Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 69: Điều Ước Sinh Nhật



Tần Sơ càng ôm chặt lấy anh hơn.

Lộ Đồng ở trong lồng ngực hắn, bình tĩnh một lúc mới đưa tay đẩy hắn ra.

Tần Sơ buông Lộ Đồng ra, nhất thời, hai người không nói gì với nhau.

Tần Thập Ngũ đang ngủ ở trên giường tầng, rèm treo hai bên ngăn cách mọi âm thanh ở bên ngoài.

Bây giờ cậu đã ngủ tương đối yên tĩnh, may mắn là trong khoảng thời gian này, cậu ít khi bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Hai người liếc nhìn Tần Thập Ngũ một cái rồi nhìn nhau.

Tần Sơ trầm giọng hỏi anh “Anh định làm gì?”

Trong lòng Lộ Đồng một mảnh mờ mịt “Tôi không biết”

Tần Sơ lại hỏi “Nói thẳng cho nó biết được không?”

Lộ Đồng lắc đầu “Không được”

Tất cả những gì xảy ra bây giờ đã vượt quá nhận thức của Lộ Đồng.

Anh không biết mình sẽ phải đối mặt với những thay đổi lớn thế nào trong tương lai sau khi phá vỡ sự cân bằng này, điều duy nhất anh có thể làm là đứng yên.

Tần Sơ “Cứ giấu nó như vậy sao?”

Lộ Đồng “Tôi sẽ ở bên nó”

Tần Sơ gật đầu, vẫn chưa bình tĩnh lại, nói với Lộ Đồng “Vậy anh đi nghỉ trước đi”

Lộ Đồng khóc tới mệt nhoài, lúc này mới nhận ra mình rất đuối sức.

Mắt trên mắt dưới của anh díu chặt vào nhau, một lúc sau không chịu đựng nổi mà nằm trên giường nhỏ bên cạnh ngủ thiếp đi.

Tần Sơ dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn anh, nhìn một lúc, lòng hắn xao động, đưa ngón tay sờ nhẹ lên môi Lộ Đồng.

Lông mi Lộ Đồng rất dài, vì lúc nãy khóc nên bây giờ vẫn còn chút ướt át.

Tần Sơ ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh giường, khoanh hai tay lại nằm trên giường, không chớp mắt chăm chú nhìn anh.

Hắn nhìn chằm chằm Lộ Đồng một lúc, sau đó quay đầu sang nhìn Tần Thập Ngũ.

Tần Thập Ngũ này bây giờ dĩ nhiên là không hề giống Lộ Đồng.

Tần Sơ nhớ lại bức ảnh trên màn hình điện thoại kia, tâm huyết dâng trào mở ra nhìn lại một lần nữa.

Lớn như vậy rồi.

Tần Sơ đặt điện thoại xuống, sau đó lại cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, giống như thần kinh mà lặp đi lặp lại động tác này.

Cứ như vậy xem đi xem lại mấy lần, dường như đã nhớ kỹ được hình dáng của Tần Thập Ngũ trong tương lại, hắn mới thỏa mãn dựa vào mép giường Lộ Đồng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Thập Ngũ bị đau mà tỉnh lại.

Cậu vừa cử động, liền biết thân thể này không xong rồi.

Không những khó thở, mà trong não giống như bị tụ máu, Tần Thập Ngũ chưa bao giờ đau đớn đến như vậy, cậu mặc kệ kim châm trong tay, liều mạng nhấn nút gọi ở đầu giường.

Lộ Đồng vừa mở mắt ra, còi báo động liên tục vang lên, bên ngoài vô cùng hỗn loạn, tiếng bước chân, tiếng kêu cứu, tiếng thảo luận thi nhau chui vào trong lỗ tai của cậu.

Ngay sau đó, mấy vị bác sĩ và y tá vội vội vàng vàng xông vào cửa, phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm.

Anh tỉnh táo trong nháy mắt, Tần Sơ không ngủ trên giường mà dựa vào mép giường ngủ nên thấy lưng hơi đau nhức, vừa nhìn thấy Lộ Đồng chuẩn bị xuống giường, vội vàng ôm anh lại.

“Coi chừng ngã”

Lộ Đồng vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn mờ mịt không hiểu tình hình, lo lắng nói “Sao lại có nhiều người như vậy?”

Tần Sơ an ủi “Có thể là đúng giờ đến làm kiểm tra”

Tần Thập Ngũ được quấn người lại trong cái chăn vô khuẩn.

Bác sĩ đặt một cái mặt nạ thở oxy lên mặt cậu, một y tá nam ôm Tần Thập Ngũ xuống giường.

Lộ Đồng lập tức hỏi “Sao lại thế này?”

Y tá dành chút thời gian trả lời “Xin hỏi cậu là người nhà bệnh nhân sao?”

Lộ Đồng hơi do dự “Đúng vậy”

Y tá “Nồng độ oxy trong máu của bệnh nhân không ngừng giảm xuống, xuất hiện tình trạng suy hô hấp, cần phải cấp cứu ngay lập tức”

“Suy hô hấp?” Lộ Đồng tự hỏi bản thân, tim đột nhiên đập dữ dội, suýt nữa là đập vào lồng ngực “Tối qua vẫn khỏe mà! Sao sáng ra lại bị suy hô hấp chứ?”

Y tá nhanh chóng xoa dịu “Xin cậu hãy bình tĩnh lại một chút và phối hợp với công việc của chúng tôi.

Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân”

Y tá hơi ngập ngừng, nhưng cũng phải việc công xử theo phép công nói “Cũng xin người nhà bệnh nhân hãy chuẩn bị tốt”

Tần Sơ đỡ lấy Lộ Đồng “Không sao đâu”

“Sao lại không sao được chứ? Chuẩn bị tốt nghĩa là gì hả….”

Lộ Đồng sững người.

Bác sĩ và y tá đến quá nhanh, anh dường như vẫn chưa kịp tỉnh lại sau phát hiện quá lớn tối hôm qua, vậy mà sáng nay anh lại phải tiếp tục hứng chịu chuyện đột ngột thứ hai.

Tần Sơ nói “Nghĩa là….” Trong đầu hắn cố gắng tìm kiếm lý do để ngụy biện, đối mặt với sự thật tàn khốc xảy ra đột ngột và chân thật ở ngay trước mắt, Tần Sơ dường như cũng không biết phải dùng lời nào, chỉ có thể khô khan nói “Tôi nghe bọn họ nói, bệnh bạch cầu cấp tính đều như thế này”

Ba ngày nằm viện thì hết hai ngày bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Thời gian sống sót đều phải giành giật lấy, có thể buổi tối bệnh chuyển biến tốt đẹp, nhưng ngày hôm sau lại buông tay lìa khỏi thế gian.

Chuyện này ở đâu cũng có.

Lộ Đồng quả thật cũng đã nghe người khác nói rằng, mấy tuần nay Tần Thập nằm viện đã phải vào phòng cấp cứu bốn, năm lần.

Anh chỉ nghe người khác nói thôi, bản thân chưa từng trải qua nên không hề biết một mình Tần Thập Ngũ làm sao vượt qua được những tra tấn hành hạ đau đớn này.

“Xin lỗi, nhường một chút, xin lỗi” Lộ Đồng đẩy mấy y tá ra, từ trong khoảng trống của đám người nhìn thấy Tần Thập Ngũ.

Trên mặt Tần Thập Ngũ đeo mặt nạ thở oxy, cậu không mở nổi mắt lên, mày nhíu chặt, miệng vẫn luôn chảy máu ra bên ngoài, mặt nạ thở đã được đổi tới hai cái, phía trên miếng nhựa trong suốt dính đầy vết máu.

Thanh âm Lộ Đồng rời rạc đứt quãng, một vài âm không thể phát ra bên ngoài đều nuốt vào trong miệng “Tần Thập Ngũ….

Tần Thập Ngũ…… cậu khó chịu lắm sao….

đau lắm không…”

Anh nắm lấy tay Tần Thập Ngũ, y tá lập tức nói “Xin lỗi, bệnh nhân hiện tại tình trạng không ổn định, mời cậu đứng sang một bên chờ đợi”

Lộ Đồng run rẩy hỏi cô “Sao cậu ấy lại nôn ra nhiều máu như vậy?”

Y tá nói “Thưa ngài, xin hãy bình tĩnh”

Cô lúng túng định nói đây là biểu hiện bình thường, nhưng bệnh viện đã trực tiếp gửi thông báo tình trạng nguy kịch cho người nhà bệnh nhân, nếu cô nói vậy thì có vẻ giả dối quá.

Y tá suy nghĩ một chút, chỉ có thể không ngừng an ủi “Thưa ngài, trước hết xin hãy bình tĩnh lại….”‘

Găng tay của bác sĩ dính đầy máu, y tá quàng một chiếc khăn vô khuẩn sau tai cậu, máu từ trong miệng chảy ra chẳng bao lâu thấm ướt cả chiếc khăn.

Tần Thập Ngũ vì nôn ra máu mà theo phản xạ nghiêng đầu sang một bên.

Hai chân Lộ Đồng mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Tần Sơ.

Anh nghi ngờ mình đã nhìn lầm rồi, nếu không, một đứa trẻ hoạt bát lúc nào cũng nhảy nhót tung tăng sao bây giờ lại suy yếu đến như vậy chứ.

Mọi thứ trước mắt anh đều trở nên mờ mịt, chỉ còn lại bóng dáng các bác sĩ và y tá liên tục chồng lên nhau, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mới lên chiếu vào bên trong, miễn cưỡng làm sáng nửa căn phòng.

Chiếu đến bên cạnh giường của Tần Thập Ngũ, rồi dừng lại.

Bọn họ ở nơi tối tăm, ánh sáng ở phía xa, phân chia căn phòng bệnh nho nhỏ thành hai cõi âm dương.

Tần Sơ che mắt anh lại, Lộ Đồng gỡ tay hắn ra, Tần Thập Ngũ đã được đưa lên giường cứu thương.

Y tá chích thuốc cho cậu, bác sĩ bình tĩnh chỉ đạo hiện trường nói “Nâng đầu bệnh nhân lên một chút”

Trên giường cấp cứu treo một đống chai lọ, cứ như vậy nhanh chóng vội vàng đẩy đi.

Lộ Đồng đột nhiên tỉnh táo lại, đuổi theo.

Sau khi giường cấp cứu vào thang máy thì bên trong đã chật kín người, Lộ Đồng đứng ở bên ngoài không vào được, giờ phút này, anh đột nhiên cảm giác sự bất lực tràn ngập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 209: Thôn chu ngư

Y tá bảo anh đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu tầng hai.

Mấy hôm trước Tần Thập Ngũ đều vào trong phòng cấp cứu này.

Tần Sơ liếc nhìn số tầng lầu, đi với Lộ Đồng tới trước cửa phòng cấp cứu.

Dọc đường đi, hai người không nói gì cả, đứng ở hành lang phòng cấp cứu một lúc, từ trong góc truyền đến bánh xe trượt.

Bác sĩ kề sát vào Tần Thập Ngũ, giống như đang nói gì đó với cậu.

Nhưng dĩ nhiên, Tần Thập Ngũ đã rơi vào hôn mê sâu, hoàn toàn không nghe thấy được thanh âm bên ngoài.

Ngón tay cậu cử động, vẫn nắm chặt lấy huy hiệu hy vọng mà Tần Sơ cho cậu.

Lộ Đồng thậm chí không có cơ hội được nhìn cậu, cấp cứu giành lại mạng sống cho bệnh nhân như đang chạy đua với thời gian, không phải là lúc để người nhà bệnh nhân đến nói lời trăn trối.

Cửa lớn đóng lại, nước mắt Lộ Đồng cũng theo đó lăn dài, anh ngồi xuống ghế, ngửa đầu thở dài một hơi.

Như một giấc mơ.

Anh thậm chí còn tự hỏi có phải mình vẫn chưa thức dậy hay không, vẫn còn đang nằm trên cái giường nhỏ bên cạnh kia, cho nên mới gặp phải cơn ác mộng như vậy.

Hai người ngồi ở ngoài hành lang, im lặng hồi lâu chờ đợi cánh cửa mở ra.

Hai tiếng sau, đèn trong phòng cấp cứu sáng lên.

Lộ Đồng đứng lên, đột ngột bị chấn động, trước mắt biến thành một màu đen kịt, ngã vào trong lồng ngực Tần Sơ.

Tần Sơ lo lắng nắm lấy tay anh, rất lạnh lẽo, hắn nhớ tới chứng bệnh hạ đường huyết của Lộ Đồng, thở dài một tiếng.

Lộ Đồng ở trong lồng ngực hắn nghỉ ngơi một lúc, bác sĩ vừa cởi găng tay ra vừa đi về phía họ.

Lộ Đồng chăm chú nhìn bước chân của bác sĩ, cảm thấy trái tim mình như bị đông cứng lại.

Anh không ngừng quan sát biểu tình của bác sĩ, sợ nhìn ra điều gì đó, cũng sợ phải nghe thấy từ trong miệng bác sĩ thốt ra “Đã cố gắng hết sức”

Cũng may, bác sĩ chỉ nói rằng bệnh tình đã ổn định, họ có thể gặp lại Tần Thập Ngũ sau khi cậu được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Lô Đồng lên tiếng “Cậu ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU sao? Chúng tôi có thể vào thăm không?”

Bác sĩ “Cố gắng đừng đi vào quấy rầy cậu ấy, có thể đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn một lúc”

Y tá dẫn họ đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Ba người đi qua một cái hành lang dài và tối, tới cuối hàng lang, thấy một căn phòng nhỏ ảm đạm.

Tần Thập Ngũ nằm ở trong căn phòng nhỏ lấy tông màu trắng xanh lam làm chủ đạo này.

Trên người cậu vẫn đang mặc bộ đồ bảo hộ y tế màu xanh lam, vết máu loang lổ khắp nơi.

Khuôn mặt bị mặt nạ thở oxy che hết một nửa, từ cằm tới cổ đều là máu, cứ như vậy nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, an tĩnh giống như đang ngủ say.

Lộ Đồng đứng trước một tấm kính lớn, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc mà nhắm mắt lại, bật khóc thành tiếng.

Y tá an ủi nói “Mấy ngày nữa tỉnh lại là có thể chuyển về phòng bệnh rồi”

Yết hầu Tần Sơ cử động “Khi nào thì có thể tỉnh lại?”

Y tá “Còn phải phụ thuộc và mức độ hồi phục của bệnh nhân, sớm nhất là hai, ba ngày sẽ tỉnh, lâu hơn thì….”

Cô không tiếp tục nói nữa.

Bởi thường những người ngủ một giấc dài ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đều có kết cục ở trong nhà xác.

Lộ Đồng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như quấn lại với nhau, thân thể cảm nhận từng cơn đau đớn sắc bén cứa vào lồng ngực.

Anh nghiến răng, dựa vào tấm kính trước mặt mà khóc khản cả cổ.

Đây là lần đầu tiên Tần Sơ đối mặt với khoảng cách sinh tử ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện, trước khi Tần Thập Ngũ chuyển vào, bệnh nhân ở phòng cấp cứu số 3 đã bị đẩy ra ngoài với tấm vải trắng trùm lên người, cha mẹ bệnh nhân đấy quỳ ở trên mặt đất khóc lóc thảm thiết đứt từng đoạn ruột, tiếng khóc run rẩy và tiếng kêu rên thê thảm truyền vào trong lỗ tai hắn, khiến sống lưng hắn tê dại.

Đấy là con trai của hắn.

Tần Sơ đã tự hiểu ra được ý nghĩa này.

Giống như bước lên trên mặt đất từ trong mảnh mây mù hư vô.

Lúc này hắn mới muộn màng cảm nhận nỗi sợ hãi, ngay sau đó là cảm giác đau đớn bi thương mà hắn chưa từng trải qua.

Lần gần nhất Tần Sơ đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, đã là chuyện của rất nhiều năm trước.

Mẹ hắn cũng mắc bệnh nặng mà qua đời, bởi khi ấy tuổi hắn còn quá nhỏ, thế nên hắn không nhớ nổi cái tên bệnh khó đọc kia là gì.

Hắn chỉ nhớ hôm ấy là một ngày bầu trời phủ đầy mây như sắp mưa, mẹ hắn cũng nằm trên giường bệnh, bác sĩ và y tá vội vàng đặt bà lên giường cấp cứu.

Dưới cái nhìn của hắn, bọn họ không phải đang đẩy giường của mẹ hắn đi cấp cứu, mà là đẩy giường của mẹ hắn về phía cái chết.

Đứng một lúc, y tá bảo họ trước hết hãy đi ăn cơm đi.

Động tác của cô rất thành thạo, giống như đã thường xuyên an ủi người nhà bệnh nhân.

Tần Sơ phản ứng trước, kéo mạnh Lộ Đồng lôi đi.

Anh chẳng ăn uống được gì, bị Tần Sơ ấn xuống trước bàn, ép ăn hết một chén cháo.

Vừa mới buông chén xuống, Lộ Đồng liền muốn quay lại bệnh viện.

Tần Sơ nói “Ăn thêm chút đi, bây giờ anh có đến đấy xem cũng không có ích lợi gì, Tần Thập Ngũ sẽ không lập tức tỉnh lại ngay, bác sĩ nói nó đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, qua mấy ngày nữa tỉnh lại, tới lúc đó anh đi nhìn nó cũng không muộn”

Lộ Đồng sắc mặt mỏi mệt, mờ mịt, xanh xao.

Làn da anh vốn trắng trẻo, nhợt nhạt và mong manh, khi im lặng không nói gì, trông có vẻ vô cùng yếu ớt, giống như con bướm bị gãy cánh, gần như trong suốt.

Bây giờ, chẳng những “trong suốt” mà còn yếu ớt, càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Tần Sơ cầm muỗng gõ lên chén một cái, an ủi nói “Lộ Đồng, anh nghĩ sao, có lẽ nó sẽ không thể tiếp tục ở lại thời đại này thêm bao lâu nữa”

Lộ Đồng ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Sơ nói “Nếu Tần Thập Ngũ thật sự xuyên qua, thì đó cũng không phải là chết đi, mà nó chỉ rời khỏi thời đại này thôi”

Lộ Đồng trong lòng rối bời.

Tần Sơ “Nó là con trai của anh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.

Tuy tôi không biết lý do vì sao nó lại gặp được chúng ta ở thời đại này, nhưng sớm muộn gì nó cũng phải trở về, bây giờ anh đau lòng, vậy anh ở mười sáu năm sau thì sao? Con trai đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất, có phải sẽ rất khổ sở không?”

Lộ Đồng đặt đũa xuống.

Tần Sơ với anh đi ra khỏi quán ăn, một lúc sau, hắn nắm lấy tay Lộ Đồng, ôm anh vào trong lòng.

“Tôi hôm nay” Hắn nói “Vừa có chút đau lòng, vừa có chút vui vẻ”

Hai người đứng ở trên một cây cầu.

Lộ Đồng cứ thế bị hắn ôm chặt lấy.

Tần Sơ nói “Sở dĩ tôi vui vẻ, bởi vì tôi biết được chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu, sau đó còn kết hôn, còn có ‘Tần Thập Ngũ’, nó còn lớn lên như vậy, Lộ Đồng, anh còn gì không tin tưởng tôi nữa”

“Không tin gì cơ?”

“Anh không tin tôi” Tần Sơ chỉ vào mình “Anh cảm thấy tôi sẽ mau chóng thay lòng đổi dạ, cảm thấy tôi chỉ chơi đùa với anh, cho nên anh mới muốn bỏ đi tuyến thể.

Tôi đã nói rồi, anh làm gì tôi cũng sẽ đều tôn trọng anh.

Nhưng bây giờ hình như anh không muốn đi làm phẫu thuật kia nữa, cho nên tôi thấy rất vui”

Vui vì anh đã tin tưởng tôi, vui vì tương lai anh sẽ kết hôn với tôi.

Tần Sơ nói “Con trai anh cũng đã xuyên không qua rồi, anh còn không rõ ràng sao, tương lai của chúng ta sẽ rất hạnh phúc”

Đáy mắt Lộ Đồng chua xót “Cậu đừng nói nữa”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bỗng nhiên Tần Sơ lấy từ trong túi ra một cái vòng cổ, có hơi giống cái của Tần Thập Ngũ, nhưng xét về kiểu dáng thì vẫn có chút khác biệt.

Lộ Đồng nhìn hắn, Tần Sơ giới thiệu nói “Cái này cho anh, tổng cộng tôi mua hai cái.

Huy hiệu hy vọng cho con trai của anh, huy hiệu dũng khí này cho anh.”

Lộ Đồng cầm lấy nhìn “Vì sao lại đưa cho tôi huy hiệu dũng khí?”

Tần Sơ mở đôi tay ra, bờ vai rộng lớn của thiếu niên ở trước mặt anh trở thành một rào chắn kiên cố không thể phá vỡ, hắn cười rất tươi sáng, hai chiếc ranh nanh nhỏ xuất hiện trong mắt Lộ Đồng, đối phương nói “Cho anh dũng khí để yêu tôi!”

Lộ Đồng ngơ ngẩn nhìn nụ cười tươi của hắn, như muốn thổi tan đi phần nào phiền muộn đeo bám trong lòng anh suốt mấy ngày qua.

Anh nhắm mắt lại, tháo bỏ phòng ngự, gần như kiệt sức, cuối cùng không lảng tránh nữa, dựa lên thành cầu, nói “Được”

Tần Sơ “Cái gì?”

Lộ Đồng bỗng nhiên đặt hai tay ở bên miệng mình xem như cái loa, anh làm một chuyện khác người nhất trong cả cuộc đời của mình, đó là quay về phía con sông lớn trên cây cầu này, gần như dùng hết sức lực hét lớn lên “Tôi nói! Được! “

Anh nhắm mắt lại, chạy qua cây cầu ở trong lòng mình.

Từ đầu cầu chạy tới cuối cầu, nhảy vào trong lồng ngực của Tần Sơ, tóm lấy con thuyền là hắn chở anh qua sông.

Nước bên dưới cầu vẫn vô cùng sâu, chứa vô số mạch nước ngầm, nhưng anh không quan tâm nhiều như vậy, anh không màng hết tất cả mà đến với Tần Sơ.

Đột nhiên không kịp đề phòng, Lộ Đồng cứ thế bị Tần Sơ ôm vào trong lòng.

Hai chân anh trong nháy mắt bị nhấc lên khỏi mặt đất, Lộ Đồng hơi hoảng hốt ôm lấy cổ Tần Sơ.

Đối phương ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên hôn anh một cái.

Nụ hôn thoáng chốc dừng lại, Lộ Đồng đặt hai tay lên vai hắn, đang đứng ở ngoài đường mà lôi lôi kéo kéo như vậy khiến anh đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng, vì vậy nói “Thả tôi xuống đi”

Tần Sơ vùi mặt vào trong lòng anh “Không buông, tôi muốn ôm một lúc”

Chờ hắn ôm đủ rồi, eo của Lộ Đồng bị siết tới xanh bầm cả lên.

Anh vén áo lên nhìn một cái, Tần Sơ vẻ mặt đầy xấu hổ đi tới tiệm thuốc mua thuốc mỡ.

Khi hai người trở về, tâm trạng Lộ Đồng đã sáng sủa hơn một chút.

Tần Sơ nói đúng, anh với Tần Thập Ngũ chỉ ly biệt chứ không phải là tử biệt, chỉ là để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ tiếp theo được tốt đẹp hơn thôi.

Lần này Tần Thập Ngũ vào phòng phẫu thuật, rơi vào hôn mê sâu, nằm suốt hai tuần liền.

Nửa đường cậu có tỉnh lại một lần, nhưng tình trạng không được tốt lắm, lại bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật để cấp cứu.

Cứ như vậy đẩy tới đẩy lui, mãi cho tới tháng 12, cậu mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Lúc đi vào, trời mới trở lạnh.

Khi đi ra, trời đã sang đông.

Lúc Tần Thập Ngũ vừa mới tỉnh dậy, cậu không nói ra được tiếng nào, thanh âm phát ra từ miệng nghe khá xa lạ.

Mở mắt ra, cậu liền nhìn thấy được Lộ Đồng.

Trong khoảng thời gian này, hễ có thời gian là Lộ Đồng lại chạy tới bệnh viện.

Lớp 12 học hành bận rộn, chẳng ai hiểu tại sao anh lại bỏ thời gian ra để xin nghỉ.

Thầy Chu biết anh với Tần Thập Ngũ có quan hệ tốt, về việc Lộ Đồng xin nghỉ thường xuyên như thế, thầy Chu chỉ nói vài câu.

Đến khi thi giữa kỳ, ông nhìn thấy thành tích của Lộ Đồng vẫn không bị đi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều vẫn lên tiếng cảnh cáo mấy câu, nói anh không thể cứ nghỉ học không đến lớp mãi như vậy được.

Cho nó, khi Tần Thập Ngũ mở mắt ra, Lộ Đồng vẫn còn đang ngồi trên ghế xem đề.

Anh không có cách nào ngồi ở đây làm đề khó, nhưng để đối phó với các kỳ kiểm tra thì dư sức.

Lúc Lộ Đồng làm bài, anh vô cùng tập trung, Tần Thập Ngũ chăm chú nhìn anh một hồi lâu, Lộ Đồng mới chú ý tới ánh mắt của cậu.

Anh ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời.

Tần Thập Ngũ nói “Lộ Đồng….”

Lộ Đồng nhanh chóng ngồi ở bên giường của cậu “Muốn uống nước sao?”

Tần Thập Ngũ lẩm bẩm “Hình như lâu rồi em không được thấy anh….”

Lộ Đồng mỉm cười “Cậu làm tôi sợ muốn chết”

Tần Thập Ngũ hỏi anh “Em làm sao?” Cậu quay đầu nhìn cành cây trơ trọi bên ngoài cửa sổ “Hôm nay là ngày mấy rồi?”

Lộ Đồng “Đã đến tháng 12 rồi”

Tháng 12…..

Lúc cậu nhập viện, chỉ mới qua tháng chín mấy ngày.

Đầu Tần Thập Ngũ đau tới mức muốn nổ tung, thân thể gầy ốm tới mức chỉ còn da bọc xương, ăn vào là nôn, nôn xong lại ăn, cứ vậy tra tấn cậu muốn chết đi sống lại.

Đôi khi Tần Thập Ngũ gần như tuyệt vọng: Chết đi cho rồi!

Chẳng cần biết có thể trở về được hay không, một người vốn sợ đau như cậu tự nhiên vô duyên vô cớ gặp phải tai bay vạ gió.

Bây giờ cậu thực sự vô cùng nghi ngờ mình có phải đã đắc tội gì với lãnh đạo cục luân hồi ở dưới địa phủ hay không, nếu không sao ổng lại sắp xếp cho cậu một kiếp nạn lớn như vậy chứ!

Tần Thập Ngũ nói “Em muốn uống nước”

Lộ Đồng rót nước vào trong ly, tay Tần Thập Ngũ đang có một cây kim dài chôn ở bên trong nên không thể tùy tiện cử động được.

Lộ Đồng từng ngụm từng ngụm một đút cho cậu uống.

Tần Thập Ngũ nhìn anh, bỗng nhiên u ám trong lòng trở nên tươi sáng: Chuyện gì xảy ra vậy, bệnh một trận thôi mà Lộ Đồng lại trở nên ôn nhu với cậu như vậy sao!

Tuy rằng trước đó Tần Thập Ngũ cũng cảm thấy Lộ Đồng đối xử với cậu rất đặc biệt.

Có điều khi ấy, tuy Lộ Đồng đối tốt với cậu nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy có một khoảng cách gì đó.

Bây giờ Lộ Đồng đối xử với cậu tốt, thực sự là thiên y bách thuận.

(Thiên y bách thuận: nghìn lần theo trăm lần thuận, việc gì cũng thuận theo, cũng đồng ý)

Tần Thập Ngũ bỗng nhiên cảm thấy, cậu vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU một chuyến này không còn thấy mệt nữa.

Cậu không nhịn được ba hoa nói “Vậy là em nằm viện được ba tháng rồi đó, em nghe bác sĩ nói, bệnh này không quá hai tháng là ngỏm rồi, chứng tỏ em vẫn còn có thể sống!”

Lộ Đồng giúp cậu lau nước trên miệng “Đừng nói chuyện lung tung”

Tần Thập Ngũ cười hì hì, kết quả cười mạnh quá khiến cổ tay rỉ một chút máu, Lộ Đồng liền không cho cậu nhúc nhích nữa.

Bà mẹ kia của cậu lại bay sang nước ngoài, Tần Thập Ngũ than dùm “Tần Thập Ngũ” kia một lúc.

Nhìn thấy mẹ ruột của mình, lớp 12 việc học căng thẳng bận rộn như vậy mà vẫn có thể dành ra thời gian để xin nghỉ tới bệnh viện chăm sóc cho cậu.

Trong khoảnh khắc, Tần Thập Ngũ cảm thấy bản thân cậu không tới nỗi quá thê thảm.

“Tần Sơ đâu?” Tần Thập Ngũ quay lại nhìn.

Lộ Đồng “Hắn đi mua bữa tối rồi”

Tần Thập Ngũ trong khoảng thời gian này chỉ toàn ăn thức ăn lỏng, đã ba tháng không được đụng vào đồ mặn, cậu thèm mấy món lẩu, nướng BBQ, kem này kia tới phát điên luôn rồi, chép miệng một cái, nước miếng sắp chảy ra từ khóe miệng.

(Jian: nghỉ dịch ở nhà cũng thèm ăn lẩu ăn đồ nướng muốn chớt luôn TT_TT)

Lộ Đồng nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu, bất đắc dĩ nói “Bây giờ cậu không thể ăn được những cái đó”

Tần Thập Ngũ nói “Sao anh biết em muốn ăn cái gì?”

Lộ Đồng “Lẩu, nướng BBQ, kem”

………Không hổ là mẹ mình, đoán không trật phát nào!

Tần Thập Ngũ lẩm bẩm “Khi nào em mới được ăn đây!”

Lộ Đồng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu “Chờ cậu xuất viện sẽ đi ăn, bảo Tần Sơ đãi”

Tần Thập Ngũ càng lúc càng cảm thấy Lộ Đồng đối xử với cậu quá mức thân thiết, có chuyện gì vậy?!!

Còn có chuyện tốt như vậy sao?! Nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU một cái, vừa đi ra là mọi thứ liền thay đổi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 285: C285: Sư đệ của ta đều bị ngươi giết hết rồi ư

Cậu ngơ ngác nhìn Lộ Đồng.

Lộ Đồng ngẩng đầu “Sao vậy?”

Tần Thập Ngũ ngập ngừng, thử nói “Em muốn ôm anh”

Lộ Đồng lên giường, đỡ Tần Thập Ngũ ngồi dậy dựa vào trên giường, sau đó vươn tay ôm cậu vào trong lòng mình.

“Có chỗ nào không khỏe sao?”

……Douma!

Nếu không phải không thể cử động tay chân, Tần Thập Ngũ thực sự muốn nhéo mình một cái.

Đang mơ hay gì?

Sao Lộ Đồng lại đối xử tốt với cậu như vậy chứ?

Chẳng lẽ………cái này chính là bữa cơm ân huệ của tử tù trong truyền thuyết sao?!

Khi tử tù sắp chết, thường được người ta cho ăn một bữa thịnh soạn.

Tần Thập Ngũ nuốt nước miếng, y tá gõ cửa.

“Sao lớn vậy rồi mà còn muốn nhào vào lòng anh trai làm nũng chứ?” Y tá cho rằng Lộ Đồng là anh trai cậu, vừa đi vào đã nói đùa.

Nói cũng phải, Tần Thập Ngũ bị cô y tá làm cho hơi xấu hổ, cậu lớn như vậy rồi, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà bây giờ lại ở trong lòng mẹ làm nũng thì còn ra gì nữa!

Tần Thập Ngũ ngồi thẳng người lại.

Y tá nói “Hôm nay sao rồi? Có thể ăn được gì không?”

Tần Thập Ngũ dõng dạc nói “Em thấy em có thể ăn hết một con bò luôn!”

Y tá nhéo nhẹ mũi cậu một cái “Cậu đó, nghịch nhất cả cái khu này luôn”

Tần Thập Ngũ vươn tay cho y tá buộc sợi dây vàng rồi lấy máu.

Cậu hỏi “Thằng nhóc lần trước chơi với em đâu rồi?”

Y tá cúi đầu, ngập ngừng “Cậu ấy à… xuất viện rồi, cậu cũng phải cố lên đó, để còn mau mà xuất viện nữa”

Tần Thập Ngũ trong lòng yên lặng phiên dịch lại câu nói của y tá một chút: Cậu ấy à, đã chết rồi.

Các y tá trong bệnh viện đối xử với mấy đứa con nít như cậu……..từ cao trung trở xuống đều tính là con nít hết……..vô cùng dịu dàng.

Mấy đứa nhỏ ở trong bệnh viên không chơi với người lớn mà chỉ chơi với người xấp xỉ tuổi mình.

Bệnh bạch cầu là căn bệnh ác tính thường gặp nhất ở trẻ em, cho nên ở hành lang này có bốn, năm đứa nhóc đầu trọc.

Có khi, hôm qua còn đang chơi với nhau, hôm nay đã chết rồi.

Các y tá thường nói dối bọn chúng rằng bạn chúng đã xuất viện rồi, không nỡ nói ra sự thật.

Tần Thập Ngũ thấy vẻ mặt bi thương không giấu được của Lộ Đồng, nhanh chóng đáp lại một cách lạc quan “Em cũng sẽ mau khỏe lại.

Chờ tới khi xuất viện, trước tiên em sẽ đi ăn lẩu”

Cô y tá bật cười, cầm kim lấy máu cho cậu.

Kết quả kim vừa đâm xuống, máu không chảy ra.

Nụ cười của Tần Thập Ngũ có chút đông cứng lại.

“Ha ha, ha ha ha, xem ra trước đó đã rút quá nhiều rồi” Cậu vội vàng nói “Rút kim ra trước đi”

Y tá không ngờ tình trạng thể chất của Tần Thập Ngũ lại tồi tệ đến như vậy, liền gọi bác sĩ đến để bác sĩ xem xét lại, lấy mấy túi máu tới để truyền cho cậu một ít máu.

Lộ Đồng vuốt cánh tay lạnh lẽo của cậu, nhỏ giọng an ủi, cũng không biết là đang an ủi Tần Thập Ngũ hay là an ủi chính bản thân mình “Sẽ khỏe lại mà….”

Tần Sơ mua bữa tối về, đi cùng với hắn còn có Lâm Tiểu Miên.

Đã lâu Tần Thập Ngũ không gặp cô bạn cùng bàn này của mình, vừa nhìn thấy cô, cậu có chút không hiểu phong tình nói “Cậu cao hơn rồi”

Lâm Tiểu Miên òa khóc một tiếng, thút tha thút thít nức nở ôm bó hoa đứng trước cửa phòng Tần Thập Ngũ.

Tần Thập Ngũ xuyên không chuyến này đã thu hoạch được không ít bạn tốt, cậu khá hài lòng, thế nên càng không hiểu phong tình nói “Không tặng hoa được đâu, bác sĩ nói sẽ lây vi khuẩn đó”

Lâm Tiểu Miên càng khóc lớn hơn.

Tần Sơ đưa cơm cho Lộ Đồng, Lộ Đồng tùy tiện nói vài câu rồi đi chăm sóc Tần Thập Ngũ.

Lâm Tiểu Miên ngoài mang hoa tới cho Tần Thập Ngũ, còn mang cho Tần Thập Ngũ rất nhiều vở vài tập và sách giáo khoa, hy vọng cậu mong chóng khỏe lại, cũng không cần phải làm quá nhiều bài tập.

Tần Sơ kéo Lộ Đồng “Bạn học của con trai anh tới thăm, anh đứng xem cái gì?”

Lộ Đồng mắng thầm “Không phải cô ấy cũng là bạn học của cậu à?”

Tần Sơ:………

Cuộc đối thoại này thực sự rất ảo diệu.

Lâm Tieur Miên nói “Chờ cậu quay lại lớp học, mình sẽ cho cậu chép bài tập nữa”

Tần Thập Ngũ thầm nghĩ cậu sắp chết tới nơi rồi còn cho cậu chép cái gì, chẳng bằng chép bài tập cho cậu rồi đốt đi, ở dưới suối vàng cậu nhận được, có khi còn chép được vài chữ.

Lâm Tiểu Miên nói “Tần Thập Ngũ, cậu đừng chết mà….

uhuhuhuhu….”

Tần Thập Ngũ cố tình hù dọa cô “Tôi mắc bệnh này thì coi như chết chắc rồi”

Lâm Tiểu Miên “Huhuhuhuhu….oa oa oa oa….”

Hiếm khi Tần Thập Ngũ gặp được chuyện vui như vậy, dở khóc dở cười “Cậu đừng khóc, cậu có nhớ không, tôi từng nói với cậu đó, tôi xuyên không tới”

Lâm Tiểu Miên trông giống như một con thỏ, vừa trắng vừa mềm, buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc mái cắt bằng, tay áo đồng phục học sinh ngay ngắn thẳng thớm, hai mắt khóc tới đỏ hoe, càng giống con thỏ hơn.

Haizzz, nhân tố tà ác trong xương cốt của Tần Thập Ngũ lại xông ra.

Lâm Tiểu Miên gật đầu “Mình nhớ mà”

Tần Thập Ngũ nói “Dựa theo thân phận thì cậu chắc là cô của tôi đó”

Mắt Lâm Tiểu Miên càng đỏ hơn.

Tần Thập Ngũ nói “Chờ tôi trở lại mười sáu năm sau, tôi sẽ tới tìm cậu để chơi, có điều nhất định lúc đó cậu sẽ không quen biết tôi nữa”

Lâm Tiểu Miên “Cậu sẽ đi đâu để tìm mình?”

Tần Thập Ngũ nói “Tôi sẽ tới Nhất Trung tìm cậu, cậu nhất định phải ở lại trường Nhất Trung làm giáo viên dạy học đó!”

Lộ Đồng ngăn cậu lại “Tần Thập Ngũ, đừng nói lung tung”

Lâm Tiểu Miên nói “Tôi mang hoa đi nha….”

Cô đang ôm hoa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nói “Đúng rồi, thật ra mình….

chuyện đó….mấy bạn học trong lớp bảo mình tới hỏi cậu thử xem….

cậu có điều ước sinh nhật gì không?”

Bấm tay tính toán, hình như sắp tới sinh nhật của Tần Thập Ngũ rồi.

Có điều không phải của cậu, mà là của “Tần Thập Ngũ” kia.

“Tôi không có điều ước sinh nhật gì cả” Tần Thập Ngũ đưa mắt nhìn lên trần nhà.

Lâm Tiểu Miên không có được câu trả lời chính xác, không quay về báo cáo kết quả công tác được, thế nên cố nán lại một lúc.

Tần Thập Ngũ rốt cuộc nhớ tới điều ước sinh nhật của mình.

Thật ra thì cái này cũng không được xem là điều ước sinh nhật, chỉ là một chút tâm tư nhỏ nhoi của cậu thôi.

“Từ từ! Tôi nhớ rồi, tôi có!”

Tần Thập Ngũ gọi Lâm Tiểu Miên lại.

Thoạt trông có vẻ như cậu đang nói với Lâm Tiểu Miên, nhưng thực ra là đang nói cho Lộ Đồng nghe.

Hôm nay Lộ Đồng có thể nói là hết mực cưng chiều cậu, khiến cậu bạo gan nảy sinh ra một ý tưởng động thổ trên đầu thái tuế!

Đây là một điều ước vừa bí mật vừa đồng thời cũng là mong muốn của tất cả trẻ em trên thế giới.

“Tôi muốn được tham dự hôn lễ của Tần Sơ với Lộ Đồng!”

Lời này vừa nói ra, cả phòng bệnh đều chết lặng.

Lâm Tiểu Miên sửng sốt, cô biết Tần Thập Ngũ là fan CP của Tần Sơ với Lộ Đồng, nhưng chẳng ngờ cậu sắp chết tới nơi còn dám đùa giỡn trước mặt chính chủ!

Đây là sợ mình chết chưa đủ nhanh sao!.

Truyện Dị Năng

Lâm Tiểu Miên không biết quan hệ giữa Tần Sơ với Lộ Đồng, nhưng có biết hai người họ đều là bạn của Tần Thập Ngũ.

Tần Thập Ngũ nói xong, liếc mắt nhìn Lộ Đồng một cái đầy mong đợi.

Tần Sơ không nói gì, nhưng có vẻ hắn cũng ngây ngẩn cả người.

Lộ Đồng lật sang một trang đề thi tuyển sinh đại học, đóng sách lại, bình tĩnh nói “Được”

Lúc này, tới lượt Tần Thập Ngũ sững sờ.

Tần Sơ cực kỳ kinh ngạc, buột miệng thốt lên “Ý của anh là?”

Lộ Đồng nói “Ý của tôi là, được, chúng ta kết hôn đi, Tần Sơ”

………………….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.