Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 74: C74: Chương 74



Cả ngày Khương Tự đều không đi ra ngoài.

Cô tắm rửa xong từ sớm rồi ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, từ từ xoa sữa dưỡng thể mùi hoa hồng lên đùi.

Lần trước Khương Tự tìm bảo tiêu đóng vai bọn cướp không thành công, ngược lại bị Lục Lẫm chơi lại một vố.

Hiện tại cô mới rảnh, phải tìm ít chuyện cho Lục Lẫm làm.

Khương Tự ngồi trước gương gác chân lên chiếc ghế mềm bên cạnh, làn da trơn nhẵn, chân nhỏ trắng đến chói mắt.

Cô đang thất thần nghĩ ngợi, dưới tay bỗng nhiên có cảm giác hơi nhô lên.

Cô cúi đầu nhìn xuống.

Trên cẳng chân có một vết sẹo rất khó phát hiện, mờ đến mức gần như sắp biến mất.

Thế nhưng ánh mắt Khương Tự lại chăm chú vào đó.

Vậy mà vị trí của vết sẹo này lại giống hệt vị trí vết sẹo kiếp trước của cô.

Khương Tự nhớ rất rõ, vết sẹo này là do bị viên đạn cọ qua mà thành.

Rõ ràng đã sang một đời khác, nhưng vết sẹo vẫn đi theo cô.

Nếu như vết sẹo của cô vẫn còn, vậy thì có phải vết sẹo trên ngực Lục Lẫm cũng vẫn tồn tại như cũ không?

Nghĩ đến đây Khương Tự gửi cho Lục Lẫm một tin nhắn.

“Tối nay mấy giờ anh về nhà?”

Lần đầu tiên Khương Tự chủ động hỏi tình hình của Lục Lẫm như vậy.

Lục Lẫm trả lời tin nhắn rất nhanh: “Có lẽ là tám giờ tối.”

Đúng tám giờ, xe của Lục Lẫm về tới nhà họ Lục.

Lần đầu tiên Khương Tự đi ra ngoài nghênh đón, cô cười nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Lẫm.

Thái độ thân thiện quá mức không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng trong lòng cô đang tính toán điều gì.

Lục Lẫm nhướng mày: “Tìm tôi có việc gì?”

Khương Tự nghĩ thầm, cô cũng không thể nói thẳng ra là cô muốn c ởi đồ của anh nhìn một cái nhỉ?

Khương Tự chớp mắt: “Hôm nay chắc anh mệt lắm nhỉ, mau đi tắm rửa đi.”

Im lặng mấy giây, Lục Lẫm nhìn chằm chằm vào Khương Tự. Cô chủ động gọi anh về nhà như thế, chỉ là để anh về tắm rửa, chuyện này không có khả năng.

Lục Lẫm rất thức thời không vạch trần cô, khẽ đáp được một tiếng.

Nhìn Lục Lẫm vào phòng, Khương Tự mới vờ như vô tình hỏi một câu: “Quản gia Trịnh, tiên sinh tắm rửa mất bao lâu?”

Vấn đề này quá đột ngột, quản gia Trịnh hơi ngẩn ra.

Ông ấy ngơ ngác nói ra một con số.

Khương Tự gật đầu, tự nói đỡ cho bản thân: “Quản gia Trịnh, biểu cảm hiện tại của ông, chắc là lại nghĩ nhiều rồi chứ gì?”

“Còn về việc vì sao tôi lại hỏi vậy ấy à?”

“Ông chủ thường xuyên làm việc rất muộn, tắm quá lâu dễ bị ngất lắm.”

Sau khi Khương Tự lừa bịp thành công mới thản nhiên lên tầng.

Vừa đóng cửa phòng lại cô đã vội vàng hẹn một cái báo thức trên di động, năm phút trước khi Lục Lẫm tắm rửa xong, cô phải đi nằm vùng trước.

Phòng của Lục Lẫm và Khương Tự cách nhau không xa.

Cô tính chuẩn thời gian, đồng hồ báo thức vừa vang lên thì lập tức xuất phát ra khỏi phòng.

Khương Tự rón ra rón rén, cố ý thả nhẹ bước chân.

Đi chưa được mấy bước đã đến cửa, Khương Tự xích lại gần một chút, muốn nghe động tĩnh bên trong.

Khương Tự vừa nghiêng đầu thì lập tức đối mặt với ánh mắt của quản gia Trịnh.

Hai người đều cứng đờ.

Quản gia Trịnh cầm trà hoa hồng đã pha xong, chuẩn bị lên tầng mang cho Khương Tự.

Không nghĩ tới mới đi được nửa cầu thang ông ấy đã phát hiện tay Khương Tự đặt trên cửa phòng Lục Lẫm.

Cả người Khương Tự dựa vào cửa phòng, thiếu chút nữa là dán sát lên đó.

Quản gia Trịnh hơi chớp mắt, lập tức nhìn sang chỗ khác.

Đây là ông đang làm hỏng chuyện lớn của phu nhân mà!

Quản gia Trịnh luống cuống tay chân nâng đ ĩa trà, chạy như bay xuống dưới tầng. Bóng lưng của ông vô cùng bối rối, như sắp chạy ra cả tàn ảnh vậy.

Sau khi xuống lầu, quản gia Trịnh còn gọi tất cả người hầu tới, ân cần dạy bảo.

Tất cả mọi người lui ra xa một chút, không được đến gần nhà chính.

Khương Tự muốn gọi quản gia Trịnh lại để giải thích nhưng lại sợ tiếng quá vang sẽ lộ tẩy nên chỉ có thể gánh nỗi oan này.

Cô nheo mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.

Tối nay cô chắc chắn phải thấy rõ vết sẹo trên người Lục Lẫm.

Nhà chính rất yên tĩnh, hoàn toàn không có người.

Khương Tự không để ý hình tượng dán lỗ tai lên cửa.

Sợ không nghe rõ, cô thậm chí còn lặng lẽ kéo cửa phòng Lục Lẫm ra một khe nhỏ.

Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng, cô nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ.

Mắt Khương Tự sáng lên, xem ra Lục Lẫm đã tắm xong.

Khương Tự khép cửa lại xong thì thầm đếm trong lòng.

Ba, hai, một.

Đếm xong ba giây, Khương Tự không hề báo trước đã đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng nhìn quét cả căn phòng.

Lục Lẫm vừa ra khỏi phòng tắm, quanh người anh còn lượn lờ hơi nước, tóc bị thấm ướt, vẫn còn đang nhỏ nước.

Vóc người cao thẳng, khuôn mặt vốn sắc bén nhiễm hơi nước.

Làm dịu khí chất lạnh lùng của anh.

Mà điểm quan trọng nhất Khương Tự quan tâm lại bị áo choàng tắm trên người Lục Lẫm che chắn vô cùng tốt, đừng nói ngực mà ngay cả lồ ng ngực cũng chẳng lộ mấy.

Khương Tự càng nghĩ càng giận, cô đứng rình bên ngoài lâu như vậy, còn bị quản gia Trịnh hiểu lầm…

Thế mà hiện tại lại không thu hoạch được gì.

Khương Tự trừng mắt chất vấn: “Ai bảo anh mặc áo choàng tắm hả?”

Rõ ràng người nhìn lén là Khương Tự nhưng cô lại trách ngược lại Lục Lẫm.

Lục Lẫm nhìn chằm chằm Khương Tự không nháy mắt.

Anh chợt cong môi cười: “Sao thế? Tôi phải không mặc hả?”

Khương Tự không trả lời.

Cô nhìn chằm chằm vào ngực Lục Lẫm, suýt nữa nhìn đến mức anh thủng một lỗ.

Nếu như nói ánh mắt Khương Tự có thể biến thành thật thì Lục Lẫm nghi ngờ cô thậm chí có thể ra lệnh cho cái áo choàng tắm kia biến mất ngay lập tức.

Ánh mắt cô nóng rực, nhưng tay lại chẳng duỗi ra dù chỉ một chút, ngược lại là rất có đúng mực.

Tư duy của Khương Tự thay đổi rất nhanh, lập tức nghĩ tới cách giải quyết. Trước khi khép cửa phòng lại, cô ngoắc ngón tay ra hiệu cho Lục Lẫm.

Cô nhẹ nhàng ra lệnh cho anh: “Sau khi thay quần áo xong thì anh qua phòng tôi.”

Khương Tự nói thêm một câu.

“Còn nữa, không cho phép anh mặc quá nhiều.”

Câu nói này rất có hàm nghĩa khác, lại thêm tình cảnh lúc này giữa hai người, càng thấy vi diệu.

Khương Tự như một đại tiểu thư kiêu căng muốn cường thủ hào đoạt, cô bảo Lục Lẫm chủ động tắm rửa sạch sẽ dâng lên tận cửa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 277: Xử Phạt

Nói xong Khương Tự lập tức quay đầu rời đi.

Lục Lẫm bật cười. Tiếng cười trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Có lẽ người bên ngoài sẽ hiểu lầm Khương Tự nhưng Lục Lẫm biết chắc chắn là cô có ý đồ khác.

Năm phút sau. Cửa phòng Khương Tự bị gõ vang.

Khương Tự kiêu căng trả lời một câu: “Vào đi.”

Lục Lẫm đẩy cửa phòng ra.

Đây coi như là lần đầu tiên anh bước chân vào phòng Khương Tự.

Khương Tự ngồi trên ghế sô pha, tấm lưng mảnh mai thẳng tắp, cô khoanh tay, kiêu căng ngửa đầu nhìn Lục Lẫm.

Cô vỗ một bên khác của ghế sô pha: “Ngồi đi.”

Trong khoảnh khắc ấy, Khương Tự như đã biến thành cô đại tiểu thư ngang ngược muốn cường thủ hào đoạt kia.

Lục Lẫm chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng và quần đen, đơn giản sạch sẽ.

Anh thu lại tất cả mũi nhọn, theo yêu cầu của Khương Tự ngồi xuống bên cạnh cô.

Trên người Lục Lẫm có một mùi hương khô ráo nhẹ nhàng bay vào trong mũi Khương Tự.

Tựa như hương vị của mặt trời.

Trong phòng kín, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng.

Ánh đèn màu ấm, mờ nhạt không rõ.

Vốn dĩ bầu không khí hẳn nên kiều diễm mập mờ, nhưng Khương Tự bỗng nhiên duỗi chân ra, không khách sáo chút nào gác lên đùi Lục Lẫm.

Giọng nói thanh thuý của cô vang lên trong không khí.

“Tôi đi đường nhiều quá, đau chân, anh mát xa giúp tôi.”

Ánh mắt Lục Lẫm lấp lóe, lại không phản bác Khương Tự.

Anh đặt tay lên bắp chân cô.

Nhiệt độ lòng bàn tay của Lục Lẫm rất cao, bắp chân Khương Tự lại có vẻ hơi lạnh.

Giống như một miếng ngọc đẹp hơi lạnh rơi vào trong ngọn lửa.

Một nóng một lạnh, một cứng một mềm.

Lục Lẫm nhẹ nhàng xoa bắp chân Khương Tự.

Nhưng mục đích chính của Khương Tự không phải việc này, nương theo khoảng thời gian Lục Lẫm mát xa, chân của cô cực kỳ không yên phận lắc qua lắc lại, nhiều lần đá phải ngực Lục Lẫm.

Khương Tự muốn mượn cơ hội đá bung cúc áo sơ mi của Lục Lẫm.

Vì nghiệm chứng thân phận của Lục Lẫm mà có thể nói là cô đã rất hao tổn tâm huyết.

Nhưng hiện thực khá tàn nhẫn, Khương Tự lắc chân nhiều lần đều không thể giật được cúc áo sơ mi của Lục Lẫm ra.

Hao hết kiên nhẫn, Khương Tự dần bực bội.

Đúng lúc này, Lục Lẫm bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Khương Tự.

Giọng anh trầm thấp, không thiếu trêu chọc: “Nghe quản gia Trịnh nói cả ngày cô chủ đều không đi ra ngoài.”

Điều này cũng có nghĩa là, câu “tôi đi đường nhiều quá” của Khương Tự chỉ là lý do.

Nghe vậy, Khương Tự không vui, cô bỗng nhiên rút chân lại, làn da trơn nhẵn trượt qua lòng bàn tay Lục Lẫm.

Cô duỗi chân ra, nhẹ nhàng đạp Lục Lẫm mấy cái.

Giọng nói vô cùng kiêu căng tùy hứng.

“Tôi nói tôi đau chân thì là đau chân!”

Khương Tự đang bực bội, không không chế tốt sức lực, lúc nhẹ lúc nặng, suýt chút nữa thì đạp phải chỗ không nên đạp.

Lúc này, Lục Lẫm khẽ hừ một tiếng, bỗng vươn tay túm lấy mắt cá chân của Khương Tự.

Mắt cá chân của cô rất nhỏ, bàn tay Lục Lẫm nắm chặt lấy nó.

Khi Lục Lẫm lên tiếng lần nữa thì giọng nói vốn cho người ta cảm giác lạnh nhạt lại trở nên hơi khàn: “Cô đừng lộn xộn.”

Khương Tự không phát hiện chút nào, còn đang nhìn chằm chằm ngực của Lục Lẫm.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cởi cúc áo sơmi của anh ra.”

Lục Lẫm nao nao.

Khương Tự nghĩ thầm, cô đã làm đến mức độ này rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, lập tức giơ tay lột áo Lục Lẫm.

Đêm nay kiểu gì cô cũng phải cởi áo của Lục Lẫm!

Khương Tự bỗng nhiên nghiêng người qua, tay nhỏ kéo ngực áo Lục Lẫm, chuẩn bị giật cổ áo ra.

Cô nửa quỳ trên sô pha, động tác rất thô lỗ.

Trong giọng nói của Lục Lẫm có hơi bất đắc dĩ: “Cô chủ, không phải là tối nay cô có hơi nhiệt tình quá à?”

Động tác của Khương Tự dừng lại, bớt thời gian kiểm tra tư thế hiện tại của bọn họ.

Cô ở trên, Lục Lẫm ở dưới.

Lục Lẫm nắm chặt lấy áo của anh, mà tay cô thì nắm chặt lấy cúc áo, muốn kéo áo sơ mi sang hai bên.

Hiển nhiên là hình ảnh không thể miêu tả trực tiếp.

Dù cho da mặt Khương Tự dày thì hai bên tai vẫn không nhịn được đỏ lên.

Nhiệt độ chậm rãi bò lên trên mặt cô.

Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, mắt ngọc mày ngài, mắt sáng long lanh.

Tim Lục Lẫm run lên.

Khương Tự yên lặng thu tay về, ấp úng mở miệng: “Vậy tôi không ra tay, tự anh cởi ra.”

Sao lời này nghe vào cũng không đúng lắm nhỉ?

Lục Lẫm hơi ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng che giấu sự thất thần vừa rồi của mình.

Một giây sau, Lục Lẫm đặt tay lên trên cúc áo.

Đôi tay thon dài mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng, như triền núi sắc nhọn nhô lên, lạnh lùng sắc bén như con người anh.

Mà lúc này, hai bàn tay đó đang ngoan ngoãn cởi cúc áo.

Đón ánh đèn, Khương Tự tới gần, dưới tia sáng vàng ấm, lông tơ nhỏ bé cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hơi thở của cô nhẹ nhàng phẩy qua Lục Lẫm một cái.

Nóng bỏng lại khiến người ta phiền muộn.

Cả người Lục Lẫm căng cứng, dời ánh mắt.

Khương Tự lại được một tấc lại muốn tiến một thước, vươn tay chạm đến vết thương trên vị trí tim Lục Lẫm.

Dấu vết rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.

Đó là hình dạng một vết đạn.

Quả nhiên cô không đoán sai.

Hơi thở của Khương Tự thắt lại, vết đạn này là kiếp trước Lục Vọng hứng chịu vì cô.

Vì cứu cô, Lục Vọng đỡ một phát súng thay cô, khi đó viên đạn cách trái tim rất gần, anh hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh.

Khương Tự vội vàng hỏi: “Dấu vết này là bị gì?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Lục Lẫm nhẹ giọng trả lời: “Từ lúc sinh ra đã có.”

Vừa dứt lời, Khương Tự kinh ngạc nhìn Lục Lẫm chằm chằm.

Lúc nhìn thấy vết sẹo này cô mới chính thức xác định Lục Lẫm chính là Lục Vọng.

Khương Tự luôn có một loại linh cảm việc cô sống lại chắc chắn là có liên quan tới Lục Lẫm.

Lục Lẫm thay đổi hình dáng, thay đổi tính nết, mất đi tất cả ký ức có liên quan tới cô. Anh luân hồi chuyển kiếp, đánh mất tất cả, cũng là vì cô ư?

Nếu như nói Lục Lẫm bị bao vây vì cô.

Vậy thì có phải là chỉ có cô mới có thể đánh thức những ký ức đã bị phủ bụi của Lục Lẫm hay không?

Thời dân quốc, rốt cuộc anh đã làm gì mới khiến cho bọn họ có cơ hội tiếp tục thêm một kiếp?

Lục Lẫm thấy Khương Tự ngẩn người, ánh mắt của cô vô thức nhìn xuống ngực anh, con ngươi đen như mực như có một loại sức hút mê hoặc lòng người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Anh hít sâu một hơi.

Lục Lẫm âm thầm kéo vạt áo sơmi lại, chọc lên trán cô một cái: “Cô cởi áo của tôi rồi còn ngẩn người ra à?”

Sau khi có được đáp án như mong muốn, Khương Tự lập tức trở mặt không nhận người.

Bởi vì hạn chế của hệ thống mà Khương Tự không thể trực tiếp nói cho Lục Lẫm biết ý đồ thực sự của cô tối nay là gì.

Khương Tự cau mày, ra vẻ nghiêm nghị uy hiếp Lục Lẫm: “Tôi cảnh cáo anh, tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn xác định một vài chuyện thôi.”

“Cho nên, vết sẹo này có ý nghĩa gì sao?”

Trực giác của Lục Lẫm rất nhạy bén, anh phát hiện sự khác thường của Khương Tự là do vết sẹo trên ngực mình.

Vết sẹo đã theo anh nhiều năm, Lục Lẫm còn suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của nó.

Bây giờ bị Bây giờ bị Khương Tự nhắc tới thế này, dường như anh lại thấy được một ý nghĩa khác phía sau vết sẹo này.

Khương Tự khẽ hừ một tiếng, nhìn sang chỗ khác: “Muốn biết đáp án thì tự anh đi tìm đi, tôi muốn đi ngủ.”

Sau khi đạt được mục đích, Khương Tự ra lệnh đuổi khách.

Lục Lẫm không giận chút nào, chậm rãi đứng dậy.

“Cô chủ, ngủ ngon.”

Nhìn thấy cửa phòng khép lại. Khương Tự mới thu hồi ánh mắt. Cô theo thói quen kiểm tra giao diện hệ thống một lúc.

Mới nửa tiếng ngẳn ngủi vừa rồi mà Lục Lẫm đã cung cấp tận 100 vạn giá trị vận mệnh!

Cô còn tưởng là Lục Lẫm bình tĩnh cỡ nào cơ, mặt ngoài anh nhẹ nhàng thế chứ tâm trạng lại dao động mãnh liệt đến vậy.

Nhịp tim Khương Tự hẫng nửa nhịp.

Vừa rồi, giá trị số mệnh của Lục Lẫm hẳn là thích nhỉ…

Phòng làm việc của Lục Phù Sênh.

Bức tranh chân dung thời dân quốc kia đã được anh phục hồi toàn bộ.

Dưới ánh đèn, Lục Phù Sênh cẩn thận cầm lấy bức chân dung, ánh sáng chiếu sáng trang giấy.

Ánh mắt của anh rơi vào trên bức tranh, rất lâu không dời mắt.

Khuôn mặt của tân nương rõ ràng rất quen thuộc, Lục Phù Sênh khó tin mở to hai mắt.

Không ngờ tân nương trên bức tranh lại giống hệt Khương Tự!

Chuyện này thật sự là quá ly kỳ.

Qua rất lâu nỗi lòng của Lục Phù Sênh vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

Anh suy nghĩ trong lòng, đây rõ ràng là tranh chân dung thời dân quốc, tân lang tân nương bên trên cũng là một đôi vợ chồng thời dân quốc.

Khương Tự lại không thuộc về niên đại đó, tại sao cô lại xuất hiện trên bức tranh?

Lục Phù Sênh cau mày, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của tân lang trên bức tranh.

Mặt của tân lang hoàn toàn khác so với mặt của ông anh cả Lục Lẫm của anh.

Tân nương là Khương Tự.

Tân lang lại không phải anh cả của anh.

Trong lòng Lục Phù Sênh càng thêm nghi ngờ.

Anh lại nghĩ tới, hình như Khương Tự luôn rất thích những món đồ thời dân quốc, có lẽ là cô thật sự có sâu xa với niên đại đó?

Dựa theo tuổi tác của Khương Tự thì cô không có khả năng sống từ thời dân quốc tới nay.

Như vậy thì chỉ còn lại một loại khả năng.

Khương Tự luân hồi chuyển thế.

Cô sống lại ở niên đại này, nhưng còn giữ lại ký ức của kiếp trước.

Điều này cũng giải thích lí do vì sao cô chỉ thích dân quốc.

Chuyện này hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của Lục Phù Sênh, anh quyết định cầm bức tranh chân dung này đi tìm Khương Tự hỏi rõ ràng.

Lục Phù Sênh cất bức tranh chân dung vào trong hộp, anh lái xe đi về nhà họ Lục.

Đến cửa nhà họ Lục, Lục Phù Sênh liếc qua, anh không đi vào.

Khương Tự ngồi trên ghế sô pha, tiếng nhạc “Dạ Lan Hương” vang lên xung quanh, cô khép hờ mắt lắng nghe.

Tâm trạng của Lục Phù Sênh rất phức tạp, Khương Tự thật sự rất thích đồ dân quốc.

Nhìn thấy Lục Phù Sênh đứng ở cửa, quản gia Trịnh hỏi: “Cậu hai, cậu…”

Lục Phù Sênh đặt tay lên môi, im lặng lắc đầu.

Anh định quan sát Khương Tự một lát.

Quản gia Trịnh đi vào, đặt một cái đ ĩa màu đen trước mặt trước mặt Khương Tự.

Vén miếng vải đen lên, thứ nằm bên trong là một bộ cung tên màu vàng kim.

Quản gia Trịnh lên tiếng: “Cô chủ, đây là cung tên do ngài đặt riêng.”

Khương Tự chợt mở mắt ra, cô cầm lấy cây cung, khẽ nhướng mày.

Thời dân quốc cô rất thích bắn tên. Thế nên cô cố ý kêu quản gia Trịnh tìm người chế tạo riêng một bộ cung tên.

Khương Tự bỗng nhiên phát hiện, hình như có người đang nhìn mình.

Cô cười xấu xa một tiếng, cầm lấy một mũi tên. Cô bỗng giương cung, chỉ mũi tên vào người đứng ngoài cửa.

Trong không khí vang lên một giọng nói dịu dàng.

“Em hai xinh đẹp, cậu nhìn đủ chưa?”

Lục Phù Sênh không nghĩ tới Khương Tự sẽ phát hiện mình nhanh như vậy.

Anh thản nhiên đi qua, ung dung cười: “Chị thích bắn tên?”

Khương Tự chậm rãi đặt cung xuống, chống cằm: “Đúng là rất thích.”

Nhìn Khương Tự mấy giây. Lục Phù Sênh cảm xúc phức tạp hỏi một câu.

“Khương Tự, chị thích tất cả những thứ đồ thời dân quốc à?”

Khương Tự cảm thấy Lục Phù Sênh thật sự khó hiểu.

Cô chu môi: “Có vần đề gì không?”

Liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh của Lục Phù Sênh một cái, Khương Tự giảo hoạt cười nói.

“Mặt cậu còn đẹp hơn cả con gái nhỉ, tôi nói có phải không?”

Lục Phù Sênh: “…”

Nhớ tới mục đích tới đây hôm nay, anh kiềm nén cảm xúc. Anh nhìn Khương Tự, nghiêm túc hỏi một câu.

“Khương Tự, chị tin có luân hồi chuyển kiếp không?”

Khương Tự nghe vậy thì ngẩn người.

Lục Phù Sênh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Khương Tự, khi ghe thấy vấn đề này hình như cô đã chần chờ mấy giây.

Anh đang định cho Khương Tự nhìn bức tranh chân dung, đúng lúc này, giọng Khương Tự vang lên.

“Nếu có luân hồi thì chắc đời trước cậu là sủng phi nhỉ?”

Sắc mặt Lục Phù Sênh mặt tối sầm.

Lúc này, quản gia Trịnh đi tới, vẻ mặt lo lắng: “Cô chủ, có một người đang đứng ngoài cửa, cô ta nói cô ta là vị hôn thê của cậu hai.”

Lục Phù Sênh bỗng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Khương Tự hơi hứng thú nhìn Lục Phù Sênh một cái, dịu dàng nói: “Em hai xinh đẹp, hoá ra cậu còn còn có vị hôn thê à.”

Không biết Lục Phù Sênh nghĩ tới điều gì mà ánh mắt càng thêm tối tăm.

Qua nửa ngày, anh cười châm chọc.

“Mẹ tôi nói là định ra hôn ước cho tôi và Úc Hoa Linh, nhưng tôi chưa từng thừa nhận cô ta là vị hôn thê của tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 417

Lúc này, quản gia Trịnh chau mày đi vào.

“Cô chủ, Úc Hoa Linh vẫn làm ầm ĩ ở bên ngoài, cô ta nói…”

Ông cẩn thận nhìn thoáng qua Lục Phù Sênh, khẽ nói: “Cô ta nói, bảo cậu hai lăn từ trong nhà ra đây, nếu không thì hôm nay cô ta sẽ không đi.”

Nghe vậy, sự chán ghét trong đôi mắt quyến rũ của Lục Phù Sênh càng sâu.

“Tính tình của vị hôn thê của cậu vẫn như vậy à?”

Khương Tự tò mò hỏi.

Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự một cái, vô thức kìm nén cơn giận, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra một câu.

“Tình tình của cô ta ngang ngược, còn thích thu thập mấy thứ đồ vật kinh khủng.”

Lục Phù Sênh khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt lại không có chút gợn sóng nào.

“Rắn màu sắc sặc sỡ, nhện khổng lồ, mấy con búp bê kinh dị…”

Đôi mắt quyến rũ ấy liếc Khương Tự một cái, Lục Phù Sênh tự giễu nói: “Khương Tự, chị biết vì sao cô ta lại muốn đính hôn với tôi không?”

“Bởi vì…” Lục Phù Sênh mặt không thay đổi nhếch môi: “Cô ta muốn coi tôi thành một con rối, cất giữ trong phòng của cô ta.”

Khương Tự kinh ngạc: “Sở thích của vị hôn thê cậu thật sự là đủ đặc biệt đó.”

Lúc này, quản gia Trịnh vội vàng đi vào, khuôn mặt giận tái đi.

“Cô chủ, Úc Hoa Linh lại nói mấy lời quá quắt.”

Ông ấy hít sâu một hơi, nhắc lại lời Úc Hoa Linh.

“Úc Hoa Linh nói, thủ đoạn của cô chủ Lục cao thật đấy, loại người không có nhà như Lục Phù Sênh mà bây giờ cũng ở lại nhà họ Lục.”

“Chắc là cô chủ Lục dùng cách ti tiện gì nên mới nắm được thóp của Lục Phù Sênh.”

Nghe thấy Úc Hoa Linh càng nói càng quá quắt, đuôi mắt xinh đẹp của Lục Phù Sênh nhăn lại, anh đứng dậy, cười ha một tiếng.

“Tôi ra đuổi cô ta đi.”

Khương Tự bỗng nhiên chậm rì rì nói một câu.

“Đứng lại.”

Lục Phù Sênh ngừng bước, Khương Tự thản nhiên sửa sang lại sườn xám. giọng điệu hơi lạnh.

“Ai cho phép cô ta làm càn trước cửa nhà họ Lục?”

“Cô ta chọc tôi tức giận…” Khương Tự mặt không cảm xúc nhếch môi: “Vậy thì tôi sẽ khiến cho cô ta càng không thoải mái.”

Nghe thấy câu này, tim Lục Phù Sênh giật thót một cái.

Anh nghiêng đầu nhìn Khương Tự khoanh tay đi lướt qua từ bên cạnh mình.

Hàng mi như lông quạ của Lục Phù Sênh khẽ run.

Khương Tự chị ấy… là đang ra mặt cho mình ư?

Dằn cảm xúc dưới đáy lòng xuống, Lục Phù Sênh cẩn thận đặt bức chân dung xuống, anh chuẩn bị đợi lát nữa lại nói chuyện này với Khương Tự.

Anh cất bước theo sau Khương Tự đi ra ngoài.

Từng cánh cửa mở ra, giọng của Úc Hoa Linh ngày càng rõ ràng.

“Lục Phù Sênh, anh đi ra cho tôi!”

Từ sau khi Lục Phù Sênh về nước anh vẫn chưa từng quay lại.

Úc Hoa Linh không chờ ở nước ngoài được nữa, cô ta cũng dứt khoát về nước tìm Lục Phù Sênh.

Biết Lục Phù Sênh tới nhà họ Lục, cô trực tiếp đánh tới nhà họ Lục.

Mãi không gặp được người, giọng của Úc Hoa Linh càng thêm châm chọc.

“Cô chủ Lục không chịu đi ra, là bởi vì vẻ ngoài quá xấu nên không dám lộ mặt ư?”

“Cô câm mồm!”

Bọn bảo tiêu tức giận.

Quản gia Trịnh tức đến run cả người: “Cô thật là quá quắt, cô xin lỗi cô chủ ngay!”

Nghe thấy câu này, đôi mắt xinh đẹp của Lục Phù Sênh trầm xuống: “Úc Hoa Linh, ai cho phép cô nói cô chủ Lục như vậy?”

Úc Hoa Linh ngẩng đầu, vừa định nói chuyện lại ngẩn ra.

Một người đi từ đằng trước đến, cô được vây quanh ở giữa. Cô mặc sườn xám, mặt mày tinh xảo, khí chất hơn người, còn xinh đẹp hơn cả minh tinh trên tạp chí thời dân quốc.

Úc Hoa Linh sửng sốt: “Cô là cô chủ Lục?”

Hoá ra cô chủ Lục lại xinh đẹp như vậy sao?

Khương Tự híp híp mắt: “Cô mới vừa nói ai xấu? Hả?”

Không biết vì sao Úc Hoa Linh hơi luống cuống.

Cô ta ổn định cảm xúc: “Mặc dù cô không xấu, nhưng cô giữ Lục Phù Sênh lại thì là cô sai rồi…”

Khương Tự hết kiên nhẫn nói chuyện với Úc Hoa Linh, cô liếc quản gia Trịnh một cái, cao giọng nói: “Cung tên của tôi đâu?”

Úc Hoa Linh sửng sốt, cung tên gì?

Quản gia Trịnh cung kính đặt cung tên màu vàng kim lên tay Khương Tự.

Nhìn thấy cảnh này, Úc Hoa Linh mở to hai mắt đầy khó tin.

Lại là… cung tên thật!

Khương Tự nghiêng đầu cười với Úc Hoa Linh: “Lần đầu gặp mặt, tôi tặng cô ba món quà.”

Một giây sau, Khương Tự hơi nghiêng người.

Cô thông thạo giương cung, gác tên lên dây cung, “banh” một tiếng, mũi tên thứ nhất xé qua không khí, bay thẳng về phía Úc Hoa Linh.

Úc Hoa Linh khiếp sợ, cô ta căn bản không kịp phản ứng thì mũi tên đã đến trước mặt cô ta, sát qua ống tay áo của cô ta, cắt qua tay áo, ghim thẳng trên mặt đất.

Úc Hoa Linh sợ hãi, cô ta không nghĩ tới Khương Tự lại dám bắn tên về phía cô ta thật.

Giọng cô ta run rẩy.

“Cô điên rồi!”

Thấy cảnh này, nhưng người khác đều nín thở, mà Khương Tự vẫn nhẹ nhàng cười như cũ.

Cô giương cung lần nữa, nhanh chóng b ắn ra mũi tên thứ hai.

Mũi tên thứ hai gào thét bay đến, lần này tốc độ càng thêm nhanh, mũi tên chuẩn xác sát qua bả vai Úc Hoa Linh, không làm cô ta bị thương mảy may nhưng lại đủ doạ người.

Úc Hoa Linh sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, cô ta không cẩn thận ngã xuống đất, trên mặt đầy vẻ khủng hoảng.

Khí thế ban nãy hoàn toàn mất sạch.

Khương Tự oán trách: “Cô tránh gì chứ, vẫn còn món quà cuối cùng mà.”

Mũi tên thứ ba xé rách không khí, không trung vang lên tiếng vang xé gió lạnh lẽo.

Úc Hoa Linh không dám nhìn nữa, cô ta sợ đến nỗi nhắm nghiền hai mắt.

Sau một tiếng “banh”, không khí bỗng dưng yên tĩnh.

Úc Hoa Linh run rẩy mở mắt ra, mũi tên thứ ba cắm sâu dưới mặt đất trước chân cô ta.

Không xa không gần, vừa đủ một tấc.

Ánh sáng chiếu lên đuôi tên, phần đuôi khắc một chữ rõ ràng.

Khương.

Úc Hoa Linh kinh ngạc ngẩng đầu.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, Khương Tự rũ mắt, lười biếng vuốt v e cung tên.

Ánh sáng chiếu vào cây cung màu vàng kim, toả ra tia sáng lung linh.

Tay Khương Tự nhẹ nhàng nâng cung, cô hơi nghiêng đầu, như một đoá hoa hồng đẹp đẽ và sắc sảo.

Khương Tự liếc nhìn Úc Hoa Linh, cô hờ hững thổi thổi lòng bàn tay.

“Chơi vui chứ?”

Úc Hoa Linh sợ run cả người.

Khương Tự nghiêng đầu, cô nhìn Úc Hoa Linh từ trên cao xuống, giọng nói dịu dàng vang lên.

“Muốn chơi một lần nữa không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.