Hai vợ chồng nhìn quan tài Trình Dung trầm mặc một lúc lâu, Ngũ lão gia bỗng nhiên mở miệng: “Những việc này, hài tử Khanh ca khẳng định muốn hỏi, cái gì có thể nói, không thể nói, bà và ta phải hiểu rõ trong lòng. Dù hắn có biết mấy việc này, cũng không kế khả thi, hài tử kia là một đứa trẻ tốt, không thể bởi vì chuyện của Dung nương mà chậm trễ tiền đồ của hắn.”
Ngũ lão gia nói xong chính mình đều ngẩn ra.
Hoàng quyền quỷ bí, hoàng đế trên Kim Loan Điện cao cao tại thượng, ở trong bi kịch của Dung nương cũng đảm đương nhân vật bao che, hoàng đế như vậy, con cháu Trình thị thật sự muốn tiếp tục nguyện trung thành sao?
Một chút phản nghịch này vừa mới dâng lên lại bị Ngũ lão gia áp xuống, quan niệm trung quân ăn sâu bén rễ một lần nữa chiếm thượng phong.
Người vũ nhục Dung nương có thể là bất luận kẻ nào, cô đơn không phải là hoàng đế.
Hoàng đế dù có nhất thời thấy sắc nảy lòng tham làm sai, cũng có thể nạp Dung nương tiến cung, nữ nhi Trình thị không làm thiếp, không đại biểu nữ nhi Trình thị không có tư cách làm phi tử!
Hoàng đế làm ra sự tình không thánh minh, đó là do bị tiểu nhân bên người mê hoặc.
Sau khi thanh trừ tiểu nhân mê hoặc thánh tâm, đương kim lại là một thiên tử thánh minh…… Ngũ lão gia thuyết phục chính mình, càng kiên định ý tưởng việc này không thể hoàn toàn nói cho Trình Khanh, khoa khảo xuất sĩ là con đường duy nhất của Trình Khanh, không hiệu lực vì triều đình, vậy gian khổ học tập đường ra ở phương nào?
Ngũ lão gia và Lý thị sửa sang lại cảm xúc, một lần nữa mở cửa linh đường ra.
Trình Khanh vừa lúc cũng lại đây.
“Thúc gia.”
Ngũ lão gia cực kỳ mỏi mệt, “Lão phu biết cháu muốn hỏi chuyện của Dung nương, lão phu không thể nói cho cháu, ít nhất ở trước khi cháu xuất sĩ không có tư cách biết chân tướng. Cháu chỉ cần nhớ kỹ, lôi đình mưa móc đều là ân quân, quyết định của thiên tử, làm thần dân không thể nghi ngờ.”
Cho nên chuyện Trình Dung, người liên lụy tiến vào còn có quyền có thế hơn tưởng tượng của nàng?
Ngũ lão gia trước mắt không nói cho, là vì yêu quý nàng, lại dùng việc này tới khích lệ nàng, làm nàng chuyên tâm khoa khảo!
Trình Khanh nhận ân tình của Ngũ lão gia, nàng vốn định cùng Ngũ lão gia trao đổi tình hình, đặt tin tức của Trình thượng thư và Mạnh Hoài Cẩn ở cùng một chỗ, khả năng sẽ tra ra được chân tướng Trình Dung tử vong!
Lúc này Ngũ lão gia không muốn nói, Trình Khanh lại không nhịn được, nàng đề ra Phúc Trinh Trưởng công chúa và Nhu Gia huyện chúa.
“Nói đến cũng trùng hợp, Dung cô cô đi Thọ Khang Cung yết kiến Thái Hậu, Phúc Trinh Trưởng công chúa và Nhu Gia huyện chúa cũng ở đây. Lục thúc tổ mẫu đi gặp Thục phi, Nhu Gia huyện chúa cũng ở đây. Hoàng thượng hạ chỉ truy phong và hậu táng Dung cô cô, Nhu Gia huyện chúa cũng vẫn ở đây…… Nơi nào cũng có vị Nhu Gia huyện chúa này.”
“Khanh ca nhi!”
Ngũ lão gia mày nhảy dựng, những lời này khẳng định là Mạnh Hoài Cẩn nói cho Trình Khanh.
Vấn đề bí ẩn như thế, Tần thị là đương sự mới có thể biết, Mạnh Hoài Cẩn vì sao có thể biết được?
Mạnh Hoài Cẩn chỉ là một hầu giảng Hàn Lâm Viện, dò hỏi chuyện cung đình, là cực nguy hiểm.
Tuy là vì Dung nương —— nhớ tới Dung nương, trong lòng Ngũ lão gia lại đau xót, sớm biết có hôm nay, ngày đó không quan tâm cứ gả Dung nương cho Mạnh Hoài Cẩn thì tốt rồi, cho dù là hiệp ân cầu báo, Mạnh Hoài Cẩn cũng phải đồng ý hôn sự này!
Không đúng, khi hoàng thượng hạ chỉ, vị Nhu Gia huyện chúa kia cũng ở?
Đây chính là chuyện Tần thị không có nói, trước khi thánh chỉ hạ xuống, Tần thị và Dung nương vẫn luôn bị cấm bước ở trong điện, Tần thị cũng không biết Càn Thanh cung đã xảy ra chuyện gì!
Nhu Gia huyện chúa, Phúc Trinh Trưởng công chúa.
Ngũ lão gia tưởng, chính mình cần phải đơn độc tán gẫu cùng Mạnh Hoài Cẩn một chút, Mạnh Hoài Cẩn biết đến so với ông tưởng càng nhiều hơn.
Ngũ lão gia biểu tình biến ảo, ngoài miệng lại không nhả ra, bảo Trình Khanh không cần quản:
“Bồi thúc tổ mẫu của cháu đi.”
“Trình Khanh minh bạch!”
Trình Khanh ngoan ngoãn, thuận thế liền đỡ Lý thị. Ngũ lão gia không cho nàng tham dự, nàng tự nhiên sẽ không chống đối cùng Ngũ lão gia, nhưng nàng không đáp ứng buông tay mặc kệ.
Về phần Ngũ lão gia nói cái gì “Lôi đình mưa móc đều là ân quân”, lời này ngay cả chính Ngũ lão gia cũng không tiếp thu đi!
Người lại không phải máy, Ngũ lão gia kính sợ hoàng quyền, đồng dạng cũng yêu thương nữ nhi, hai loại tình cảm này sẽ kịch liệt xung đột trong lòng Ngũ lão gia, chỉ xem khi nào thì loại sau áp quá loại trước ——
Trình Khanh hiện giờ cả đầu óc tưởng đều là vị Nhu Gia huyện chúa kia.
Như vậy, Nhu Gia huyện chúa đang ở đâu?
……
Nhu Gia huyện chúa bị Trình Khanh nhớ thương, đang ở Tiểu Thang Sơn giải sầu tĩnh dưỡng.
Tiểu Thang Sơn cách kinh thành mấy chục dặm.
Nhiều năm qua, thôn trang suối nước nóng Tiểu Thang Sơn nhiều lần đổi chủ, bởi vậy có thể nhìn thấy sự thay đổi của triều đại!
Nhu Gia huyện chúa không phải thực thích ngâm suối nước nóng, nhưng Tiêu Vân Đình có thói quen này, Nhu Gia huyện chúa cũng dưỡng thành yêu thích này.
Ngự y nói vào đông ngâm suối nước nóng đối với thân thể Tiêu thế tử có chỗ lợi, Tiêu Vân Đình mùa đông hàng năm liền có hơn phân nửa thời gian ở trong thôn trang suối nước nóng mà hoàng đế ban cho hắn, hai tháng đầu xuân kinh thành còn thập phần lạnh, Tiêu Vân Đình cũng không có từ thôn trang suối nước nóng trở về kinh thành. Đam Mỹ Hiện Đại
Nghe nói Mạnh Hoài Cẩn đi đến phủ Trình thượng thư, Tiêu Vân Đình trong lòng liền hiểu rõ:
“Người Trình gia từ Nam Nghi lên kinh thành lo việc tang ma? Mạnh Hoài Cẩn người này……”.
Làm việc do dự không quyết đoán!
Trình Dung c.h.ế.t ở trong cung, lấy tính cách của Mạnh Hoài Cẩn, khẳng định sẽ tự trách áy náy, cho rằng Trình Dung không đi Đại Từ Bi Tự cứu Thái Hậu, sẽ không có tử kiếp!
Tiêu Vân Đình và Trình Dung không quen biết, tự sẽ không cảm thấy khổ sở, trên đời này thiên tai nhân họa, sinh lão bệnh tử, mỗi ngày đều phải c.h.ế.t nhiều người như vậy, nếu hắn mỗi người c.h.ế.t đều phải khổ sở, vậy đời này cũng không cần làm gì khác.
Nhưng nếu cái c.h.ế.t của Trình Dung có thể lợi dụng tốt, đối với hắn là có lợi.
“Nam Nghi bên kia, có ai của Trình thị vào kinh?”
Tiêu Vân Đình mời Thi Thi tới, Trình Khanh còn cảm thấy người này làm điều thừa, cố tình ra vẻ, ngoại trừ khoe khoang hắn tin tức linh thông thì không có tác dụng rắm gì.
Trình Khanh vừa không bởi vì thấy Thi Thi mà cảm thấy áy náy, cũng sẽ không bởi vì Thi Thi hiện giờ có thể ra vào phủ đệ quyền quý kinh thành mà sợ hãi.
Nhưng Tiêu Vân Đình nói khách nhân dùng nghi thức công chúa tiến đến là Nhu Gia huyện chúa, Trình Khanh liền cảm thấy rất có hứng thú, trong lúc nhất thời nhìn tên thế tử bệnh kiều này cũng thấy thuận mắt hơn không ít!
“Là bởi vì thân phận của Trình Khanh thấp kém, không xứng gặp Nhu Gia huyện chúa sao?”
Trình Khanh hỏi Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình thực nghiêm túc lắc đầu:
“Không, ta sợ ngươi thấy Nhu Gia huyện chúa, sẽ không nhịn được mà đánh nhau với nàng. Nhu Gia là cháu ngoại gái Hoàng Thượng thương yêu nhất, nếu ngươi khiến nàng bị thương, bổn thế tử cũng không bảo vệ nổi ngươi. Dù cho hoàng đế rộng lượng không truy cứu, Phúc Trinh Trưởng công chúa cũng sẽ băm người thành tám khối.”
Trình Khanh cười gượng, “Đang êm đẹp, ta đi trêu chọc huyện chúa làm cái gì, thế tử nói đùa!”
Tiêu Vân Đình nhìn Mạnh Hoài Cẩn, “Chẳng lẽ ngươi không nói cho Trình Khanh, cái c.h.ế.t của Nhu Bình huyện chúa Trình Dung có quan hệ cùng Nhu Gia sao?”
Tiêu Vân Đình vẻ mặt “đừng có mà diễn nữa”, trên mặt Trình Khanh liền không nhịn được cười.
Trong lúc nhất thời trên lầu các ngắm cảnh vô cùng trầm mặc, chỉ có Tiêu Vân Đình chính mình dương dương tự đắc uống rượu dùng bữa, cực kỳ khoái hoạt.