Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 90: Phiên ngoại 1 - Chương 3: Về phòng



Lộ Đồng đợi một lúc lâu mà không thấy hồi âm, lập tức cảm thấy xấu hổ vì lời nói này đã phá vỡ giới hạn bình thường của mình.

Đã không còn kịp để thu hồi lại nữa, có xóa đi thì cũng chỉ có thể xóa ở phía mình, một khi cưỡi lên lưng cọp rồi thì rất khó leo xuống, Lộ Đồng đắp chăn lên người, quyết định làm một con rùa đen rụt đầu.

Kết quả vừa đắp chăn lên, cửa sổ phòng anh bị một viên đá nhỏ đập vào vang lên cộp cộp.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến cho Lộ Đồng nhớ tới một vài ký ức không mấy đẹp đẽ.

Anh kéo rèm cửa rồi lại mở cửa sổ ra, ập vào trước mặt ngoài làn gió nóng bức từ bên ngoài tràn vào, còn có dáng vẻ đang vẫy tay của Tần Sơ.

Điện thoại di động rung lên một cái.

– Anh xuống mở cửa được không?

– Cô chú có ở nhà không? Em nên đi vào từ cửa sổ hay là cửa chính?

Lộ Đồng trả lời: Để anh xuống mở cửa cho em.

Hôm nay Lâm Tự Âm với Lộ Chi Ngôn nói chuyện với hai thầy giáo phòng tuyển sinh tới nửa đêm, khó khăn lắm mới tiễn khách đi được, hai người cũng mệt mỏi rồi, đã lên thẳng lầu ba để ngủ.

Lầu hai là phòng của Lộ Đồng với thư phòng, anh lặng lẽ mở cửa, trên cầu thang xoắn ốc chỉ có một cái đèn ốp trần mờ mờ le lói như ẩn như hiên.

Lộ Đồng chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày anh phải đi đứng cẩn thận như thế ở trong nhà của chính mình, giống hệt như ăn trộm, mang dép lê vào đi trên cầu thang, hết sức cẩn thận không để phát ra một tiếng động nào.

Tới phòng khách lầu một, Lộ Đồng mở cửa.

Trong phòng khách vừa mới tắt máy điều hòa nên vẫn còn rất lạnh. Tần Sơ đứng ngoài cửa chờ đợi hồi lâu, sau khi hưởng thụ mát mẻ, oán giận nói “Em sắp chết nóng ở ngoài rồi”

Lộ Đồng bĩu môi một cái “hừ”

Tần Sơ để ý, anh không bật đèn, chỉ dùng đèn pin điện thoại để đi xuống dưới.

“Cha mẹ anh ngủ hết rồi à?” Tần Sơ nhỏ giọng hỏi.

Lộ Đồng gật đầu, từ tủ giày lấy ra cho hắn một đôi dép lê.

Tần Sơ như suy tư gì đó nói “Chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm ấy”

Lộ Đồng chọc vào trên lưng hắn một cái.

Tần Sơ bị đau hít vào một hơi, cúi người dựa vào tủ giày “Đau quá….”

Lộ Đồng hiển nhiên không hề ra sức quá nhiều, nhìn thấy dáng vẻ như nụ hồng mong manh này của Tần Sơ, anh thật sự cho rằng mình đã làm cho hắn bị đau, vội vàng đi xem.

Kết quả, Tần Sơ lại bật cười một tiếng “Gạt anh thôi”

Lộ Đồng nhất thời cạn lời, anh hỏi “Có muốn uống nước không?”

Tần Sơ “Muốn uống nước đá được không?”

Lộ Đồng “Để anh xuống bếp lấy cho em. Em đi thẳng lên phòng anh đi, biết đường không?”

Tần Sơ “Vậy thì em sẽ đi cùng với anh, mắc công lát nữa em lại mò tới phòng cha mẹ anh thì kiếp này của em coi như bỏ”

“Đừng có quậy”

Anh đi xuống nhà bếp lấy nước, Tần Sơ ngồi ở trong phòng khách nhìn xung quanh đánh giá.

Lần cuối cùng hắn vào Lộ gia là cái lần mà hắn trèo cửa sổ, ký ức vẫn còn rất mới mẻ. Khi ấy chỉ ở trong phòng của Lộ Đồng, không nghiên cứu kỹ nhà của họ, đương nhiên, cảnh tượng lúc ấy gà bay chó sủa, làm gì có hơi sức đâu để hắn chuyên tâm nghiên cứu.

Lộ Đồng đưa nước cho hắn, sau khi Tần Sơ uống xong thì cả hai đi lên lầu hai.

Khi hắn lên lầu, trong lòng có chút kích động.

Nghĩ tới chuyện tại sao mình lại đến đây, kích động tới mức mặt mũi đỏ bừng. Tần Sơ nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn đi theo Lộ Đồng vào phòng ngủ.

Vào mùa hè, khi ngủ, Lộ Đồng thích bật điều hòa thật thấp, sau đó đắp chăn bông dày lên để ngủ.

Lộ Chi Ngôn đã nói với anh mấy lần nhưng không có tác dụng, tới bây giờ anh vẫn làm như vậy.

Vừa vào cửa, cuối cùng Tần Sơ cũng có thể nói to hơn một chút.

“Phòng anh lạnh quá vậy”

Lộ Đồng sờ lên công tắc điều hòa trên tường “Muốn chỉnh cao lên một chút sao?”

Tần Sơ nhìn thấy chăn bông trên giường anh “Bỏ đi, như vậy được rồi”

Đắp cả tảng chăn bông dày như thế, nửa đêm không sợ chết nóng sao.

Lộ Đồng lấy ra một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo “Mặc tạm này”

Anh đẩy Tần Sơ một cái “Đi tắm đi, người toàn mồ hôi”

Tần Sơ nghe lời anh, sau khi ngoan ngoãn đi vào trong tắm rửa, Lộ Đồng được gió từ điều hòa thổi vào, lúc này mới bình tĩnh lại.

“Mình đang làm gì vậy?” Anh ngồi ở trên giường, chân run rẩy “Mời Tần Sơ đến ngủ với mình?”

Tuy rằng Tần Sơ là bạn trai của anh, ngủ cùng nhau xem ra cũng không có gì không ổn. Vấn đề là….. vấn đề là mục đích mời hắn không trong sáng.

Lộ Đồng sau đó cảm thấy xấu hổ.

Lúc ở cùng với Tần Sơ, anh luôn phạm phải sai lầm. Lần nào nói chuyện xong rồi mới nhớ ra là mình đã nói những lời kinh thiên động địa thế nào.

Tần Sơ đã tắm xong, dùng nước lạnh để tắm thế nên bên trong phòng tắm không có hơi nước.

Lúc hắn đi ra, tóc vẫn còn ướt.

Lộ Đồng lấy máy sấy từ trong ngăn tủ ra, vỗ vỗ lên giường của mình “Lại đây, anh sấy giúp em”

Tóc Tần Sơ rất mềm, bên trên còn lưu lại mùi dầu gội của anh, cảnh tượng này thoạt nhìn rất tự nhiên, giống như hai người đã sống bên nhau nhiều năm.

Anh sấy được một nửa, Tần Sơ mới thoải mái nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng anh thiếp ngủ.

Dù sao thì bây giờ cũng đã gần ba giờ, một lúc nữa trời sẽ hửng sáng, không buồn ngủ mới là lạ.

Lộ Đồng lựa chọn làm lơ những gì anh đã nói trong tin nhắn, sau khi nhìn thấy Tần Sơ mệt mỏi như vậy, anh sấy tóc xong liền thúc giục hắn mau lên giường ngủ.

Anh đi tới cửa, chần chừ một lúc rồi bấm khóa trái cửa phòng lại.

Tần Sơ nghe thấy động tĩnh, lỗ tai liền chuyển động.

Cất máy sấy đi xong, Lộ Đồng bò lên trên giường, Tần Sơ cảm thấy bên cạnh mình có một nguồn nhiệt.

Không phải chưa từng ngủ chung với nhau, chỉ là đêm nay hai người họ đều có tâm tư, không thể ngủ yên giấc được. Sau khi Lộ Đồng tắt đèn, trong phòng không ai nói chuyện nữa, chỉ còn tiếng hít thở trong không gian tĩnh lặng.

Lộ Đồng nhắm mắt lại, nghĩ thầm: Mình có nên nói gì không?

Anh đắp chăn lại, rõ ràng đã bật điều hòa nhiệt độ xuống rất thấp, nhưng lòng bàn tay vẫn có chút mồ hôi.

Lộ Đồng đang suy nghĩ muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí kỳ quái này, đột nhiên tay trái của anh bị chạm nhẹ vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: Phiên ngoại 2

Nơi bị chạm vào lập tức nổi lên cảm giác tê dại, như thể bị một luồng điện nhỏ chạy qua, một đường đi thẳng lên, đốt cháy đại não của anh.

Lúc này, thân thể Lộ Đồng cũng đông cứng lại.

Tần Sơ thấy anh không giật ra, cố gắng kiên trì nắm lấy toàn bộ bàn tay của anh.

Lộ Đồng lại nghe được từ phía Tần Sơ tiếng xoay người lại, giây tiếp theo, nguồn nhiệt liền nghiêng người kề sát đến ôm lấy anh.

Làm tới bước này rồi, Lộ Đồng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng trong lòng cũng giảm bị hết một nửa.

“Em không ngủ được à?” Anh hỏi.

“Không phải, muốn ôm anh ngủ” Tần Sơ kéo anh vào trong lòng hắn một chút “Lúc nãy em đang chuẩn bị tâm lý một chút”

Lộ Đồng “Chuẩn bị tâm lý gì?”

Tần Sơ “Đếm ngược từ mười, nếu anh không có động tĩnh gì thì em sẽ ôm anh ngủ”

Lộ Đồng ở trong lồ.ng ngực hắn tìm tư thế thoải mái “Dán sát quá vậy, không thấy nóng sao?”

Tần Sơ “Không sao” Hắn tự nói “Như thế này có nóng em cũng chịu”

Lộ Đồng chợt bật cười.

Tần Sơ khó hiểu “Anh cười cái gì?”

Hai người kề rất sát nhau, dán vào nhau nói chuyện như vậy, khó tránh khỏi vành tai và tóc mai có chút động chạm, ghẹo người phát điên.

“Không có gì, cảm thấy em rất dễ thương nên cười thôi”

Tần Sơ bất mãn “Dễ thương cái gì, đáng lẽ anh phải nghĩ là em rất đẹp trai mới đúng chứ”

Lộ Đồng ở trong lồ.ng ngực hắn trở mình “Dùng từ dễ thương để hình dung trẻ con thì có vấn đề gì nào?”

Tần Sơ không phục “Em trẻ con chỗ nào?”

Lộ Đồng “Em đã thành niên rồi sao?”

Tần Sơ suy nghĩ một chút “Còn thiếu ba tháng nữa”

Trong bóng đêm, Lộ Đồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.

Tần Sơ bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của đối phương vô cùng mê hoặc lòng người, tựa hồ như bên trong có chứa đựng ý gì khác.

Bầu không khí vừa tới, Tần Sơ nuốt một ngụm nước bọt “Lời anh đã nói trên WeChat ban nãy còn tính không?”

Lông mi Lộ Đồng rũ xuống “Em nghĩ sao”

Đây quả thật là một vấn đề khó, giống như chơi đá bóng vậy, đá về lại cho Tần Sơ.

Nói trắng ra là, hắn đã lớn từng này rồi, ngoại trừ tự xử ra, hắn còn chưa từng chiếm tiện nghi chỗ đó từ ai cả, muốn hắn nói ra quả thật rất ngượng ngùng.

Lộ Đồng bỗng nhiên bóp lấy mặt hắn “Em như vậy khiến anh có hơi xấu hổ đó. Giống như anh đói bụng ăn quàng, ra tay với cả trẻ vị thành niên vậy”

Tần Sơ vội vàng trả lời “Trẻ vị thành niên rất nguyện ý!”

……………………

Lộ Đồng ghé vào bên mép giường ho khan hai tiếng, Tần Sơ sốt ruột vội vàng vươn tay đến trước mặt anh, hoảng hốt mở miệng “Nhổ ra đi”

“Sao không nói sớm, nuốt mất rồi” Anh xua xua tay “Anh đi súc miệng đây”

(Jian: ủa cái gì dị má? ủa cái gì dị? ủa là sao:(((((( chời đất ơi quá thể đáng lắm luôn á:((((((( đọc tới đoạn nuốt cái gì não tui mới load ra được cái gì là cái gì:(((( quá đáng:(((()

Quay đầu nhìn lại, sắc mặt Tần Sơ đỏ lên, khiến cho Lộ Đồng tự nhiên sản sinh ra một chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc “Haizz, biểu cảm của em như vậy là sao, người bắt nạt là em mà, bây giờ lại khiến cho anh có cảm giác tội lỗi với em.”

Tần Sơ bị anh cười nhạo một hồi, mặt đỏ lên, đồng thời có chút không phục “Vậy em cũng giúp anh!”

Lộ Đồng đè hắn lại “Bỏ đi, trễ rồi. Về sau còn rất nhiều cơ hội, em mau đi ngủ đi”

Anh xuống giường đi súc miệng, lúc trở về, Tần Sơ vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trên giường, vẻ mặt rất sung sướng, Lộ Đồng hỏi hắn “Vẫn chưa đi ngủ à?”

Tần Sơ “Chờ anh ngủ cùng”

Lộ Đồng vừa lên giường, Tần Sơ liền ôm lấy anh.

Lộ Đồng trong lòng nói thầm một câu: Sao ngày càng dính người như thế chứ.

Lộ Đồng liếc mắt nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi.

Sau khi bóp tắt điện thoại, anh nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả Tần Sơ ở phía sau giở trò, anh bị chiếm tiện nghi, không nhịn được mở mắt ra “Em sờ đủ chưa?”

Tần Sơ thản nhiên nói “Làn da anh thật trơn”

Lộ Đồng “Ai tắm rửa xong đều như thế, em tự sờ mình xem có trơn không. Đừng quậy nữa, mai em còn phải đi học, sáng mai anh đưa em tới trường”

Tần Sơ “Ừ” một tiếng, Lộ Đồng cứ tưởng thằng nhóc này đã thỏa mãn chịu đi ngủ, kết quả chưa được một lúc lại kiếm chuyện.

“Lộ Đồng, lúc nãy anh có bị nghẹn không?”

Lộ Đồng:………..

“Tối nay em nhất định phải đấu với anh hả?”

Tần Sơ ủy khuất “Hỏi một chút thôi mà, em không ngủ được”

Lộ Đồng “Anh rất buồn ngủ, em tự nghĩ cách ngủ đi, nếu không anh sẽ nghĩ cách làm cho em ngủ”

Tần Sơ “Anh có cách nào?”

Lộ Đồng “Một gậy đánh em ngất đi”

Tần Sơ cọ cọ ở trên vai anh, hai mắt sáng ngời, hưng phấn làm lộ ra hai chiếc răng nanh “Chúng ta tâm sự đi. Anh cảm thấy của em có lớn không?”

Nếu có đuôi cún thì nhất định bây giờ nó đang vẫy rất mạnh.

Mặt Lộ Đồng đỏ lên, bất đắc dĩ mở mắt ra “Lớn, rất lớn, cực kỳ lớn”

Tần Sơ có vẻ không hài lòng, bàn tay ôm lấy eo anh siết chặt hơn một chút “Có lệ quá”

Lộ Đồng mở mắt ra “Bằng không? Em muốn sao đây? Để anh viết một bản luận văn học thuật dài hai trăm ngàn chữ đăng trên SCI chứng minh của em cực kỳ to, cực kỳ dài, cực kỳ lợi hại, được không? Rồi mời Đổng Thanh tuyên truyền cho em nữa”

(Đổng Thanh: Một MC người Trung Quốc, dẫn đêm Gala mừng năm mới của CCTV từ 2005 đến 2017)

Tần Sơ gác cằm lên vai anh “Thật ra em đã muốn hỏi từ lâu, có phải anh thích Đổng Khanh không? Nếu không sao lần nào anh cũng lấy cô ấy ra làm ví dụ vậy?”

“Không có” Thật ra Lộ Đồng cũng có chút không nỡ đi ngủ, cố gắng chống mí mắt nói chuyện phiếm với hắn câu được câu mất “Anh thích Vương Tổ Hiền hơn”

Tần Sơ “Lẽ ra anh phải nói là anh thích em hơn chứ?”

Lộ Đồng mơ màng sắp ngủ “Anh thích em nhất…..”

Tần Sơ “Hả? Không nghe thấy, lặp lại lần nữa”

“Thích….” Lộ Đồng nhắm hai mắt lại “Thích em”

Tần Sơ hôn lên môi anh một cái “Ngủ ngon”

………………………..

“Dọc theo con đường nhỏ vào sân trường quen thuộc. Buổi sáng ngồi đọc sách dưới tán cây. Ánh nắng đầu tiên chiếu trên khuôn mặt….”

(Jian: Bài này là cái bài “Khuôn viên trường buổi sáng sớm” Vương Nguyên hồi nhỏ từng đi hát văn nghệ nha =)))))))))

Tiếng nhạc báo thức của Nhất Trung vang vọng khắp toàn bộ sân trường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 750: 750: Kẻ Nho Nhã Hóa Ra Lại

Tần Sơ đứng ở cổng trường, cảm khái nói “Học ở trường hai năm, giờ mới đứng đây nghe hết bài này lần đầu tiên”

Bình thường khi bài hát này vang lên, Tần Sơ vẫn còn nằm vạ vật trên giường không chịu dậy.

Ở Nhất Trung, mỗi ký túc xá đều có một cái loa quỷ quái kia, tới giờ dậy là nó lại vang lên ầm ĩ, tiếng vang quả thực có thể khiến cho xác chết sống dậy, người bệnh nặng hấp hối sắp chết cũng phải đứng lên.

Đương nhiên, cũng có một loại người sét đánh không tỉnh, thà chịu đựng tiếng ồn chết người này cũng ngoan cố nhất định không chịu rời giường……….chính là Tần Sơ.

Lộ Đồng nghe thấy nhạc chuông này, cười nói “Hôm nay có thể là lần cuối cùng anh được nghe nó”

Tần Sơ “Đừng buồn, nói không chừng nhạc chuông báo thức của Bắc Đại cũng là bài này”

Lộ Đồng “Bắc Đại không có chuông báo thức đâu. Sao em biết anh sẽ học Bắc Đại, lỡ như anh học Thanh Hoa thì sao?”

Tần Sơ “Bởi vì em cũng sẽ thi Bắc Đại”

Lộ Đồng nhanh chóng vỗ tay cho hắn “Thật ngạc nhiên nha, để cô Triệu nghe thấy em nói những lời này, chắc cảm động rơi lệ nước mắt đổ đầy Thái Bình Dương mất”

Đi qua con đường mòn hoa anh đào, ngang qua sân thể dục, học sinh nội trú theo tiếng nhạc, mặc áo ngủ từ ký túc xá chạy như điên đến sân thể dục.

Đây là một cảnh tượng khá hay ho ở Nhất Trung, giống như cảnh giữa trưa liều mạng tới giành thức ăn ở căntin vậy. Chính là dậy sớm để điểm danh.

Tiếng chuông báo thức vang lên lúc 6:30, có 10 phút để đánh răng rửa mặt. 6:40 phải có mặt ở sân thể dục để điểm danh, trễ nhất là 7:00 nếu không có mặt sẽ bị trừ điểm, thế nên buổi sáng hằng ngày, học sinh Nhất Trung đều phải chạy loạn xạ, không kịp mặc đồng phục vào tử tế, có người còn mang cả bình nước ấm chạy xuống nữa.

Trước kia Lộ Đồng không ở trọ trong trường, cho nên chỉ biết học sinh nội trú có quy định như vậy.

Về sau anh ở trọ trong trường, cũng phải trải qua như thế.

Anh rời giường trước, sau đó lôi Tần Sơ dậy khỏi giường, tiếp theo lúc đi ngang qua phòng 1202, còn phải cạy cửa ra, lôi Tần Thập Ngũ từ trong phòng đi ra.

Có khi con trai anh sống chết không chịu rời giường…….điểm này rất giống Tần Sơ. Lộ Đồng điểm danh xong, dùng nhan sắc để học muội phụ trách điểm danh bán đứng chức vụ không gạch tên Tần Thập Ngũ ra.

Nhớ đến đây, trên mặt Lộ Đồng hiện lên ý cười.

Tần Sơ nhìn anh một cái, đoán chừng biết anh đang suy nghĩ gì, mở miệng “Nhớ nó à?”

“Ừ” Lộ Đồng đưa mắt nhìn sân thể dục “Rồi sẽ gặp lại”

“Đương nhiên” Tần Sơ khẳng định nói.

Tới quảng trường trước trường, Lộ Đồng đứng yên.

Cũng không có gì, chủ yếu là tấm biểu ngữ được giăng ở trước quảng trường khiến anh trong nháy mắt đỏ bừng mặt.

Tấm biểu ngữ này chẳng những to, mà còn được treo ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, phía trên đại khái có ý là Chúc mừng học sinh lớp 12-1 của trường chúng ta Lộ Đồng giành được vị trí thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh Chiết Giang, ở dưới còn ghi cả điểm số của anh lên nữa.

Sau khi nhìn thấy “Oa” lên một tiếng, quả nhiên ngay trước mặt anh lấy điện thoại ra, chụp một tấm định đăng lên vòng bạn bè để khoe.

Lộ Đồng đè lại điện thoại của hắn “Đừng chụp”

Xung quanh có người phát hiện ra anh, đã sôi nổi đưa mắt lại nhìn.

Ở trong trường học bản thân Tần Sơ vốn đã rất nổi tiếng, hơn nữa lại còn thêm cả Lộ Đồng, quả thực biến thành hai cái bóng đèn sáng chói biết đi.

Một người bạn cùng lớp với Lộ Đồng nhìn thấy anh, vẫy tay với anh “Lộ Đồng!”

Lộ Đồng nhìn thấy, là Hạ Niên.

“Chúc mừng cậu nha!” Hạ Niên vỗ vỗ vai anh, nhìn tới Tần Sơ, cũng vui cười hớn hở “Giáo thảo, nhà có vợ hiền nha”

Tần Sơ nghe những lời này cảm thấy rất tự hào, tuy nhiên để nén lại cảm xúc tự mãn, hắn hừ mũi một tiếng.

Nhân sinh đắc ý chẳng phải là ở chỗ bảng vàng đề danh, động phòng hoa chúc hay sao? Lộ Đồng cảm thấy bây giờ mình cũng không tệ, cho nên tâm trạng khá tốt, hỏi Hạ Niên một câu “Thi thế nào rồi?”

“Sao mà so được với cậu, tớ học đại học Giao thông Thượng Hải”

Lộ Đồng “Khá lắm”

Hạ Niên cười hì hì nói “Cũng không tệ phải không, bạn trai tớ cũng học ở đấy”

Lộ Đồng “Không phải cậu chia tay với hắn rồi à?”

Hạ Niên “Làm hòa rồi, cậu hiểu mà”

Cậu ta lè lưỡi một cái.

“Phải rồi, mấy ngày nữa lớp mình tổ chức đi karaoke làm một bữa tiệc tốt nghiệp chia tay, cậu có vào group lớn xem không? Đi đi cho vui nhé, dù sao đây cũng là lần cuối cùng chúng ta quây quần bên nhau”

Lớp của Lộ Đồng bắt đầu quen nhau vào năm lớp 11.

Ở Nhất Trung, năm lớp 10 không phân biệt ban Văn Lý, lên lớp 11 mới phân ban, lớp 12 còn biến động một lần nữa, thật ra thì Lộ Đồng không mấy quan tâm tới lớp của mình lắm.

Huống gì lớp mũi nhọn như lớp của anh đều tụ tập những học sinh giỏi đứng đầu, ai cũng cắm đầu ra sức học tập, không có hồi ức gì đáng nhớ cả.

Hạ Niên mở miệng “Thầy Chu nói cậu có thể mang theo người nhà, cậu không định mang Tần Sơ đến cho chúng tớ nhìn à?”

Lộ Đồng là một người khá khép kín, anh không cảm thấy mình phải nói cho mọi người biết mình đang yêu đương, chỉ cần nói cho những người có quan hệ tốt biết là được rồi.

Có điều Hạ Niên dành cả buổi trời ra để khua môi múa mép ra sức thuyết phục anh khiến anh không thể chối từ, thế nên đành đồng ý.

Hạ Niên nhìn Tần Sơ “Lớp 11 vẫn còn học bù phải không?:

Lộ Đồng “Bọn họ phải học đến tháng tám”

Theo truyền thống của Nhất Trung, chỉ cho phép lớp 12 có 12 ngày nghỉ hè.

Hạ Niên thổn thức “Người anh em, không sao, ráng chịu đựng hết năm nữa là được rồi”

Cậu ta nói “Đúng rồi, hôm nay cậu tới trước, sẵn tới chỗ thầy Chu lấy bằng tốt nghiệp đi, nếu không thầy Chu lúc ẩn lúc hiện, tới lúc đó lại tìm không ra”

Lộ Đồng “Lát nữa tôi sẽ đi”

Hạ Niên “Chờ đã, nói cho cậu biết chuyện này, mặc dù ở trường cậu luôn là người rất nổi tiếng, nhưng mấy ngày nay có khi còn nổi tiếng hơn, lát nữa tới văn phòng, nhất định có rất nhiều giáo viên tới tìm cậu để nói chuyện với cậu, cẩn thận ứng phó một chút, cậu sẽ phiền lắm đó”

Lộ Đồng xua tay “Biết rồi”

Bạn trai Hạ Niên vẫn đang đứng ở ngoài cồng trường chờ cậu ta, nói với Lộ Đồng vài câu xong thì cậu ta liền rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 328

Lộ Đồng nhìn đồng hồ “Còn không mau vào lớp đi”

Tần Sơ “Không muốn đi”

Lộ Đồng “Không phải muốn thi Bắc Đại sao, giờ tự học buổi sáng mà không đi à?”

Tần Sơ muốn ở bên cạnh anh lâu hơn một chút “Dù sao giờ tự học buổi sáng đều là học từ vựng tiếng Anh, em không cần phải học cái này”

Tiếng Anh cũng coi như là một nửa tiếng mẹ đẻ của Tần Sơ, Lộ Đồng suy nghĩ một chút, hơn nữa muốn vì bản thân ích kỷ một chút, dung túng cho Tần Sơ không đến giờ tự học buổi sáng.

Theo như lời Hạ Niên, Lộ Đồng vừa đến văn phòng đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Đặc biệt là những giáo viên ngày thường đã dạy anh, nhìn anh giống như nhìn con trai ruột của mình vậy.

Trong đó thầy dạy Lý là thích anh nhất, nhìn thấy Lộ Đồng tới, dừng uống trà, vỗ vỗ vai anh “Học trò ngoan, em giỏi lắm đó! Tuyệt vời!”

“Cô nói cho em biết, Lộ Đồng, khi điểm thi đại học được công bố, thầy Cố đã cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau khoe với bạn bè của thầy ấy rằng học trò của thầy ấy chính là thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh, thầy ấy rất tự hào về em đấy” Người lúc này đang nói chuyện với anh chính là giáo viên Tiếng Anh, là một cô giáo ngày thường khá nghiêm túc, bây giờ nhìn thấy Lộ Đồng cũng vui mừng ra mặt.

“Năm nay Nhất Trung của chúng ta sắp lọt vào top 10 rồi”

Lộ Đồng nói chuyện với các thầy cô bộ môn của mình một lúc, chờ tới khi thầy Chu trở lại.

Thầy Chu nhìn thấy anh, khóe miệng không hạ xuống đường, giả vờ sắp xếp lại tài liệu trên bàn một chút, không kiềm lòng được nói “Giỏi lắm, không hổ là học sinh do thầy dạy dỗ”

Trong văn phòng đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười sảng khoái.

“Thầy Chu không biết xấu hổ nha”

“Lộ Đồng cũng coi như là học trò của tôi mà, sao lại độc chiếm hết em ấy như thế?”

Lộ Đồng cũng có chút ngượng ngùng, thầy Chu nói “Tới lấy bằng tốt nghiệp à?”

Ông lấy từ trong ngăn kéo ra bằng tốt nghiệp của Lộ Đồng, đặt vào trong tay anh, nhìn anh, vui mừng mà thở dài “Lộ Đồng, em là học sinh có năng lực nhất mà thầy từng thấy trong suốt bao nhiêu năm đi dạy, tương lai em sẽ đạt được những thành tựu lớn”

Lộ Đồng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ có thể nói “Cảm ơn thầy Chu.”

“Cảm ơn thầy làm gì, thằng nhóc này….”

“Ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng mọi người cười rồi nha, cười gì vậy?” Triệu Yến xuất hiện ở cửa văn phòng.

Nhìn thấy Tần Sơ, mở miệng “Nhóc con, bảo sao cô không thấy em ở trong lớp, hóa ra là em tới văn phòng của cô, tìm cô làm gì đấy?”

Tần Sơ bịa đại cái cớ “Em tới lấy nước, trong phòng học không có nước nóng”

Cô Triệu “Trời nóng như vậy mà đi uống nước nóng, đừng có xạo”

Cô nhìn tới Lộ Đồng, nói với Tần Sơ “Em nên học hỏi thêm chỗ Lộ Đồng đi, người ta năm nay thi đậu thủ khoa tỉnh, em cả ngày chạy sau mông người ta, cô đâu có yêu cầu em phải thi đậu thủ khoa gì đâu, em chỉ cần chăm chỉ hơn một chút thì thi được điểm cao hơn là chuyện không khó mà”

Nói đến Tần Sơ, ở trong mắt các thầy cô cũng được xem như là người nổi tiếng.

Năm lớp 10, thi chín môn chỉ được 100 điểm. Đến cuối năm lớp 11, thi chín môn đã đạt được 635 điểm. Sự tiến bộ này quả thực rất thần kỳ.

Cô Triệu vẫn có chút không hài lòng, cô cảm thấy Tần Sơ có thể làm được hơn điểm này.

“Học mà” Tần Sơ dựa vào trên tấm kính chắn gió trước bàn cô Triệu “Em đã học được nhiều thứ lắm”

Học lớp văn hóa cũng là học, học kiến thức sinh lý cũng là học mà!

Cô Triệu xua tay “Được rồi, đừng đứng đây làm người ta thấy chướng mắt nữa, đi về học đi, sắp bắt đầu tiết đầu tiên rồi đấy”

Lộ Đồng nhận xong bằng tốt nghiệp, chào tạm biệt thầy Chu “Vậy em xin phép đi trước”

Thầy Chu vẫy tay “Được, mai này có rảnh hãy quay lại thăm chúng ta”

“Vâng ạ”

Lộ Đồng đi ra khỏi văn phòng, vừa mới đi được một chút thì Tần Sơ đã giật lấy bằng tốt nghiệp của anh “Để em nhìn ảnh chụp tốt nghiệp của vợ em xem nào”

Anh là một mỹ nhân từ trong trứng, chụp ảnh thẻ cũng vô cùng đẹp, Tần Sơ thưởng thức một lúc, hỏi “Anh còn tấm ảnh thẻ nào không?”

Lộ Đồng “Để làm gì?”

Tần Sơ “Em bỏ vào trong ví tiền một cái”

Lộ Đồng nhịn không được phỉ nhổ “Ngài có ví tiền sao?”

Theo anh biết thì tiền đối với Tần Sơ giống y như giấy ăn vậy, vò thành một cục rồi nhét vào túi quần, cực kỳ tùy tiện.

Lộ Đồng nói với hắn vài lần, hắn dứt khoát đưa thẻ với tiền mặt cho Lộ Đồng giữ.

“Anh đưa ảnh chụp cho em, em lập tức đi mua ví tiền”

Lộ Đồng nói “Nhìn quê muốn chết”

Tần Sơ “Sao lại quê, anh cũng mua một cái đi, cất ảnh chụp của em trong đó. Mai mốt anh đi học đại học, lúc trả tiền thì mở ví rộng ra một chút để bạn học đại học của anh nhìn thấy, cảnh cáo họ anh là người đã có gia đình rồi”

Lộ Đồng “Ai mà thèm để ý cái này chứ” Anh cạn lời “Sao em không bảo anh dán luôn hình em lên mặt đi”

Tần Sơ nghe vậy, dừng chân lại, nghiêm túc nói “Chuyện này có thể chứ?”

Khóe miệng Lộ Đồng giật giật “Đương nhiên không thể! Mẹ nó anh là cương thi từ thời nhà Thanh tới sao mà phải dán ảnh chụp trên mặt, cương thi khác cũng không dán ảnh trên mặt mà chỉ dán bùa màu vàng thôi”

Tới ban công tình nhân bên cạnh lớp Tần Sơ, hắn bỗng nhiên dừng chân lại.

Lộ Đồng đưa đến đây thì không tiễn nữa, mất công bị lớp của bọn họ vây đến xem.

Nhìn thấy Tần Sơ dừng lại bước chân, Lộ Đồng “Lại không vui à?”

Tần Sơ “Không phải, em nhớ ra có một chuyện chưa nói với anh”

Lộ Đồng “Chuyện gì?”

Tần Sơ “Em có hơi căng thẳng, anh để em sắp xếp từ ngữ một chút đã”

Lộ Đồng bật cười ra tiếng “Em nói đi, anh không vội”

Anh dựa vào lan can ban công, chờ Tần Sơ nói.

Tần Sơ mở miệng “Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta bị bắt yêu sớm không, chính là ở đây”

Lộ Đồng gật đầu “Nhớ chứ, còn bị bắt đến phòng hành chính đánh cho một trận nữa”

Tần Sơ im lặng hít sâu một hơi, nhìn Lộ Đồng “Em muốn nâng cấp chuyện yêu sớm này lên một chút”

Hắn lấy từ trong túi ra một đôi nhẫn, nghiêm túc suy nghĩ nói “Anh nói xem, trường học có bắt chuyện kết hôn sinh con sớm không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.