Ác Ma Anh Hùng

Chương 33: 33: Sát Hạch Chuyển Chính Của Sở Cứu Hỏa



Tổng bộ đại đội 7 của sớ cứu hỏa cẩm Thành từ sáng sớm đã vồ cùng bận rộn.

Một vòng người ngồi quanh sân huấn luyện, đều là những người dân sống gần đó, được mời đến xem nghi thức sát hạch và tìm hiếu kiến thức cứu hộ.

Các phóng viên truyền thông và xe tải truyền hình của đài truyền hình cũng lần lượt vào vị trí, máy quay được bố trí như súng dài và pháo ngắn.

Bầu không khí tại hiện trường cực kỳ sôi động, dù sao thì hàng năm bài thi khảo hạch đội huấn luyện thanh niên của sớ cứu hỏa đều được tuyên truyền rộng rãi, được coi là một loại hình nghệ thuật truyền thống.

Một mặt, có thể củng cố niềm tin của người dân trong việc đối phó với thảm họa, đồng thời cũng có thế thu hút nhiều người đăng ký vào đội huấn luyện thanh niên và born máu tươi vào sở cứu hỏa.

Ngay cả học sinh của Học viện bắt ma Cẩm Thành cũng đến xem buổi lề.

Lúc này, trong khán phòng có một thu
hút được SƯ chú ý đặc biệt.

Khương cửu Lê vừa kết thúc cuộc phỏng vấn đang ngồi trong khán phòng với một thanh kiếm trên lưng, đôi mắt to không ngừng nhìn về phía sân trường, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng ánh mắt mọi người lại không phải bị Khương cửu Lê hấp dân, mà là tòa tháp sắt hình người bên cạnh cô ấy.

Nó cao hơn 2 mét, nặng hơn 250kg, cơ bắp như thanh sắt, da trắng như tuyết, thân hình vạm vỡ, hình dáng cơ thế đáng sợ này giống như một chiếc xe tăng hình người.

Đáng sợ hơn nữa đó còn là một cô gái.

Có mái tóc dài màu vàng buộc thành hai bím, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trỏng cũng rất ưa nhìn, đường nét trên khuôn mặt thanh tú và khuôn mặt có chút mập mạp, ít nhiều cũng có chút đáng yêu.

Có một người khổng lồ như vậy ngồi cạnh Khương Cửu Lê, Khương cửu Lê dù cho có xinh đẹp đến đâu cũng không thể thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình được?
Cả người đều được bao phủ dưới cái bóng của King Kong Barbie, thân hình còn có
vẻ nhỏ nhắn dị thường.

Mặc Uyển Nhu giơ tay che nắng, không khỏi phàn nàn nói:
“A a a – nắng quá, có nhiều cách kiếm tín chỉ như vậy sao cứ phải đến đây làm gì? Bị chị tớ phỏng vấn rồi đúng không? Hehe~”
Giọng nói của cô ấy cực kỳ ngọt ngào, hoàn toàn không phù hợp với vóc dáng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172

Người vừa mới phỏng vấn Khương cửu Lê chính là chị họ của Mặc Uyến Nhu, Mặc Kỷ.

Khương cửu Lê cười nói: “Viện trướng nhờ tớ đến bên này làm chút việc, nhân tiện xem buổi lề cũng có thế kiếm được một ít tín chỉ, không phải rất tốt sao?’1
“Mà ớ đây có nhiều anh lính cứu hỏa như vậy, nóì không chừng có gu của cậu thì sao?”
Mắt Mặc Uyến Nhu sáng lên:
“Ồ – em Lê thông suốt rồi à, chẳng trách cứ nhìn đi nhìn lại, hóa ra là đến đây vì chuyện này?”
Khương cửu Lê đỏ mặt:
“Tớ… Tớ không có.


Tất nhiên cô ấy có lý do riêng để đến
đây, chỉ có điều người cô ấy muốn tìm vẫn chưa đến…
Tại khu vực chuẩn bị của sân huấn luyện, mười mấy đại đội trường đã dần theo đội huấn luyện thanh niên của mình chuấn bị chiến đấu.

Mỗi đội huấn luyện thanh niên đều có sự cạnh tranh vớì nhau, dù sao số suất chuyến chính mỗi năm đều có hạn, cho nên họ đều là đối thú cạnh tranh.

Trong mỗi đội huấn luyện có thể thành công chuyển chính bao nhiêu người cũng liên quan trực tiếp đến bộ mặt của các đại đội trường.

Chỉ là bây giờ các đội trường đều có chút không vui nhìn Vệ Bình Sinh.

Vì thảm họa ma quỷ trước đó, các thành viên trong đội huấn luyện thanh thiếu niên của Vệ Bình Sinh đã giải cứu một đứa trẻ, thậm chí trên đường trớ về còn giải cứu một thanh niên nhảy từ trên cầu xuống, bị coi là điểm nóng tuyên dương trắng trợn.

Ngay cả Vệ Bình Sinh cũng đã nhận được một cuộc phỏng vấn vào buổi sáng, các đại đội trướng khác trong lòng ít nhiều cũng có chút chua xót.

“Tôi nói này lão Vệ, ông cũng khá có năng lực, sao lại dám lôi đám thanh niên trong đội huấn luyện đến hiện trường đó? ông không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Sao lại không xảy ra chuyện gì? Nghe nói trước đó suýt chút nữa đập chết một người, nếu thật sự xảy ra chuyện, mặt mũi của đại đội 7 chúng ta sẽ ớ đâu đây?”
“Lão Vệ, theo tôi thấy ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi, ông cũng đâu phải chiến binh gen, chỉ là một võ sư già mà thôi, còn xông lên tiền tuyến làm cái gì nữa?”
“Những người hôm nay thua cuộc, sau này đừng quên mời họ một bữa nhé, hahaha…”
Vệ Bình Sinh liếc nhìn các đội trưởng khác với ánh mắt đầy xui xẻo:
“Mời một bữa phải không? Sau này đừng xót tiền nhé!”
Nói xong ông ấy trừng mắt nhìn đám người Lâm Hoài Nhân, Điền Vũ, các thành viên trong đội nhanh chóng đứng nghiêm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Trụ Trì Viên Phương

“Phải giữ mặt mũi cho tôi đấy í’
“Vâng, đội trưởng!”
Vệ Bình Sinh lúc này cũng đang tìm Nhậm Kiệt sắp bắt đầu rồi sao thằng nhóc kia còn chưa đến? Phải chăng cuộc phẫu thuật cường thực trước đó xảy ra vấn đề rồi?
Đang suy nghĩ thì ông ấy nhìn thấy Nhậm Kiệt lén lút thậm thụt từ ngoài sân huấn luyện chạy tới.

Các thành viên trong đội nhìn thấy Nhậm Kiệt sinh khí dồi dào thì đều cảm thấy khó tin, bởi vì ngày hôm đó họ đều nhìn Nhậm Kiệt bị thương nặng đến mức nào.

Mới có hai ngày mà đã như không có chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy Nhậm Kiệt khỏe mạnh, Vệ Bình Sình cũng thở phào nhẹ nhõm rồi bước tới vồ vai anh:
“Chạy đì đâu vậy? Sao lại đến muộn thế?”
Nhậm Kiệt căm phẩn trào dâng:
“Chú không biết đâu, những chiếc xe tư nhân bên ngoài sở cứu hỏa đổ đầy đường, lỗi đi khẩn cấp cũng bị tẳc nghẽn sao? Tất cả đều bảo cháu chụp ảnh báo cáo rồi gọi đội giao thông tới kéo xe.


“Điện thoại của cháu sắp chụp hết pin
luôn rồi, đúng thật là…”
Chỉ thấy trong khán phòng không ít người hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài dỉ chuyển xe của mình, Mặc Kỷ vừa muốn tìêh lên phỏng vấn cũng đen mặt, cô ấy vừa nhận được thông báo của đội giao thông, ngay cả xe truyền thông của họ cũng đã bị kéo đi.

Có cần phải ngay thẳng như vậy không?
Vệ Bình Sinh cũng giật giật khóe miệng, thành tích của tất cả đội giao thông cộng lại cũng không cao bằng của cậu đâu nhỉ?
“Không nói chuyện này nữa, có một chuyện, sáng nay thông báo của học viện bắt ma đã đến chỗ đại đội 7 chúng ta rồi, đặt cách nhận cậu làm học viên khóa này, và cũng miễn tất cả học phí ờ trường.


“Sau khi hoan thành lần sát hạch này, cậu cũng không cần tới sở cứu hỏa nữa, về nhà chuẩn bị đến học viện bẳt ma báo danh đi.


Lời này vừa nói ra, mấy vị đạì đội trướng đều trợn tròn mắt, đám người Lâm Hoài Nhân lại càng há to miệng.

Ôi vãi
Học viện bắt ma?
Có nhầm không vậy?
Học viện bắt ma tuyển người từ bên ngoài? Ngay cả những học sinh đứng đầu trường cấp 3 Thần Vũ cũng phải vất vả rèn dũa để chen vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhậm Kiệt có tài đức gì?

Quả thật ngay cả Vệ Bình Sinh cũng rất nghi hoặc, học viện bắt ma còn tuyến cả người của sở cứu hỏa luôn sao?
Cho dù là Nhậm Kiệt đã thức tỉnh năng lực của mình trở thành chiến binh gen, nhưng năng lực hỏa dỉềm của anh cũng không hiếm, cũng không khác gì so với những người đã đào tạo 3 năm ở trường cấp 3 Thần Vũ.

Có điều đây là chuyện tốt, Vệ Bình Sinh vồ cùng ủng hộ.

Nhậm Kiệt sủng sốt, người của tổ chức Trấn Ma hành động nhanh thật, đêm qua vừa mới thỏa thuận xong hôm nay đã có thồng báo?
“Cháu khỏng đi! Cháu muốn được thăng chức tăng lương ớ sớ cứu hỏa, trớ nên lớn mạnh hơn và trở thành một lính cứu hỏa tốt, phục vụ nhân dân, cứu trợ thiên tai và cứu người! “
Vừa nói Nhậm Kiệt còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Vệ Bình Sinh:???
Ông ấy vừa sốc vừa đập lên đầu Nhậm Kiệt.

“Não cậu úng nước à? Một cơ hội tốt như vậy sao lại không đi? Cậu sợ mình không được hưởng phúc lợi ờ đây à? Yên tâm, cậu là người được đặt cách đề bạt, tòi sẽ giúp cậu xỉn phúc lợi, thuốc men ờ sờ cứu hỏa bên này, không thiếu phần của cậu đâu…”
Lâm Hoài Nhân và những người khác cũng bắt đầu sốt ruột.

“Vãi, Nhậm Kiệt? Cậu điên rồì à? Học viện bắt ma mà cậu còn không đi? Đi thì sẽ một bước lên tiên đấy, còn ở sở cứu hỏa này làm gì có tiền đồ chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy.

Tới học viện bắt ma và trờ thành thợ bắt ma chuyên nghiệp, rồi còn bảo vệ cho chúng tôỉ chứ?”
Khóe mỉệng Vệ Bình Sình giật giật, mấy người thật đúng là dám nói, có phải là đã quên hôm nay mấy người cũng tới đây để sát hạch chuyến chính không?
Nhậm Kiệt yếu ớt nói: “Không đi, thật
ra… tôi chủ yếu là sợ tới Học viện bắt ma sẽ bị bạn học bắt nạt
“ở Sớ cứu hỏa tốt biết bao, mọi người rất hiền lành, nói chuyện cũng dễ nghe, tồi rất thích nơi này.


Lâm Hoài Nhân và những người khác sắc mặt tối sầm, ugh!
Với tính cách này của anh, tới đó không bắt nạt bọn họ thì bọn họ đã cảm ơn trời đất rồi, có trời mới biết một tháng này tồỉ đáy đã bi Nhâm Kiêt đánh bao nhiêu lần?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.