Trình Dung được triệu tiến cung, một đêm chưa về.
Một người sống cười nói yến yến, khi đưa về Thượng Thư phủ đã là xác c.h.ế.t lạnh như băng.
Ngay cả Trình Lục lão gia cũng trong nháy mắt già đi vài tuổi, Lý thị oán hận nhìn Trình Lục phu nhân:
“…… Ngươi chính là chiếu cố Dung Nương như vậy, Dung nương của ta, ngươi trả lại Dung nương cho ta!”
Nói xong liền hộc m.á.u hôn mê.
Trình Dung c.h.ế.t ở tháng giêng năm Thái Bình thứ mười tám, sống…… Không đầy mười chín tuổi.
Lý thị một bệnh liền không dậy nổi.
Trình Lục lão gia phái khoái mã bay nhanh, trở về Nam Nghi truyền tin, Ngũ lão gia đọc xong thư, chỉ một đêm, mái tóc ban đầu bạc một nửa liền toàn trắng.
Trình Khanh nhận được tin tức lập tức hướng thư viện xin nghỉ, chạy như bay đến ngũ phòng, nhìn Ngũ lão gia tiều tụy, cũng không dám tương nhận.
“Thúc gia, ngài tỉnh lại một chút, cháu sẽ tự mình thượng kinh, đi đón Dung cô cô……về nhà.”
Trình Dung đã chết.
Vui mừng vì năm trước được phong huyện chúa còn chưa tán, kinh thành chợt truyền đến tin dữ như vậy.
Trình Ngũ lão gia đau vì mất đi ái nữ, nháy mắt liền không có tinh thần.
Trình Ngũ lão gia cương ngạnh sẽ không để cho người khác thấy chính mình gào khóc, nhưng mà một đêm bạc đầu, lại khiến Trình Khanh cảm nhận được phân lượng tình thương của cha trong đó.
Trái tim Trình Khanh đều bị chua xót lấp đầy.
Nàng không tiếp xúc với Trình Dung nhiều lắm, nhưng kia thật là một tiểu cô nương vô cùng ôn nhu hào phóng, có giáo dưỡng còn có dũng khí, có gan đi tranh thủ điều chính mình muốn …… Ngũ phòng đưa Trình Dung lên kinh, là vì tìm một hôn phu tốt, mưu một đoạn nhân duyên tốt, không nói Ngũ lão gia và Lý thị sẽ có bao nhiêu khổ sở và hối hận, ngay cả Trình Khanh cũng không nghĩ tới Trình Dung sẽ bởi vậy mà mất mạng!
Ngũ lão gia suy sụp ngồi trên ghế, ban đầu đi đường mạnh mẽ oai phong, hiện giờ vai rũ xuống, đã không còn vẻ cao lớn trong ấn tượng của Trình Khanh.
Trình Khanh nói chính mình muốn đi kinh thành đưa Trình Dung “về nhà”, trong ánh mắt Ngũ lão gia mới có hơi chút thần thái:
“Thương thế của Dung nương tổng cũng không tốt, nên đón trở về Nam Nghi điều trị. Khanh ca, cháu mang theo đại phu tốt nhất phủ thành đi, đó là lão ngự y về hưu, có thể trị thương cho Dung nương!”
“Đại phu kinh thành đều không được, ngự y trong cung cũng không được, bọn họ sợ gánh trách nhiệm, chỉ biết kê mấy phương thuốc tứ bình bát ổn dưỡng sinh……”
“Ra khỏi kinh thành liền đi đường thủy, một đường đi thuyền trở về, đừng có làm Dung cô cô của cháu bị xóc nảy, con bé sợ nhất là đau, khi còn nhỏ uống thuốc luôn kêu đắng, muốn thúc tổ mẫu của cháu phải tự mình ôm dỗ dành, còn muốn lão phu đi vào trong huyện mua mứt hoa quả loại tốt nhất.”
“Không được không được, đi đường thủy cũng không được, kênh đào phương bắc còn chưa tan băng.”
Ngũ lão gia lải nhải, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.
Sợ Trình Dung bị xóc nảy, lại nói Trình Dung khi còn nhỏ sợ uống thuốc.
Hắn không thể tiếp thu sự thật Trình Dung đã chết, muốn Trình Khanh đi kinh thành đón Trình Dung bình an trở về.
Trong đôi mắt quạnh quẽ lãnh tâm của Trình Khanh chứa đầy bi thương.
Ngũ lão gia nói cái gì nàng cũng đều gật đầu, Ngũ lão gia giao đãi toàn bộ những việc cần chú ý, bỗng nhiên ngậm miệng, trong cổ họng phát ra than nhẹ:
“……Lục thúc gia của cháu sẽ không nói dối, trên đường chạy đã c.h.ế.t ba con ngựa mang thư về, Dung nương của lão phu đã chết!”
“Thúc gia ——”
Yết hầu của ngũ lão gia hô hô rung động, người cũng từ trên ghế đứng lên, hắn kiệt lực tưởng khắc chế chính mình, nhưng mà bi thống phẫn nộ vẫn kích thích hắn huy động cánh tay: “Lục thúc gia cháu nói Dung nương được triệu vào cung, thương thế tái phát chuyển biến xấu, c.h.ế.t ở trong cung. Vết thương của con bé chưa khỏi hẳn, sao lại bị triệu vào cung?”
“Trong cung nhiều ngự y như vậy, lại không cứu sống nổi Dung nương.”
Hoàng đế hạ chỉ ban phong hào ‘ Nhu Bình ’, hậu táng…… Đó là cái phong hào gì, vớ vẩn!”
“Ha —— hậu táng!”
Hai mắt Ngũ lão gia nhảy động lửa giận.
Vị tộc trưởng Trình thị này dù chưa xuất sĩ, lại cũng đọc rất nhiều sách thánh hiền, học một bụng nho học, luôn tin tưởng vững chắc hoàng quyền tối thượng, giữ gìn chính thống trung quân lương dân, giờ phút này lại sụp tín ngưỡng xưa nay vẫn luôn kiên trì. Bởi vì ở trong thư, Lục lão gia viết nguyên nhân cái c.h.ế.t của Trình Dung hoang đường buồn cười như vậy, thế cho nên làm Ngũ lão gia thất thố đến tận đây!
Trình Khanh sợ Ngũ lão gia không chịu nổi kích thích, nhất thời cũng không rảnh lo gì khác, bắt lấy cánh tay Ngũ lão gia không bỏ.
“Thúc gia, thúc gia không cần như vậy, Dung cô cô sẽ đi bất an. Cháu biết ý tứ của thúc gia, Dung cô cô c.h.ế.t có ẩn tình khác, cô cô vì cứu Thái Hậu mà bị thương là chuyện ở năm trước, dù trọng thương cũng đã gần khỏi, sao có thể thương thế chuyển biến xấu qua đời? Thúc gia, Dung cô cô c.h.ế.t kỳ quặc, nếu thúc gia không phấn chấn lên, chúng ta sao có thể báo thù cho Dung cô cô!”
Ngũ lão gia máy móc gật đầu, trong miệng lẩm bẩm hai chữ “Báo thù”.
Trình Khanh còn đỡ Ngũ lão gia ngồi xuống, ông nhắm mắt lại, ước chừng nửa nén nhang, khi mở mắt ra đã không còn điên cuồng.
Hoặc là nói cỗ điên cuồng kia đã bị Ngũ lão gia áp tới địa phương sâu đậm, ở trong nửa nén nhang kia, ông đã nghĩ tới thân phận của chính mình, ngoại trừ là phụ thân của Dung nương, ông còn là tộc trưởng Trình thị Nam Nghi, ở phía sau ông, là gia tộc trăm năm ——
“Khanh ca, thù này chúng ta không báo được.”
“Hoàng đế nói Dung nương là thương thế chuyển biến xấu mà chết, Dung nương cũng chỉ có thể c.h.ế.t vì nguyên nhân này.”
“Tựa như hoàng đế c.h.é.m quan viên phủ Hà Đài, cho phụ thân cháu sau khi c.h.ế.t vinh quang, cháu cũng chỉ có thể vui mừng tiếp thu, quỳ tiếp chỉ tạ ơn.”
“Hài tử ngoan, cháu cùng thúc gia đi kinh thành, hai chúng ta đi đón Dung nương trở về Nam Nghi, đừng để cô cô của cháu lẻ loi lưu tại kinh thành.”
Ngũ lão gia cũng có nhi tử.
Trình Dung là nữ nhi khi phu thê Ngũ lão gia tới tuổi già mới có, nhi tử của Ngũ lão gia đều đã qua ba mươi tuổi, chức quan không cao, cũng hàng năm ở nơi khác, không ở Nam Nghi.
Ngũ lão gia cũng có cháu trai.
Nhưng mà tuổi còn nhỏ hơn so với Trình Khanh, vẫn còn trẻ con, gặp được chuyện lớn như vậy căn bản không thể làm gì, cho nên Trình Khanh vừa nhận được tin tức liền nói chính mình muốn đi kinh thành, vì ngũ phòng làm chuyện này.
Ngũ lão gia không có cự tuyệt hảo ý của Trình Khanh.
Sau một hồi phát tiết, ông nhìn như đã bình tĩnh, kỳ thật cũng không hoàn toàn.
Nếu ở ngày thường ông sẽ mắng Trình Khanh hồ nháo, sẽ hỏi Trình Khanh còn muốn học hay không, giáo dục Trình Khanh phải lấy khoa khảo làm trọng. Nhưng trước mắt, Ngũ lão gia cũng muốn từ trên người Trình Khanh hậu bối mà mình yêu thích hấp thu lực lượng, thế nhưng đồng ý Trình Khanh đi theo đến kinh thành.
Hoàng đế nói Trình Dung là thương thế chuyển biến xấu mà chết, Trình thị cũng chỉ có thể nhận sao?
Nhìn Ngũ lão gia hơi hơi rũ vai, Trình Khanh không có cãi cọ.
Nhưng điều này cũng không ý nghĩa nàng nhận mệnh.
Tựa như hung phạm phía sau màn mưu hại Trình Tri Viễn, Trình Khanh đều ghi tạc trong lòng!
Nàng hiện giờ còn chưa có đủ lực lượng, cho nên không cùng Ngũ lão gia cãi cọ, nhưng hai việc này, một cọc một kiện, nàng vẫn chưa tính xong —— Trình Dung c.h.ế.t quá đột nhiên, nếu không làm cái gì huyện chúa, Trình Dung có thể vẫn còn sống hay không?
Hoàng gia cho vinh quang, quả nhiên liền phải thu hồi càng nhiều, hoàng ân khó chịu.
Trình Khanh cúi đầu, nơi khóe mắt, đuôi lông mày tất cả đều là châm chọc.
Tin Trình Dung c.h.ế.t do khoái mã đưa về, Ngũ lão gia vẫn chưa công khai, chỉ phó thác công việc trong tộc cho mấy tộc lão liền mang theo Trình Khanh vội vàng lên kinh.