Trình Khanh theo bản năng thế Thôi Ngạn biện giải:
“Không có khả năng, đây căn bản không phải việc Thôi Ngạn sẽ làm!”
Chu Hằng giao thư cho Trình Khanh xem, cũng lắc đầu: “Ta cũng không tin, nhưng phong thư này viết như thế, Thôi Ngạn lại không đúng hạn đến đây, trong lòng ta cũng không có đế…… Ta sợ Thôi gia bên kia xảy ra chuyện gì, Thôi Ngạn một mình không có biện pháp giải quyết, nên mới biến đổi biện pháp truyền tin tức cho ta.”
Thôi gia có thể xảy ra chuyện gì?
Trình Khanh vừa thấy, thật đúng là bút tích của Thôi Ngạn.
Thôi Ngạn thay đổi tính tình ngày thường, biểu hiện đến thiểu năng trí tuệ như thế, khẳng định có nỗi khổ.
Việc này làm Trình Khanh cũng không yên tâm.
“Ngươi có phải tính toán đi Thôi gia hay không? Ta đi với ngươi!”
“Nhưng nhà ngươi cũng muốn làm hỉ sự……”
“Không có việc gì, Thôi Ngạn đã nói qua, từ Nam Nghi ngồi thuyền, chỉ cần hai ngày liền đến nhà hắn, chúng ta trên đường không cần trì hoãn, mấy ngày cũng đủ chạy qua chạy lại.”
Bản thân Trình Khanh an bài tốt thời gian, Chu Hằng cũng không có lại khuyên.
Hắn đương nhiên biết lúc này tìm tới Trình Khanh không thỏa đáng, nhưng chỉ dựa vào chính hắn, thế đơn lực mỏng, chỉ sợ đi Thôi gia cũng không giúp được Thôi Ngạn.
Trình Khanh liền không giống.
Không chỉ có là tân khoa Giải Nguyên, phía sau còn có Trình thị Nam Nghi.
Trình Khanh nói với Liễu thị muốn đi Thôi gia một chuyến, nói là giúp Chu Hằng đi đón dâu:
“Thời gian hơi gấp một chút, cũng không có biện pháp, nhà Chu Hằng không có huynh đệ đắc lực, cần đồng môn chúng con giúp đỡ.”
Liễu thị cũng không phản đối, chỉ phân phó Trình Khanh trên đường cẩn thận.
Cùng Liễu thị là nói một kiểu, đi tìm Ngũ lão gia mượn người lại nói một kiểu khác.
Trình Khanh muốn mượn các ‘ nông hộ ’ lần trước đi kinh thành hộ tống quan cữu Trình Dung về quê, nam tử tinh tráng, mang theo trên người đi đến Thôi gia, Trình Khanh sẽ có cảm giác vô cùng an toàn!
Trình gia muốn làm hỉ sự, Trình Khanh lại muốn đi Thôi gia.
Ngũ lão gia chưa nói không cho Trình Khanh đi, ngẫm lại khi Trình Khanh bị giam lỏng ở hẻm Dương Liễu, Thôi Ngạn cũng vì Trình Khanh bôn tẩu.
Nếu không phải Thôi Ngạn kiên trì muốn cho Trình Khanh tham gia huyện thí Thái Bình năm bảy, sẽ không có Trình Tam nguyên, Trình án đầu, đại khái cũng sẽ không có Trình giải nguyên hiện tại.
Trình Khanh không thay đổi, học vấn cũng sẽ không thay đổi, điều thay đổi là số phận, không phải cùng một quan chủ khảo, tỷ lệ điểm trúng Trình Khanh làm Án Đầu, làm Giải Nguyên không lớn.
Cũng không phải nói có tài học liền nhất định có thể ở trong khoa khảo lấy khôi thủ.
Muốn nói tài học, chẳng lẽ Đổng Kính Thu không bằng Trình Khanh?
Cho nên Ngũ lão gia không chỉ có nhớ rõ Thôi Ngạn, còn ấn tượng với Thôi Ngạn vô cùng không tồi, Trình Khanh nói Thôi Ngạn bên kia khả năng có phiền toái, Ngũ lão gia đồng ý cho nàng mượn nhân thủ.
Chỉ dặn dò, mặc kệ gặp phải trường hợp gì đều không thể quá kích động.
“Cháu phải bảo toàn chính mình trước, mới có thể trợ giúp người khác.”
Trình Khanh dùng sức gật đầu.
“Thúc gia yên tâm, cháu chỉ đi xác nhận an nguy của bằng hữu, việc của Thôi gia cháu sẽ lượng sức mà làm!”
Trình Khanh có giác ngộ như vậy, Ngũ lão gia cũng không hề nói gì nữa.
Trừ phi bản thân Trình Khanh muốn tự tìm đường chết, bằng không một Giải Nguyên mang theo hơn hai mươi người giúp đỡ, đi đến nơi nào cũng sẽ không xảy ra chuyện. Thôi gia là phú thương, không phải đầm rồng hang hổ, không dám làm gì Giải Nguyên.
Trình Khanh mượn được nhân thủ, cùng Chu Hằng ngồi thuyền nam hạ.
Chu Hằng một đường lo lắng sốt ruột, hắn hiện tại tưởng đã không phải hôn sự của chính mình, mà là biến cố Thôi gia.
“Nghĩ nhiều vô ích, Thôi gia là tình huống như thế nào chúng ta chính mắt thấy mới biết được.”
Hai ngày này thuyền không ngừng lên đường, trên đường cũng không gặp phải khúc chiết gì.
Trình Khanh không có trực tiếp tìm tới Thôi gia, tới nơi liền đi tìm dân bản xứ hỏi thăm tin tức trước.
“Thôi gia? Thôi gia giăng đèn kết hoa, đang làm hỉ sự!”
Hỏi liên tiếp vài người đều là cách nói này.
Thôi gia đang làm hỉ sự, hình như là phải gả nữ nhi.
Về phần gả nữ nhi nào, lại là cùng nhà ai kết thân, dân bản xứ cũng nói không rõ, Thôi gia dân cư đông đảo, người ngoài sao có thể rõ ràng việc nội trạch Thôi gia.
Thôi thái thái chỉ sinh Thôi Ngạn và Thôi Ngũ Nương sắp gả cho Chu Hằng, các nhi nữ Thôi gia khác đều là con vợ lẽ, thiếp Thôi lão gia thật là không ít…… Vị Thôi lão gia này chẳng lẽ đầu óc có hố? Liên tiếp sinh ba đứa con vợ lẽ mới có con vợ cả, đâu ai có quy củ lại làm như vậy!
Đương nhiên, hoàng thất thì thường xuyên như vậy làm, nhưng hoàng thất vốn dĩ chính là không nói quy củ nhất thiên hạ, người ta thực sự có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, mặc kệ đích thứ, trước cứ sinh nhi tử ra đã.
Thôi gia không có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, Thôi lão gia có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng lưng quần lại hơi lỏng một chút.
Trình Khanh đem những việc có thể hỏi thăm đều hỏi thăm, nàng và Chu Hằng đều nói tiếng phổ thông, phía sau còn mang theo hai ba mươi gia đinh tinh tráng, vừa thấy liền không phải người địa phương, hạ thuyền đã hỏi thăm phú thương Thôi gia bản địa, hành sự như vậy, khẳng định phải có người đi mật báo cho Thôi gia.
Trình Khanh và Chu Hằng còn chưa tới Thôi gia, liền có người chủ động tới đón tiếp hai người.
Một thanh niên cẩm y hơn hai mươi tuổi, tự xưng là Thôi Bằng, Đại Lang Thôi gia.
“Sáng sớm đã nghe thấy hỉ thước kêu, quả nhiên có khách quý tới cửa, Trình giải nguyên, Chu cô gia, hai vị mau mời vào nhà!”
Đã gọi là Chu cô gia.
Trình Khanh một chút liền cười: “Thôi đại thiếu gia, sao không thấy Thôi Ngạn đâu? Thôi cử nhân hiện giờ phô trương như vậy sao, đồng môn tới cửa, cũng không tới tiếp đón?”
Chu Hằng và Trình Khanh chung một lập trường, hy vọng lập tức nhìn thấy Thôi Ngạn.
Thôi Bằng bị hai người chất vấn như vậy, lại vẫn lưu giữ phong độ, hắn thở dài: “Tứ đệ hiện giờ không đi được, thật không dám giấu giếm, gia phụ đột phát bệnh cấp tính hiện giờ đang nằm trên giường không dậy nổi, tứ đệ thuần hiếu vẫn luôn phụng dưỡng bên cạnh giường bệnh, hy vọng hai vị có thể thông cảm, Thôi gia làm buôn bán nhiều năm, kết giao rất nhiều bằng hữu, cũng thụ không ít địch nhân, tin tức này đến nay vẫn còn gạt người ngoài.”
Thôi lão gia bị bệnh, còn nghiêm trọng đến nông nỗi không thể xuống giường!
Trình Khanh và Chu Hằng liếc nhau, Trình Khanh gật đầu trước:
“Vừa rồi là chúng ta thất lễ, không biết Thôi bá phụ bị bệnh. Thôi Ngạn viết thư bảo Chu huynh đến Thôi gia thành thân, chính là bởi vì Thôi bá phụ bị bệnh sao? Ai, Thôi Ngạn và Chu huynh hà tất khách khí như vậy, nếu Thôi gia không có phương tiện, hôn sự có thể hoãn lại, trước mắt chữa bệnh cho Thôi bá phụ quan trọng hơn.”
Chu Hằng thậm chí kích động đầy mặt đỏ bừng, “Nhạc phụ bệnh nặng, Chu mỗ sao có thể yên tâm thoải mái thành thân!”
Thôi Bằng đã gọi là Chu cô gia, Chu Hằng cũng tự nhận là cô gia Thôi gia.
Thôi gia trước mắt xảy ra chuyện, một cô gia cử nhân, liền phải quản.
Trình Khanh cũng vẻ mặt đau kịch liệt, lời trong lời ngoài đều là cùng Thôi Ngạn tình như thủ túc, bốn bỏ năm lên một chút, Thôi lão gia cũng coi như nửa người cha của nàng.
Con rể là con rể, Thôi Bằng nhận.
Một Giải Nguyên muốn vội vàng làm con rể Thôi gia, Thôi Bằng không biết nên tức hay nên cười.
Thôi Ngạn cũng thật có bản lĩnh!
Đi thư viện Nam Nghi cầu học, trong ngắn ngủn ba năm đã trúng cử nhân, còn kết giao được bằng hữu như Trình Khanh.
Nhiều lời vô ích, Thôi Bằng cũng không chối từ, chỉ có thể dẫn Trình Khanh, Chu Hằng hai ‘ con rể Thôi gia ’ vào nhà. Vì sao muốn ở khoảnh khắc Thôi lão gia bị bệnh còn kiên trì làm hỉ sự, Thôi Bằng cũng có giải thích:
“Thứ nhất là mê hoặc đối thủ cạnh tranh, không cho bọn họ biết gia phụ bệnh tình nguy kịch, thứ hai gia phụ bệnh đột nhiên, hỉ sự cũng có trợ giúp cho bệnh tình.”