.”
Người phụ nữ không phản bác, chỉ nói một câu xin lỗi rồi yên lặng nhặt đồ lên rời đi.
Bà ta rẽ hướng, đi vào một phòng bệnh.
Người quay phim vừa rời khỏi phòng bệnh, bên trong đã truyền đến tiếng chơi game.
Trên giường bệnh, Tiểu Thiền ngẩng đầu nhìn về phía bàn tay trống trơn của người phụ nữ, giọng điệu rất hung dữ: “Sao không lấy cơm trưa đến? Bác sĩ nói tôi không thể đói bụng.”
Ngay cả một tiếng mẹ Tiểu Thiền cũng không gọi, chỉ lo phát ti3t lửa giận của mình.
Trước kia người phụ nữ còn dạy dỗ vài câu, nhưng lúc này bà ta lại ngẩn người đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Không nhận được đáp lại, Tiểu Thiền ném di động lên giường.
Cô ta bỗng nghĩ tới Khương Cẩm Nguyệt mặc cả cây đồ hiệu ban nãy: “Phiền muốn chết, nếu như tôi cũng có họ hàng có tiền thì tốt rồi.”
Ánh mắt người phụ nữ lập loè.
Khương Cẩm Nguyệt là con gái ruột của bà ta, nhiều năm không gặp, cô ta sống tốt đúng như những gì bà ta nghĩ.
Nếu như Tiểu Thiền không tìm thấy người quyên tặng tuỷ, bà ta có nên liên lạc với Khương Cẩm Nguyệt không?
–
Khương Cẩm Nguyệt muốn tham gia “Đóng phim thật sự rất khó”, tin tức nhanh chóng lan truyền, dẫn tới cư dân mạng thảo luận sôi nổi.
[Không phải chứ không phải chứ, Khương Cẩm Nguyệt lại muốn tham gia gameshow! Nhưng vì sao cô ta lại tham gia loại chương trình chơi mánh lới như này nhỉ?]
[Nhìn tài nguyên dạo này của Khương Cẩm Nguyệt là biết, bị giám đốc Kỳ chán, bị tập đoàn Lục thị phong sát, cô ta còn có thể nhận được kịch bản nào tốt chứ?]
[Mặc dù mọi người xem thường ngài W, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, “Những vì sao” đầu tư 3 tỷ, đặt ở đâu cũng đều là tài nguyên cấp cao nhất đó. Khương Cẩm Nguyệt muốn tham gia bộ phim này là rất bình thường hiểu chứ?]
[Bên trên là người điều hướng dư luận của ngài W à? Cho dù anh ta có đầu tư hơn nữa thì chắc chắn cũng không bằng cô J bỏ 100 triệu đầu tư “Tình yêu trong thành phố chết”, đến lúc đó bị treo lên đánh thì xấu hổ lắm.]
[Gần đây cô J nhà chúng tôi rất ít xuất hiện, xin đừng kiếm thêm antifans cho cô ấy, cảm ơn.]
[Mời người điều hướng dư luận của ngài W rời xa cô J.]
Rõ ràng là hot search liên quan tới Khương Cẩm Nguyệt vậy mà dân mạng trò chuyện một hồi lại xoay quanh người cô J.
Cô J, không hổ là vua lưu lượng.
Kể từ sau khi biết Khương Tự là ngài W thì Lục Tư Việt vẫn luôn chú ý tiến độ của chương trình “Đóng phim thật sự rất khó”.
Vào ngày phát sóng trực tiếp kỳ tiếp theo của chương trình, Lục Tư Việt cố ý từ chối tất cả công việc.
Anh ở trong phòng nghe động tĩnh, ngay lúc Khương Tự chuẩn bị ra cửa thì chợt xuất hiện ở phòng khách.
Khương Tự bị giật mình, cô vuốt ngực nhẹ nhàng nói: “Lục Tư Việt, cậu làm tôi giật mình đấy.”
Thấy Khương Tự mặc đồ tây, Lục Tư Việt ho nhẹ hai tiếng: “Tối nay tôi không có công việc, có thể đi theo chị đến trường quay xem không?”
Khương Tự hơi híp mắt: “Không phải là cậu muốn đi xem Khương Cẩm Nguyệt chứ?”
Nghe vậy Lục Tư Việt chối ngay lập tức: “Tuyệt đối không phải!”
“Thật hưả?” Khương Tự chống cằm, đánh giá Lục Tư Việt, cô nghĩ đến gì đó, đột nhiên bật cười.
“Nếu cậu đã muốn đi cùng tôi như thế, vậy thì chỉ có thể giả làm bảo tiêu của tôi, nếu không bằng lòng…”
Lục Tư Việt không cần nghĩ ngợi: “Được.”
Đừng nói là bản thân anh mà ngay cả Khương Tự cũng ngẩn cả người.
Khương Tự cười híp mắt nói: “Xe của tôi, sẽ chỉ chờ cậu mười phút.”
Năm phút sau.
Lục Tư Việt mặc âu phục quần tây, đeo kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai xuất hiện trước xe của Khương Tự.
Lo Khương Tự đi trước nên Lục Tư Việt dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo xong bèn chạy ra.
Thấy Lục Tư Việt có thành ý như vậy nên Khương Tự miễn cưỡng cho anh lên xe của cô.
Xe xuất phát từ nhà họ Lục, vững vàng lái đến trường quay.
Khương Tự và Lục Tư Việt qua hậu trường.
Một lát sau, vòng thi đấu thứ hai của chương trình “Đóng phim thật sự rất khó” bắt đầu, lần này chia thành hai kỳ phát sóng, màn quan trọng của kỳ đầu tiên là trận PK kỹ thuật diễn giữa Khương Cẩm Nguyệt và Thư Gia Tâm.
Từ trước đến nay kỹ thuật diễn của Khương Cẩm Nguyệt đều được khen ngợi, mà Thư Gia Tâm nổi tiếng mặt đơ.
Cư dân mạng đương nhiên cảm thấy tối nay Khương Cẩm Nguyệt sẽ thắng.
[Ai so kỹ thuật diễn với Thư Gia Tâm đều sẽ thắng chứ nhỉ, Khương Cẩm Nguyệt thắng dễ dàng quá đi.]
[Một vòng đấu không có gì gay cấn, Khương Cẩm Nguyệt thắng chắc.]
[ Khương Cẩm Nguyệt chưa từng tham gia gameshow, ai biết cô ta diễn trực tiếp sẽ thế nào?]
[Cứ xem xem, rốt cuộc là Thư Gia Tâm sẽ xoay ngược tình thế hay là Khương Cẩm Nguyệt sẽ thắng?]
Lúc này, Thư Gia Tâm và Khương Cẩm Nguyệt đi lên sân khấu.
Bọn họ đã sớm học thuộc lòng kịch bản.
Thư Gia Tâm và Khương Cẩm Nguyệt, một người là con gái Hán gian, một người là thiên kim tiểu thư.
Thật ra hai người bị đánh tráo từ nhỏ, Thư Gia Tâm mới là thiên kim tiểu thư thật sự.
Nhưng vào lúc Thư Gia Tâm biết được chân tướng năm đó thì cô ấy đã làm sai rất nhiều chuyện, bị mọi người chế nhạo.
Mà Khương Cẩm Nguyệt vẫn trong sạch như cũ.
Kịch bản hai người diễn trên sân khấu là sau khi Thư Gia Tâm biết chân tướng, cô ấy chật vật đi trên đường, vô tình gặp phải Khương Cẩm Nguyệt.
Khương Cẩm Nguyệt cho rằng Thư Gia Tâm diễn nhân vật phản diện, làm rất nhiều chuyện sai.
Mà vai diễn của cô ta thì sạch sẽ thuần khiết.
Lúc trước chuyện thiên kim thật giả giữa Khương Cẩm Nguyệt và Khương Tự lộ ra trên mạng, cô ta đã dây vào rất nhiều chỉ trích.
Lần này cô ta muốn ám chỉ mọi người rằng mặc dù cô ta là thiên kim giả nhưng cô ta trong sạch. So sánh với cô ta thì Khương Tự mới là nhân vật phản diện.
Khương Cẩm Nguyệt hi vọng nhờ vào đó mà khiến mọi người thương tiếc cô ta.
Thư Gia Tâm nhìn Khương Cẩm Nguyệt.
Cô ấy đã đắm chìm trong kịch bản, trong đó Khương Cẩm Nguyệt mới là con gái Hán gian.
Cô ấy tức giận nhìn về phía Khương Cẩm Nguyệt.
Cụ của Thư Gia Tâm chết trong kháng chiến, từ nhỏ người trong nhà vẫn luôn truyền thụ tư tưởng yêu nước cho cô ấy, cô ấy cực kỳ căm thù những kẻ tổn hại lợi ích quốc gia.
Nhìn Khương Cẩm Nguyệt, Thư Gia Tâm không khỏi sôi sục nỗi hận đối với Hán gian.
Cô ấy vô thức sửa lời kịch, biểu đạt nỗi oán giận của mình.
Thư Gia Tâm nhìn sang Khương Cẩm Nguyệt.
“Cô được lớn lên trong sự yêu chiều, mà tôi thì sao? Từ nhỏ tôi phải nhận hết ức hiếp, người người ghét bỏ tôi là con gái của Hán gian.”
“Nếu ngay từ đầu là cô ở lại nhà họ Quý, đãi ngộ giữa chúng ta có phải sẽ khác không?”
Khương Cẩm Nguyệt khẽ giật mình, đây không phải là lời kịch đã định sẵn mà? Sao Thư Gia Tâm lại đổi lời kịch rồi?
Thư Gia Tâm càng nói càng kích động, cô ấy tiến lên mấy bước, chất vấn Khương Cẩm Nguyệt.
“Là cô tu hú chiếm tổ, cướp đi cuộc sống của tôi!”
Tim Khương Cẩm Nguyệt run lên, cô ta lùi về sau một bước.
Thư Gia Tâm cười lạnh một tiếng: “Rõ ràng là cô thay thế thân phận của tôi, trong lòng lại không áy náy chút nào.”
Câu nói này khiến Khương Cẩm Nguyệt liên tưởng đến hiện thực, cô ta hơi luống cuống, tiếp tục lùi lại mấy bước.
Thư Gia Tâm bỏ xuống câu cuối cùng.
“Cô có từng nghĩ tới không, vào lúc chân tướng bị vạch trần, cô sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ, tất cả mọi người cảm thấy trơ trẽn vì cô!”
Từng câu nói nện xuống, trong lúc hoảng hốt, lời kịch và hiện thực đan vào nhau.
Khương Cẩm Nguyệt chật vật ngã xuống đất, cô ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xuống sân khấu.
Ánh đèn chói mắt.
Bóng người lờ mờ.
Có người đang thì thầm nói chuyện.
Rõ ràng Khương Cẩm Nguyệt cách dưới sân khấu rất xa nhưng cô ta lại nghe thấy được lời bàn luận của mọi người một cách rõ ràng.
“Khương Cẩm Nguyệt tu hú chiếm tổ, là cô ta cướp đi cuộc đời của Khương Tự!”
“Nhìn kìa, cô ta còn học Khương Tự mặc sườn xám cơ đấy? Chằng ra gì cả.”
“Khương Cẩm Nguyệt không đáng có bất luận kẻ nào đồng tình, cô ta đúng là tự làm tự chịu.”
“…”
Nỗi khủng hoảng không cách nào đè nén nổi lên đáy lòng Khương Cẩm Nguyệt, cơ thể cô ta nhẹ nhàng run rẩy, nhưng nỗi sợ cứ như ngọn lửa, bao vây cô ta kín không kẽ hở.
Âm thanh ầm ĩ hỗn loạn, lúc này, trước mắt Khương Cẩm Nguyệt hiện lên một ảo ảnh.
Hình như cô ta… nhìn thấy Khương Tự.
Trong trường quay lớn như vậy, Khương Tự ngạo nghễ đứng ở nơi đó, xung quanh cô loé lên ánh sáng nhàn nhạt.
Trong chớp mắt đó, cô tựa như một vầng trăng sáng.
Khương Tự đứng trên cao khinh rẻ nhìn xuống Khương Cẩm Nguyệt.
Còn Khương Cẩm Nguyệt cả người chật vật.
Khương Tự nhìn Khương Cẩm Nguyệt mà mặt không cảm xúc, cô khẽ mở môi đỏ.
“Khương Cẩm Nguyệt, hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Khương Tự, đã hoàn toàn nghiền nát tia lý trí cuối cùng của Khương Cẩm Nguyệt.
Khương Cẩm Nguyệt quên mất hiện tại cô ta còn đang ở trong trường quay.
Cô ta bỗng giơ tay lên, liều mạng che lỗ tai mình, trên mặt đầy vẻ khủng hoảng, giọng nói run rẩy.
“Tôi không có cướp cuộc đời của cô ta! Tôi cũng không có học theo cô ta mặc sườn xám!”
“Khương Tự, cô đừng tới đây!”
Tiếng của Khương Cẩm Nguyệt vang lên trong không khí, tất cả mọi người im lặng, bọn họ nhìn Khương Cẩm Nguyệt đầy vẻ khiếp sợ.
Cô ta đang nói gì?
Vừa rồi rõ ràng là đang diễn, vì sao Khương Cẩm Nguyệt lại nói mấy lời khó hiểu này?
MC đi về phía Khương Cẩm Nguyệt, cô ấy đỡ Khương Cẩm Nguyệt dậy, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Khương Cẩm Nguyệt đứng dậy, cô ta lấy lại tinh thần, nhìn xuống dưới sân khấu.
Lúc này cô ta mới nhận ra, không có ai chế giễu cô ta, Khương Tự cũng không ở đây.
Tất cả những điều vừa rồi đều chỉ là tưởng tượng của cô ta mà thôi.
Khương Cẩm Nguyệt hơi hối hận, cô ta miễn cưỡng khôi phục cảm xúc, mặt tái nhợt nói: “Xin lỗi.”
Mặc dù Khương Cẩm Nguyệt không nhắc tới chuyện vừa rồi nhưng nghĩ lại những gì cô ta vừa nói thì trong lòng khán giả đều có cảm giác khác lạ.
Cướp mất cuộc đời, học người ta mặc sườn xám.
Còn có…
Khương Cẩm Nguyệt nhắc tới Khương Tự.
Mọi người chợt nhớ tới chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Khương, bọn họ thoáng hiểu ra vì sao Khương Cẩm Nguyệt lại phản ứng như vậy.
[Vừa nãy Khương Cẩm Nguyệt đang chột dạ nhỉ, cô ta cũng biết cô ta cướp mất cuộc đời của Khương Tự đấy.]
[Miệng cô ta hô hào tên Khương Tự, chẳng lẽ là cô ta chột dạ quá nên xuất hiện ảo giác?]
[Lần này kỹ thuật diễn của Thư Gia Tâm có tăng mạnh nhỉ, Khương Cẩm Nguyệt hoàn toàn không tiếp diễn nổi, trước kia nói kỹ thuật diễn của Khương Cẩm Nguyệt tốt, hóa ra tất cả đều là người điều hướng dư luận khoác lác đi.]
[Vừa tới chương trình PK kỹ thuật diễn là Khương Cẩm Nguyệt lập tức lộ nguyên hình, cô ta vẫn đừng nên làm diễn viên nữa thì hơn.]
Khương Tự đọc bình luận trên màn hình, cư dân mạng gần như là nghiêng về một bên mắng Khương Cẩm Nguyệt.
Cô không nghĩ tới lần này Khương Cẩm Nguyệt lại loạn đầu trận tuyến trên sân khấu.
Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này.
Khương Tự hăng hái nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì giá trị số mệnh bên Khương Cẩm Nguyệt ngày càng ít ư?
Trước kia có lẽ chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới Khương Cẩm Nguyệt, nhưng bây giờ chỉ cần là một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cảm xúc của Khương Cẩm Nguyệt tan vỡ.
Thật là thú vị.
Nhìn thấy Khương Cẩm Nguyệt ngã trên sân khấu, Lục Tư Việt lại không cảm thấy cô ta đáng thương, ngược lại trong lòng sinh ra chán ghét.
Vào lúc Khương Cẩm Nguyệt nhắc tới Khương Tự thì trong lòng anh càng chán ghét hơn.
Khương Cẩm Nguyệt là thiên kim giả, vì sao cô ta lại có thể đương nhiên hưởng thụ mọi thứ của Khương Tự?
Khương Tự mới là người bị hại, nhưng khi đó không ai đứng về phía cô.
Vậy mà trước kia anh lại không nhận ra điểm này, giọng điệu lúc nói chuyện với Khương Tự còn rất tệ.
Trong lòng Lục Tư Việt tràn ngập áy náy và tự trách sâu sắc.
Anh nhìn sang Khương Tự, thấp giọng nói một câu.
“Trước kia thái độ của tôi với chị rất tệ, xin lỗi, tôi không nên làm như thế.”
Nghe vậy, Khương Tự nhìn sang.
Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở Khương Tự, thu được 10 vạn giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt.
Cô nhếch môi.
Trên sân khấu, ban giám khảo bắt đầu chấm điểm cho màn biểu diễn của Khương Cẩm Nguyệt.
Thầy Chí Dã không chút khách khí lên tiếng.
“Ngay cả một câu lời kịch cô cũng không tiếp nổi, thôi cô đừng làm diễn viên nữa.”
“Từ lời kịch đến biểu cảm, tình cảm, mỗi một điểm đều không qua cửa, cô làm tôi rất thất vọng.”
Sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt càng tái nhợt.
Cô ta không muốn bị loại, nếu như cô ta cứ rời khỏi trận đấu như vậy thì cô ta không dám tưởng tượng cư dân mạng sẽ nói cô ta thế nào.
Lúc này, đã có kết quả chấm điểm, thầy Chí Dã tuyên bố kết quả.
“Khương Cẩm Nguyệt, điểm của cô thấp nhất vòng đấu, cô bị loại.”
Toàn trường xôn xao.
Lần đầu tiên Khương Cẩm Nguyệt tham gia gameshow, cứ kết thúc ảm đạm như vậy, đây có lẽ là ngày khiến cô ta khó chịu nhất.
Khương Cẩm Nguyệt gần như sụp đổ, tay cô ta siết chặt lấy lòng bàn tay.
Cô ta mà lại thua Thư Gia Tâm? Sao có thể?
Sao cô ta có thể bị loại được, cô ta không cam lòng.
Bỗng dưng, Khương Cẩm Nguyệt chợt nghĩ đến, trước đó Hướng Hoành và Thư Gia Tâm cũng bị loại, nhưng lại được ngài W dùng thẻ đảo ngược cứu lại.
“Chờ đã.” Khương Cẩm Nguyệt đột nhiên lớn tiếng nói.
Cô ta nhìn về phía mô hình ngài W bằng đèn led dưới sân khấu, cô ta cố gắng khống chế cảm xúc, lên tiếng.
“Ngài W còn chưa nói gì.”
Khán giả đột nhiên nghĩ đến, ngài W có quyền lợi đảo ngược kết quả, nếu như ngài W sử dụng thẻ đảo ngược thì Khương Cẩm Nguyệt sẽ không bị loại.
Trước sự chú ý của toàn trường quay, MC hỏi một câu: “Ngài W, ngài muốn sử dụng thẻ đảo ngược với Khương Cẩm Nguyệt không?”
Khương Tự nâng cằm, cô ta cảm thấy Khương Cẩm Nguyệt thật sự rất buồn cười.
Khương Tự mở miệng, trên sân vang lên giọng nam thô kệch của ngài W.
“Tấm thẻ đảo ngược này…”
Khán giả tập trung nghe lời ngài W nói, Khương Cẩm Nguyệt cũng căng thẳng nắm chặt tay.
Một giây sau, giọng ngài W tiếp tục vang lên.
“Tôi từ chối dùng tấm thẻ này cho Khương Cẩm Nguyệt.”
Ngài W bật cười một tiếng.
“Khương Cẩm Nguyệt, you out!”
Khương Cẩm Nguyệt mặt xám như tro, trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ.
Cô ta xong rồi.
Có thể nghĩ tới, con đường sau này của cô ta sẽ gian nan cỡ nào, tài nguyên của cô ta sẽ tụt dốc không phanh.
Tối nay, “Đóng phim thật sự rất khó” trèo lên mấy cái hot search.
#Khương cẩm Nguyệt thất thố vấp té#
#Ngài W tái hiện out#
#Khương Cẩm Nguyệt bị loại#
…
Tối nay độ bàn tán về Khương Cẩm Nguyệt đạt mức cao nhất gần đây, chẳng qua tất cả những gì cô ta thu được đều là tiếng mắng.
–
Sau khi “Đóng phim thật sự rất khó” kết thúc ghi hình, rất nhiều trang truyền thông đều nhao nhao vọt tới hậu trường, muốn phỏng vấn ngài W.
Người đến quá nhiều, nhóm bảo tiêu không ngăn được.
Phó tổng giám đốc Nhậm kiểm tra tình huống một lượt, anh lo lắng báo cáo với Khương Tự.
“Tổng giám đốc Khương, rất nhiều truyền thông xông tới.”
Qua thêm một lúc, phó tổng giám đốc Nhậm lo âu mở miệng.
“Truyền thông rất muốn phỏng vấn ngài, ngày càng nhiều người đến…”
“Tổng giám đốc Khương, ngoài cổng toàn là người, chắc là chúng ta không ra được.”
Khương Tự nhíu mày. cô cũng không muốn bị truyền thông chụp được ảnh, cô muốn khiêm tốn làm ngài W.
Thế nhưng ngoài cổng quá nhiều người, nếu như cô ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị chặn lại.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Tôi giả làm ngài W đi ra ngoài, chờ sau khi tôi dẫn truyền thông đi thì chị lại trở ra.”
Khương Tự ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt nghiêm túc nói: “Như vậy thì chị sẽ không bị chụp đến.”
Mắt Khương Tự sáng lên, đúng vậy, Lục Tư Việt dẫn người đi, thì sẽ không có ai chặn cô.
Cô híp mắt, khen Lục Tư Việt một câu.
“Cậu thông minh ghê nha.”
Nghe vậy, Lục Tư Việt không nhịn được cong môi.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lục Tư Việt nhìn bảo tiêu một cái, thờ ơ nói: “Đi thôi, từ giờ trở đi, tôi là ngài W.”
Cửa vừa mở ra, Lục Tư Việt lập tức ngẩng đầu lên, anh sải đôi chân dài đi về phía trước, nhóm bảo tiêu bao quanh Lục Tư Việt, không cho các phóng viên đến gần.
Đám phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi, Lục Tư Việt liếc đám phóng viên một cái rồi kiêu ngạo nói một câu.
“Dịch micro của mấy người xa ra, thật là ầm ĩ.”
Nhóm bảo tiêu cũng nghiêm túc quán triệt tác phong kiêu ngạo của ngài W.
“Tránh ra, mau tránh ra, không nhìn thấy ngài W đi ra à?”
“Ai cho phép anh chặn đằng trước?”
“…”
Vốn dĩ các phóng viên còn hơi nghi ngờ người này rốt cuộc có phải ngài W không, nhưng mà hiện tại…
Ngài W kiêu căng và nhóm bảo tiêu hung thần ác sát.
Người này đúng là ngài W không sai.
Lục Tư Việt được nhóm bảo tiêu vây quanh đi lên phía trước, các phóng viên đua nhau đặt câu hỏi.
“Xin hỏi, vì sao ngài không sử dụng thẻ đảo ngược với Khương Cẩm Nguyệt?”
“Ngài W, ngài tạo ra rất nhiều từ trend, xin hỏi ngài làm bằng cách nào?”
“…”
Từng câu hỏi đổ ập tới, Lục Tư Việt không chút để ý, anh chỉ đi thẳng về phía trước trong sự bao vây của nhóm bảo tiêu.
Một lát sau. Lục Tư Việt nhận được tin nhắn từ phó tổng giám đốc Nhậm.
“Giám đốc Khương đã lên xe.”
Lục Tư Việt khẽ nhếch môi, lúc này anh mới chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra mặt mình.
Các phóng viên kinh ngạc, sao người trước mặt bọn họ lại là Lục Tư Việt? Ngài W đâu rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của đám phóng viên, Lục Tư Việt nhếch môi cười xấu xa.
“Tôi không phải ngài W, các người theo nhầm người rồi.”
Các phóng viên: “!!”
Chúng tôi đi theo anh cả một đường, bây giờ anh mới nói cho chúng tôi biết anh không phải ngài W!
Ngài W thật sự đang ở đâu?