Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 66: Ngoài Ý Muốn



Tần Thập Ngũ từ trên giường ngồi dậy, cái chăn từ trên người cậu trượt xuống, cậu trở mình một cái, cả người cũng té ngã xuống giường.

“Đệt!”

Tần Thập Ngũ lớn như vậy rồi còn chưa từng uống bia bao giờ, tối hôm qua mới uống chưa tới hai chai đã gục ngã.

Sáng thức dậy, đầu vẫn còn đau nhức, mùi bia tối hôm qua trong dạ dày vẫn chưa hết, súc miệng xong vẫn muốn nôn ra.

Cậu vừa mở cửa ra thì gặp Lộ Đồng, dường như anh đã ở trước cửa phòng ký túc xá chờ cậu rất lâu.

Lộ Đồng đeo cặp sách, nhét bình sữa chua vào trong tay Tần Thập Ngũ “Còn đau đầu sao?”

Tần Thập Ngũ lắc đầu, trong lòng hơi hồi hộp thấp thỏm một chút, thận trọng nói “Tối hôm qua em không có nói bậy bạ gì chứ?”

Tần Thập Ngũ sợ tối qua mình đã nói ra chuyện gì đó làm bại lộ thân phận của mình.

Từ khi cậu cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, hiện tại nhất cử nhất động của cậu đều sẽ dễ dàng có ảnh hưởng tới tình hình của tương lai, thế nên Tần Thập Ngũ không hề dám để lộ bất cứ điều gì trước mặt Lộ Đồng.

Lộ Đồng nhìn cậu “Không có, uống sữa chua đi”

Tần Thập Ngũ ho khan một tiếng.

Lộ Đồng hỏi cậu “Bị cảm sao?”

Tần Thập Ngũ lắc đầu.

Cậu hỏi “Tần Sơ đâu?”

Lộ Đồng “Vẫn còn ngủ, tôi với cậu tới lớp trước đi”

Đi ở trên đường, Tần Thập Ngũ quay đầu lại hỏi anh “Hai người làm hòa rồi hả?”

Lộ Đồng gật đầu.

Tần Thập Ngũ nói “Làm hòa rồi thì tốt”

Lớp học của cậu ở trước mặt, Tần Thập Ngũ vội vàng vẫy tay “Em vào đây!”

Lộ Đồng nhìn cậu đi vào trong lớp học, đứng một lúc như suy tư gì đó, sau đó mới đi về lớp của mình.

Tần Thập Ngũ vừa đi vào lớp, bên trong lớp đang cãi cọ một trận ồn ào.

Sau khi sắp xếp lại bàn ghế chuẩn bị cho kỳ thi, tối qua các bàn ghế dư đều được khiêng ra ngoài ban công.

Tần Thập Ngũ đi tới chỗ ngồi của mình theo cảm giác.

Lâm Tiểu Miên đang cầm quyển sách lịch sử ôn bài.

Kỷ Nhượng nước tới chân mới nhảy, chép hết công thức toán lên cánh tay.

Tần Thập Ngũ hỏi “Xe tới chưa vậy?”

Hôm nay bọn họ sẽ tới dự thi ở trường Tứ Trung.

Lâm Tiểu Miên trả lời “Xe buýt đang chờ ở sân trường, chỉ chưa có thông báo lên xe thôi”

Kỷ Nhượng chép công thức xong, bắt đầu cầm điện thoại lướt diễn đàn.

“Trên diễn đàn bị khùng hết rồi, đi nói Tần Sơ với Lộ Đồng đang hẹn hò mới ghê chứ”

“Giả đó” Cậu ta vừa nói xong liền có người phản bác.

“Người ta nói có bằng chứng hết đó, hai người họ còn đang ở chung một phòng ký túc xá nữa” Kỷ Nhượng quay đầu lại nhìn Tần Thập Ngũ.

Tần Thập Ngũ đang dựa vào trên vai Lâm Tiểu Miên nghỉ ngơi.

Kỷ Nhượng nói “Mày đừng có cả ngày dán vào bạn cùng bàn chứ? Tao nhìn thấy ngứa dễ sợ”

Tần Thập Ngũ là một Omega, có gần gũi với con gái một chút cũng chẳng sao.

Kỷ Nhượng không biết, Tần Thập Ngũ từ trong xương tủy là một Alpha chính hiệu, chỉ là ở trong thời đại này, cậu nhìn ai cũng xem là trưởng bối của mình, hoàn toàn không hề có khái niệm nam nữ khác biệt.

Kỷ Nhượng nói “Hôm qua mày mất ngủ à?”

Cậu ta vừa dứt lời, Tần Sơ cũng mang hai cái quầng thâm mắt đi vào cửa.

Kỷ Nhượng thở dài “Không phải chứ, tối qua mày cũng mất ngủ luôn à?”

Tần Sơ quăng cặp sách xuống, nằm bò trên bàn.

“Sao vậy? Tối qua trèo tường ra ngoài chơi game hả?”

“Cút”

Kỷ Nhượng nhún vai, lại tiếp tục lướt diễn đàn.

Tần Sơ tối hôm qua không ngủ được, đơn giản là vì bận suy nghĩ nhiều.

Hắn không giải thích được ý tứ của Lộ Đồng, rốt cuộc là anh muốn đi làm phẫu thuật, hay là không muốn đi làm phẫu thuật đây?

Vốn dĩ định chờ tới khi cả hai về phòng sẽ hỏi thử, kết quả cả tối hôm qua thái độ của Lộ Đồng cứ kỳ kỳ, làm hắn cũng ngại mở miệng hỏi luôn.

Thế nên hai người cứ thế cứng ngắc mỗi người ngủ một giường, mãi cho tới khi trời hửng sáng.

Rõ ràng đã hòa giải hết chiến tranh lạnh rồi, sao vẫn không nói lời nào với nhau?

Tần Sơ cảm thấy chuyện này thật rối rắm, chỉ cần nói một câu thôi cũng được, như thế cũng đủ trở thành tuyên bố chính thức đình chiến rồi.

Khúc Mộ Dao ngáp một cái “Sao còn chưa đi nữa?”

Loa phát thanh trường lập tức yêu cầu học sinh đi lên xe theo thứ tự.

Hôm nay sẽ thi hai môn ở trường Tứ Trung, sáng thi văn, chiều thi toán.

Ở học kỳ 1, thành tích của Tần Sơ tiến bộ rõ ràng, nhưng sang học kỳ này, thói xấu không thích học hành của hắn lại quay trở lại, hơn nữa dạo gần đây tâm trí của hắn đều đặt hết vào Lộ Đồng, nhìn mấy cái phương trình trên bài thi, hắn đọc không lọt vào đầu được chữ nào.

Tần Sơ ngồi trong phòng thi nhưng đầu óc hắn không đặt vào bài thi.

Hắn phân tích một chút.

Hắn là một thanh niên Alpha tuyệt vời.

Lộ Đồng là một mỹ nam Omega.

Thân thể và tinh thần đều khỏe mạnh, không có thói hư tật xấu, không đi ngoại tình với người thứ ba.

Tại sao đã yêu đương lâu như vậy mà chẳng có chút tiến triển nào hết?

Với lại, lúc bắt đầu hẹn hò là hồi đầu năm, bây giờ đã sắp tới tháng sáu rồi mà hôn cũng chưa hôn được lấy một cái.

Hơn nữa, Lộ Đồng còn giấu hắn chuẩn bị đi phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.

Tuổi chưa tới trung niên mà tình cảm đã có nguy cơ lão hóa rồi.

Câu hỏi trên đề thi của hắn vặn vẹo một chút biến thành: Phải làm gì khi tình cảm của tôi với bà xã không hòa hợp với nhau?

Câu trả lời: Ly hôn.

Tần Sơ bực bội gấp lại bài thi, hắn quyết định đi tìm Lộ Đồng để nói chuyện cho ra nhẽ.

Tuổi thanh xuân tươi đẹp đều để lại cho chó ăn hết sao! Đợi tới khi về già rồi thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

Trước khi đi tìm Lộ Đồng, hắn đi tìm Tần Thập Ngũ trước.

Tần Thập Ngũ đang nói chuyện với Lâm Tiểu Miên, hai người mỗi người đều cầm trong tay cái bình giữ nhiệt, y như một ông già với một bà già vậy.

Tần Thập Ngũ ra vẻ đánh lừa cô “Tôi đến từ mười sáu năm sau thật đó, cậu đừng có mà không tin”

Lâm Tiểu Miên gật đầu “Vậy thì cậu thật là lợi hại”

Tần Thập Ngũ “Cậu có thích minh tinh nào không, tôi spoil trước cho cậu”

Lâm Tiểu Miên nói “Mình thích Trương Dương”

“Ê, đừng thích hắn, tên này sẽ bị đi tù vì tội sử dụng ma túy đó!” (Jian: chơi gì mắc dại quá nha, tự nhiên cái kêu idol người ta đi tù =.=’)

Tham Khảo Thêm:  Chương 701

Sắc mặt Lâm Tiểu Miên trắng nhợt, Tần Thập Ngũ cười ha ha, suýt nữa té ngã qua lan can.

………..Bị Tần Sơ túm cổ nhấc lên.

Tần Thập Ngũ quay lại đằng sau nhìn hắn, ngoan ngoãn nói “Ba, ba kiếm con à?”

Tần Sơ để cậu đứng thẳng người, nhìn bình giữ nhiệt trong tay cậu với Lâm Tiểu Miên “Yêu tuổi xế chiều hả?”

Tần Thập Ngũ “Để giữ sức khỏe đó, ba muốn tham gia không? Để con nộp đơn xin hội học sinh thành lập câu lạc bộ dưỡng sinh.

Cần có năm người, hiện tại vẫn còn thiếu năm người.”

Lý do còn không phải tại Lộ Đồng dạo gần đây lên cơn thần kinh, cho rằng thể chất của Tần Thập Ngũ cực kỳ kém.

Thế nên mùa hè nóng nực mà vẫn bắt cậu phải uống nước ấm, cái này chẳng phải muốn Tần Thập Ngũ cậu chết sao?

Vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn, Tần Thập Ngũ vặn nắp bình giữ nhiệt ra, trong đó chứa đầy nước Coca với đá lạnh.

Cậu rót ra ly rồi một hơi uống cạn sạch “Ba thi xong rồi hả?”

Tần Sơ “Tao tìm Lộ Đồng”

Lâm Tiểu Miên nói “Hình như Lộ Đồng đi trước rồi”

Trường thi không cho phép mang theo điện thoại di động, lại thi ở trường khác nên học sinh khôn ngoan đều giấu điện thoại của mình ở phòng ký túc xá hết.

Nếu không mang tới đây sẽ bị tịch thu ngay lập tức.

Tần Sơ không thể liên lạc được với Lộ Đồng, tìm một vòng cũng không tìm thấy.

Tần Thập Ngũ nói “Con đi tìm với ba”

Tần Sơ nhìn chằm chằm Tần Thập Ngũ, thỏa hiệp “Mày định tìm kiểu gì?”

Tần Thập Ngũ “Thì cứ đi vòng vòng trước, hai người cùng tìm dù sao cũng dễ hơn là một người”

Nói đi tìm Lộ Đồng, kết quả khi đi dạo qua cửa hàng xe máy liền không cầm lòng được.

Dù sao thì Lộ Đồng cũng sẽ không biến mất, thế là hai cha con dứt khoát đứng lại trước cửa hàng để chiêm ngưỡng mấy cái xe.

Lúc này, Lộ Đồng đã đến bệnh viện rồi.

Anh đã liên hệ với bác sĩ Hà trước, hôm nay bác sĩ Hà trống lịch, sau khi đến bệnh viện rồi thì trực tiếp lên lầu tìm anh ta là được.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, bác sĩ Hà chào đón nói “Nghĩ kỹ rồi sao?”

Lộ Đồng ngồi xuống “Tạm thời tôi sẽ không uống thuốc này nữa”

Mười ngón tay của bác sĩ Hà giao nhau đặt ở trên bàn, nói “Cậu nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu không uống thuốc này nữa, đồng nghĩa với việc cậu phải nhanh chóng hoàn thành đánh dấu cuối cùng”

Bác sĩ Hà kê thuốc này cho Lộ Đồng uống, mục đích chủ yếu là để ức chế kỳ phát tình của anh.

Nó không chỉ có tác dụng ức chế được một lần, chỉ cần sử dụng liên tục trong một thời gian dài, anh có thể ức chế kỳ phát tình được suốt hai năm.

Nói cách khác, trước khi Lộ Đồng tốt nghiệp cao trung rồi đi làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, anh sẽ không phải chịu đựng rắc rối của kỳ phát tình nữa.

Nhưng thuốc này cũng có tác dụng phụ, trong quá trình uống thuốc thì không được ngừng lại.

Một khi ngừng uống thuốc, trong vòng ba ngày nhất định sẽ xảy ra kỳ phát tình, hơn nữa không thể đối phó đơn giản bằng cách đánh dấu tạm thời.

Lộ Đồng thở dài, ngồi trong văn phòng của bác sĩ Hà mà do dự chần chờ.

Bác sĩ Hà nói “Nếu không thì cậu có thể giảm bớt liều lượng trước, chứ đột ngột ngừng sử dụng thuốc như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu”

Lộ Đồng “Có thể ảnh hưởng gì chứ, còn không phải là lên giường sao?”

Bác sĩ Hà lấy ra một quyển sách có tựa đề, đưa cho Lộ Đồng làm giáo trình, cảm khái nói “Theo như tôi được biết, dựa theo kịch bản thường thấy của AO, lên giường có nghĩa là mang thai”

Lộ Đồng:……..

Bác sĩ Hà nhanh trí đưa cho Lộ Đồng một tấm danh thiếp “Tôi cảm thấy trước khi cậu mang thai thì rất có thể tôi đã được điều tới khoa phụ sản, lúc đó cứ tới tìm tôi, người quen tôi sẽ giảm giá 20%”

Lộ Đồng đã quen với tính tào lao của bác sĩ Hà rồi, lời anh ta nói chỉ nên nghe một nửa thôi.

“Lần trước tôi có nhờ anh tìm giúp một thứ, anh đã tìm được chưa?” Lộ Đồng nói sang chuyện khác.

Bác sĩ Hà nói “Tìm được rồi, có điều tài liệu về bệnh nhân trong bệnh viện của chúng tôi được bảo mật rất kỹ”

Lộ Đồng “Vậy tôi hỏi thẳng anh, có phải Tần Thập Ngũ đã đến bệnh viện này không?”

Bác sĩ Hà “Đúng vậy”

“Lộ Đồng “Thân thể của cậu ấy có vấn đề gì vậy?”

Bác sĩ Hà “Có hai vấn đề, một là tinh thần, hai là thân thể”

Lộ Đồng lại hỏi “Không phải bệnh viện của các anh bảo mật rất kỹ tài liệu về bệnh nhân sao?”

Bác sĩ Hà “Dĩ nhiên, tôi đâu có lấy tài liệu cho cậu xem đâu”

Anh ta mỉm cười nói “Năm ngoái cậu bé này đã đi cùng mẹ tới bệnh viện, cậu ta được chẩn đoán là bị trầm cảm nặng.

Vốn dĩ để bệnh viện chúng tôi cấp giấy chứng nhận, định cho cậu ấy nghỉ học tạm thời.

Kết quả sau đó hai mẹ con họ lại không đến”

“Lần thứ hai họ tới bệnh viện của chúng tôi là để kiểm tra sức khỏe”

Lộ Đồng chăm chú nhìn anh ta.

Bác sĩ Hà nói “Tình trạng không được tốt lắm, chúng tôi đã đề nghị cho cậu ấy nhập viện để theo dõi, nhưng mẹ cậu ấy lại ra nước ngoài rồi không trở lại, còn cậu ấy cũng không ở trong bệnh viện mà đi thẳng về nhà”

Lộ Đồng “Bệnh trầm cảm?”

Bác sĩ Hà “Đúng vậy”

Anh nhớ tới dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của Tần Thập Ngũ, hoàn toàn không giống người bị trầm cảm một chút nào.

Bác sĩ Hà hỏi anh “Hình như cậu đang có điều gì nghi vấn?”

Lộ Đồng xua tay “Không có gì, tôi đi trước “

Anh ôm tâm sự nặng nề đi tới cửa, bác sĩ Hà ở sau lưng gọi anh lại “Lộ Đồng”

“Còn việc gì sao?”

Bác sĩ Hà nói “Không có gì, về chuyện ngưng dùng thuốc, cậu nên suy nghĩ lại cho kỹ, đây là quyết định lớn có liên quan tới cả cuộc đời của cậu, đừng trói buộc cuộc đời của mình vào tay người khác.”

Lộ Đồng rời khỏi bệnh viện.

Anh ngồi ở ven đường, cả người đều rơi vào trạng thái mờ mịt bối rối.

Anh sờ túi, không mang theo điện thoại, không thể liên lạc được với Tần Sơ.

Màn hình lớn của trung tâm thương mại thể hiện thời gian đã tới buổi chiều, không thể trốn thoát khỏi tiết tự học buổi tối của Nhất Trung.

Lộ Đồng trở về ký túc xá trước, nhìn ký túc xá không có ai, sau đó cầm bình nước lên, đi tới cuối hành lang đổ đầy hai bình nước nóng.

Đi ngang qua phòng của Tần Thập Ngũ, anh đứng yên một lúc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

Khi Tần Sơ trở về, Lộ Đồng đã ngồi trước cửa sổ làm bài tập.

Cả chiều nay hắn với Tần Thập Ngũ không tìm thấy Lộ Đồng, thế nên đã đi dạo bên trong trung tâm thương mại cả nửa ngày.

Tần Thập Ngũ mua được một đống đồ chơi, vô cùng thỏa mãn ôm về ký túc xá.

Đề thi Lộ Đồng đang làm là đề thi đại học năm ngoái, anh quay lưng về phía Tần Sơ, ngồi thẳng tắp.

Tần Sơ nhìn bóng lưng anh, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng.

Lộ Đồng nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên.

Tần Sơ đứng ở sau lưng anh một lúc rồi đi đến bên cạnh anh, cúi người xuống “Đang viết gì đấy?”

Lộ Đồng hỏi gì đáp nấy “Đề thi”

Tần Sơ bóp bóp eo của Lộ Đồng, vô cùng mềm mại, hắn hơi dùng sức bế anh lên.

Hai tay Lộ Đồng bám lấy cái bàn “Muốn chết à!”

Tần Sơ “Ôm anh một chút cũng không được à? Có ai yêu đương như anh không chứ?”

Lộ Đồng “Tôi nhớ hình như chúng ta vẫn đang chiến tranh lạnh nhỉ?”

Tần Sơ mặc kệ anh, hắn ôm người ở trên ghế vào trong lòng mình.

Hắn cúi đầu xuống, ngửi vào một ít tin tức tố của Lộ Đồng, bởi vì uống thuốc nên tin tức tố vốn dĩ rất nhạt nhòa của Lộ Đồng bây giờ không còn mùi vị gì cả.

Cả dấu răng của hắn ở sau gáy anh cũng đã lành hẳn.

Tần Sơ “xùy” một tiếng.

“Chiều nay anh đi đâu vậy, tôi không tìm được anh”

Lộ Đồng “Đi bệnh viện”

Tần Sơ cứng người một lúc “À, đi lấy thuốc sao?”

Lộ Đồng “Không phải”

Anh ngưng lại một chút “Tôi định ngưng dùng thuốc”

Tần Sơ ngây người, nghiêng đầu nhìn anh.

Lộ Đồng đẩy mặt hắn ra “Cách xa tôi ra một chút, nóng muốn chết”

Tần Sơ nói “Cuộc phẫu thuật kia của anh bây giờ đã đạt tới trình độ không cần uống thuốc cũng có thể tiến hành sao?”

Lộ Đồng “Kiếp trước chắc tôi đã gây nhiều tội lỗi lắm nên kiếp này mới phải yêu đương với một tên ngốc như cậu”

Tần Sơ bĩu môi “Nói chuyện thì nói chuyện chứ mắc gì tự nhiên chuyển sang công kích cá nhân vậy?”

Lộ Đồng định giãy giụa ra khỏi người hắn, thế nhưng Tần Sơ lại ôm anh quá chặt, anh giãy giụa cả buổi cũng không thể tách ra khỏi hắn được.

Lộ Đồng mở miệng “Tối qua đầu óc tôi có hơi rối, có vài việc tôi muốn nói với cậu”

Tần Sơ “Nói gì? Yêu đương sao? Chuyện này quá đơn giản mà”

Lộ Đồng “Cậu buông tôi ra trước đi”

Tần Sơ “Không bỏ.”

Lộ Đông hết cách với hắn, ngồi ở trên đùi hắn, mở miệng “Tôi muốn nói với cậu về chuyện của Tần Thập Ngũ”

Tần Sơ buông tay ra.

Lộ Đồng trèo xuống người hắn rồi ngồi ở trên giường.

Tần Sơ hỏi anh “Nó làm sao?”

Lộ Đồng “Cậu với Tần Thập Ngũ quen nhau như thế nào?”

Tần Sơ “Thì học chung lớp, thế là quen thôi”

Lộ Đồng “Mới khai giảng đã quen sao?”

Thế thì không phải.

Tuy rằng Tần Thập Ngũ học chung lớp với hắn, nhưng cậu ở trong lớp giống như một cái bóng mờ nhạt.

Vốn dĩ Tần Sơ không thân quen với các bạn học trong lớp, ngay cả những thành phần nổi bật trong lớp hắn còn chẳng nhớ nổi tên chứ đừng nói là kẻ vô hình nhỏ bé như Tần Thập Ngũ.

Lộ Đồng “Cậu có biết trước kia Tần Thập Ngũ trông như thế nào không?”

Tần Sơ “Quên rồi”

Lộ Đồng hỏi hắn “Vậy tại sao cậu ấy lại gọi cậu là ba?”

Tần Sơ ngẫm nghĩ một lúc, trả lời “Tự nhiên nó gọi như vậy, không liên quan gì tới tôi”

Lộ Đồng nhớ rõ Tần Sơ đã từng nói với anh, thế nên anh xác nhận lại một lần nữa “Cậu ấy nói cậu ấy là con của cậu, đến từ mười sáu năm sau sao?

Tần Sơ gật đầu, ngay sau đó nhíu mày “Đừng nói là anh tin nha? Nếu nó là con tôi thì anh là ai? Anh là mẹ nó à?”

Lộ Đồng bực mình hừ một tiếng.

Tần Sơ hỏi anh “Không phải anh là người theo chủ nghĩa duy vật sao?”

Lộ Đồng mặt không biểu cảm “Trước kia là thế”

Anh thật sự bực tức Tần Sơ đầu óc đơn bào, nói “Cậu ngu ngốc vừa thôi! Cậu ta ở bên cạnh cậu lâu như vậy mà cậu không nhận ra có điều gì đó kỳ quái hay sao?”

Tần Sơ lắc đầu “Thấy có gì kỳ đâu” (Jian: thằng Sơ học tới mẫu giáo là cô giáo nó chớt rồi =))))))

Lộ Đồng hơi chần chừ, rồi nói “Lỡ như cậu ấy thực sự xuyên qua thì sao?”

Hai người nhất thời im lặng.

Lộ Đồng nhíu mày, chỉ vào Tần Sơ “Ánh mắt của cậu là có ý gì?!”

Tần Sơ vội vàng dời đi tầm mắt.

Lộ Đồng bị hắn chọc muốn xù lông lên “Cậu quay lại cho tôi! Cậu có ý gì đây, có phải bây giờ cậu đang nghĩ là tôi bị điên rồi không?”

Tần Sơ “……..Có đâu”

Lộ Đồng nghiến răng, phát hỏa lên “Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cậu đó! Cậu đang nghĩ tôi bị tâm thần à?”

Tần Sơ bổ sung nói “Tôi thấy anh vẫn còn khả năng cứu chữa được mà”

Hắn ngã xuống trên giường, hai tay gối sau đầu “Nếu nó thật sự là con trai của tôi thì sao tôi lại đặt cho nó cái tên dở ẹc như vậy chứ?”

Lộ Đồng không nói rõ được cho hắn hiểu, bởi một mặt bản thân anh cũng cảm thấy hình như mình bị điên thật rồi, chuyện ma quái như xuyên không mà anh cũng tin cho được.

Mặt khác trực giác của anh liên tục mách bảo cho anh những điểm kỳ quái, khiến anh mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy rối rắm.

Rốt cuộc cậu ta có phải thực sự đã xuyên không hay không?

Nếu phải, thì chứng cứ đâu để chứng minh cậu ta là người của mười sáu năm sau? Đây không phải là bệnh thần kinh thì là gì?

Còn nếu không phải, vì sao anh lại cảm thấy đau lòng như vậy, vì sao nhất cử nhất động của cậu nhóc ấy lại luôn có ảnh hưởng đến anh?

Tần Sơ “Hơn nữa, nó có chỗ nào giống tôi? Có chỗ nào giống anh chứ?”

Lộ Đồng “Cậu chắc chắn rằng mẹ của cậu ta là tôi à?”

Tần Sơ “Còn cần phải chắc chắn nữa sao, sự thật chỉ có một thôi”

Lộ Đồng xoa ở giữa lông mày, khuyên bản thân nên bình tĩnh lại một chút.

Anh nhìn vào bài thi, bị ảnh hưởng bởi sự phủ quyết hợp lý của Tần Sơ: Chẳng lẽ mình vì áp lực quá lớn mà sinh ra ảo giác sao?

Nhưng mỗi hành động của Tần Thập Ngũ, thậm chí là mỗi lời cậu nói ra đều như xoáy vào trong lòng anh.

Lộ Đồng không khỏi tự hỏi: Bởi vì mình bị phân hóa thành Omega thế nên trong lòng đã sản sinh ra tình thương của người mẹ, dẫn tới bản thân bị ảo giác hay sao?

Anh trước nay chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có chút thiên tính của phụ nữ, vì thế đã đứng lên ở trong phòng đi tới đi lui.

Tham Khảo Thêm:  Chương 129: Tai bay vạ gió

Tần Sơ túm chặt lấy tay anh, đè Lộ Đồng xuống giường “Anh đã muốn biết nó có phải là con trai của chúng ta không đến thế, vậy chúng ta hãy cùng nhau tạo ra đời sau là được rồi.”

Lộ Đồng đang buồn phiền nên không có tâm trạng nói chuyện tào lao với hắn, anh đẩy hắn ra “Để tôi yên lặng một mình đi, đừng làm phiền tôi”

Tần Sơ kề sát vào anh, đề nghị nói “Nếu anh muốn biết thì anh tự mình đi hỏi nó đi”

Lộ Đồng “Nó sẽ nói với tôi sao?”

Tần Sơ xoa xoa cằm “Có lẽ là không”

Lộ Đồng mờ mịt hỏi “Tại sao?”

Tần Sơ “Anh cho rằng có thể sao? Giả thiết nó là con trai của tôi từ mười sáu năm sau xuyên không tới, nhất định nó sẽ không để bại lộ thân phận của mình, làm gì có chuyện nhảy ra trước mặt tôi nói thẳng ra như vậy chứ.

Lỡ như vì thế mà thay đổi quỹ đạo tương lai thì phải làm sao, học thần, chắc anh cũng biết tới cái gọi là hiệu ứng cánh bướm đúng không?”

Lộ Đồng gật đầu “Tôi biết”

Anh nhịn không được nói “Lỡ như chỉ số thông minh của nó giống cậu thì sao?”

Tần Sơ: …….

Hắn cúi đầu hôn lên môi Lộ Đồng một cái.

“Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái”

Lộ Đồng bị nụ hôn này làm cho giật mình, trong lòng lại dao động: Mình đã nghĩ nhiều rồi sao?

Thật sự cũng không trách hắn, đối với loại chuyện huyền ảo kỳ bí khó giải thích như xuyên không, là ai cũng đều sẽ không tin.

Có nói ra thì kết cục cũng là thẳng tiến tới bệnh viện tâm thần để điều trị.

Lộ Đồng chỉ có thể tạm thời đè nén chuyện này xuống, giấu nó ở trong lòng, chẳng qua, càng ngày anh càng để ý tới Tần Thập Ngũ nhiều hơn.

Trong kỳ thi cuối kỳ, thành tích của Tần Sơ cuối cùng cũng có chút cải thiện.

Tần Thập Ngũ quấn lấy Lộ Đồng muốn lên kế hoạch nghỉ hè đi du lịch ở đâu.

Kết quả biết được đồng chí Lộ Đồng chuẩn bị lên lớp 12 nên không được quyền nghỉ hè, Nhất Trung chỉ cho bọn anh nghỉ được 14 ngày, trong hai tuần này, cậu chỉ có thể lăn qua lăn lại trên giường của Lộ Đồng.

Cũng trong hai tuần này, Lộ Chi Ngôn còn cho Lộ Đồng đi học một đống lớp học thêm, lấp kín hết toàn bộ thời gian nghỉ hè của anh.

Khoảng thời gian này, Lộ Đồng lại đi tới bệnh viện một lần nữa, cách nói của bác sĩ Hà từ đầu tới cuối không hề thay đổi, vẫn luôn đề nghị anh nên suy nghĩ cho cẩn thận.

Tình cảm của Tần Sơ dành cho anh vẫn luôn sâu sắc, tuy rằng không ngọt ngào thân mật như những đôi tình nhân khác, nhưng đối phương luôn suy nghĩ cho cảm nhận của anh.

Trước khi anh chưa đưa ra bất kỳ quyết định nào, hắn vẫn ở bên cạnh anh mỗi ngày, hoàn toàn tôn trọng mọi quyết định của anh.

Lộ Đồng vốn dĩ tính tình lãnh đạm, anh không cần những lời hứa hẹn xa xôi, cũng không cần tình yêu nhiệt tình như lửa, cái anh muốn chính là một người bạn đồng hành ở bên anh bình yên, dịu dàng và ấm áp.

Nói thẳng ra thì, người đó sẽ mặc kệ anh, nhưng vẫn yêu anh.

Vừa cho anh sự tự do, vừa cho anh một mái ấm.

Nhưng Lộ Đồng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Tần Sơ vẫn đang chờ đợi quyết định của anh, nhưng anh cứ mãi do dự chần chừ, khiến cho nỗi bất an trong lòng hắn ngày một tăng lên, hắn chẳng biết phải làm sao để vượt qua được rào cản này.

Cứ nghĩ cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi.

Kết quả, vào ngày lễ khai giảng tháng chín, có một chuyện đã xảy ra phá vỡ cuộc sống yên bình của Lộ Đồng.

Cả kỳ nghỉ hè của Tần Thập Ngũ cơ bản đều nằm vạ ở nhà Lộ Đồng, Lộ Đồng biết sức khỏe của cậu không được tốt, thế nên đặc biệt để ý chăm sóc cậu.

Tần Sơ trở về Bắc Kinh một chuyến, chẳng bao lâu lại bay về lại Hàng Châu.

Lễ khai giảng được tổ chức trong khán phòng lớn, Lộ Đồng đứng trên bục phát biểu với tư cách là đại diện cho học sinh lớp 12.

Khán phòng của trường Nhất Trung có sức chứa hàng nghìn người, học sinh đứng phía dưới xếp hàng ngay ngắn.

Lộ Đồng đã học thuộc bản thảo trước khi đi lên phát biểu, thế nên lúc phát biểu rất trôi chảy.

Đang phát biểu, khu vực của học sinh lớp 11 xuất hiện hỗn loạn. 

Chủ nhiệm Hà vốn dĩ đang rất hài lòng nhìn Lộ Đồng, học sinh ở bên dưới đài càng lúc càng hỗn loạn, sắc mặt của ông cũng càng lúc càng sa sầm xuống.

“Bên dưới có chuyện gì vậy?”

Chủ nhiệm Hà vừa nói vừa đi xuống dưới.

Lúc này toàn bộ học sinh trong khán đài đều nhìn về phía góc hướng Tây.

Lộ Đồng quan sát tình hình, tuy rằng mới phát biểu được hơn một nửa, nhưng anh cũng ngừng lại, chuyển micro lại cho hiệu trưởng để chỉ huy trật tự hiện trường.

Anh đứng ở một bên lễ đài, chờ sau khi bình ổn lại sự hỗn loạn này xong, lễ khai giảng tiếp tục được tiến hành, có điều vì ảnh hưởng của chuyện này nên phần sau đã kết thúc một cách khá vội vàng.

Lộ Đồng đi ra khỏi khán đài, Hạ Niên đuổi theo anh “Lộ Đồng!”

Cậu ta nói “Nhìn bảng phân lớp chưa, hai chúng ta vẫn tiếp tục chung lớp đó nha!”

Lộ Đồng cười “Nghiệt duyên”

Anh đột nhiên chạm vào tim mình, một cảm giác bất an tột độ ập tới.

Có lẽ là vì bận ghi nhớ bài phát biểu mà đã không ăn sáng nên mới bị vậy chăng? Lộ Đồng mua một cái bánh mì trong căntin, thuận miệng hỏi “Lúc nãy bên dưới khán đài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Niên ăn xúc xích nướng “Có một học sinh lớp 11 bị ngất xỉu, hình như được đưa tới bệnh viện rồi”

Lộ Đồng “Lớp 11?”

Hạ Niên “Đúng vậy, cậu cũng quen học sinh đó, là Tần Thập Ngũ lớp 11-12”

Chiếc bánh mì trong tay của Lộ Đồng bị bóp tới biến dạng.

Hạ Niên kinh ngạc nói “Sao sắc mặt cậu khó coi vậy? Tan học thì đi thăm cậu ta đi, chắc lễ khai giảng buồn chán quá, dạo này thời tiết lại nóng nực bực bội, bị ngất xỉu là chuyện bình thường.

Cậu yên tâm đi, hồi trước tình trạng này cũng từng xảy ra rồi”

Lộ Đồng hồi lâu mới lên tiếng, vẻ mặt hoang mang “Phải không?”

Điện thoại của Lộ Đồng rung lên,

Hai người đang đứng ở bên cạnh căntin, mặc kệ người đi qua đi lại, Lộ Đồng trực tiếp lấy điện thoại ra, là Tần Sơ gọi tới.

Yết hầu anh nhấp nhô, bấm nhận cuộc gọi.

Tần Sơ nói “Chiều nay rảnh không? Tới bệnh viện đi, lúc nãy Tần Thập Ngũ…..”

Lộ Đồng ngắt lời hắn “Tôi sẽ đi ngay bây giờ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.