Thôi thái thái và Thôi Ngũ Nương, còn phải dựa vào Thôi Ngạn tới bảo hộ.
Thôi lão gia cố sức vặn vẹo cổ, trong cổ họng a a, tưởng cùng lão ngự y nói gì đó, lại nhìn Thôi Ngạn, trong mắt tất cả đều là khẩn cầu.
“Thôi bá phụ đại khái là tưởng xin ngài cũng chẩn bệnh cho Thôi Ngạn một chút.”
Thôi lão gia chớp đôi mắt ba lần.
Lão ngự y cũng cảm thấy người gia đình này thảm.
Đương gia lão gia trúng gió, nhi tử lại ngã gãy chân.
Lão ngự y không phải đại phu chuyên về chân tay, vẫn là một lần nữa thế Thôi Ngạn kiểm tra chỗ bị thương: “Vấn đề không lớn, nằm ở trên giường chờ xương cốt khép lại sẽ tốt.”
“Vậy sang năm thi hội hắn còn có thể tham gia được không?”
Trình Khanh truy vấn, lão ngự y phản bác, “Mời người nâng hắn lên kinh sao? Nếu xương cốt bị lệch, chân của hắn về sau sẽ dài ngắn không đồng nhất, đi đường sẽ thọt!”
Thôi thái thái sắc mặt đại biến.
Thôi lão gia không nhịn được lại khóc.
Ngay cả Thôi Ngạn biểu tình cũng thập phần không tốt.
Trình Khanh vỗ vỗ vai hắn, “Không có việc gì, biện pháp là người nghĩ ra được, bị thọt chân cũng không sợ, chúng ta có thể một lần nữa tập luyện đi đường, còn có thể tốn chút tâm tư trên giày, cùng lắm thì đóng một chiếc đế giày dày hơn một chút, một chiếc đế giày mỏng hơn chút, từ bên ngoài nhìn không ra là được, khẳng định không để ngươi ở trên Kim Loan Điện bị xấu hổ.”
Biểu tình Lão ngự y nhìn Trình Khanh thật là quá xuất sắc.
Còn có thể như vậy!
Thế này có xem như khi quân không?
Nếu trải qua đặc thù huấn luyện, lại đeo vào giày đặc chế, đi đường nhìn không ra chân thọt, giống như thật sự không tính là tàn tật?
Nhưng trước đây cũng không có ai trải qua như vậy.
Lão ngự y bị Trình Khanh mở ra ý nghĩ mới, đều tức giận đến bật cười, hiện tại người trẻ tuổi thật là lớn mật, khi quân cũng có thể nói đúng lý hợp tình như vậy, thiếu chút nữa cũng làm lão ngự y đồng tình.
“Lão hủ là nói xương cốt bị lệch sẽ bên dài bên ngắn, nhưng nếu Thôi cử nhân có thể tĩnh dưỡng tốt, chân sẽ khỏi hẳn.”
Thương gân động cốt một trăm ngày, ý tứ của lão ngự y là muốn dưỡng đủ ba bốn tháng.
Thôi Ngạn bị lời nói đế giày dày của Trình Khanh chọc cho vui vẻ, vì sao thích làm bằng hữu cùng Trình Khanh, bởi vì Trình Khanh ở bất luận khốn cảnh gì đều có thể nghĩ ra biện pháp, đối với Trình Khanh tới nói, giống như không có thời điểm đi đến tuyệt lộ?
Thôi Ngạn cười một hồi, lời lão ngự y hắn nghe vào trong lòng, nhưng kỳ thi mùa xuân tháng hai sang năm, hắn hạ quyết tâm muốn tham gia.
Sớm ngày trúng tiến sĩ bước vào quan trường, hắn mới có thể tự bảo vệ mình.
Thôi Bằng đi l.i.ế.m đế giày tam hoàng tử là thực mất mặt, chưa chừng tam hoàng tử thấy Thôi Bằng l.i.ế.m lợi hại, thật muốn đề bạt Thôi Bằng thì sao?
Còn có Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương, ở Thôi gia cũng là cẩm y ngọc thực nuôi lớn, da trắng, lớn lên cũng xinh đẹp. Thôi Ngạn không cảm thấy hai nàng thực sự có năng lực mê hoặc hoàng tử, nhưng có thể làm tam hoàng tử trong ngắn ngủi cảm giác được mới mẻ, Thôi Bằng có lẽ có thể kiếm được rất nhiều chỗ tốt.
Nếu còn sinh hạ một đứa con cho tam hoàng tử…… Tóm lại, đối với khoa khảo nhập sĩ, Thôi Ngạn có cảm giác vô cùng có gấp gáp. Hắn hiện tại mới có thể chân chính thể hội áp lực của Trình Khanh năm đó, Trình Khanh vội vã muốn tham gia huyện thí Thái Bình năm bảy, là bởi vì tình cảnh Trình gia lúc ấy, chỉ có thể vào không thể lui.
Thôi Ngạn hiện tại cũng như vậy.
Chỉ có thể vào không thể lui!
Sau khi Thôi Bằng xử lý xong hỗn loạn ở Thôi gia, lại thấy hắn bên này còn chưa có trúng tiến sĩ, tuyệt đối sẽ…… Khi đó, chính mình sẽ phải dựa vào Trình Khanh và Chu Hằng bảo hộ không nói, Trình Khanh còn phải giúp chính mình bảo hộ cha mẹ và muội muội? Thôi Ngạn cũng muốn mặt!
Tiễn lão ngự y đi, Trình Khanh cũng cần phải đi.
Nàng hôm nay lại không trở về Nam Nghi, ngày mai Đổng Kính Thu tới cửa đón dâu, sẽ không có người cõng Trình Tuệ lên kiệu hoa!
Trình Khanh vừa đi, dược lão ngự y kê cho Thôi lão gia cũng nấu xong.
Một bộ dược uống xuống, Thôi lão gia quả nhiên thượng thổ hạ tả, Thôi thái thái dẫn người đổi giường đệm còn chưa kịp duỗi thẳng eo, Thôi lão gia lại đi ngoài.
Thôi lão gia cảm thấy mất mặt, Thôi thái thái liền tự mình hầu hạ.
Thôi lão gia trong lòng thực cảm động, quả nhiên tình nghĩa phu thê kết tóc dù có bao nhiêu tiểu thiếp cũng không thay thế được!
Nếu ông trời có thể làm hắn nhặt về một cái mệnh, hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với thê tử, sẽ không hái hoa ngắt cỏ khiến thê tử khổ sở.
Thôi lão gia đang cảm động, Thôi thái thái một bên đổi quần cho hắn, một bên bẩn thỉu hắn:
“Ngươi cái lão già không tu thân, hãy cố mà sống, ngươi hai mắt vừa nhắm, hai chân vừa giẫm coi như được giải thoát, nhưng Thôi Ngạn và Ngũ Nương đều phải giữ đạo hiếu, một đứa không tham gia thi hội sang năm được, một đứa khác cũng vô pháp gả cho Chu Hằng!”
“……!”
Thôi lão gia bị tức giận đến khí huyết cuồn cuộn, yết hầu hô hô rung động, Thôi thái thái chạy nhanh sai hạ nhân hỗ trợ dìu hắn lên, vừa mới đặt bồn sứ xuống, Thôi lão gia oa một tiếng phun ra một đống.
Cục đàm tanh hôi, Thôi thái thái ghét bỏ tránh sang bên cạnh một chút, Thôi lão gia mắng:
“…… Ta, ta còn không c.h.ế.t được!”
Thôi lão gia thở hồng hộc, Thôi thái thái lại sửng sốt.
“Lão gia, ngươi có thể nói được rồi?”
Đúng vậy, chính mình có thể nói được!
Thôi lão gia bị Thôi thái thái kích thích, lại có thể nói được.
Tuy rằng mồm miệng có hơi chút không rõ ràng, tốt xấu cũng thành câu. Thôi lão gia không rảnh lo tìm Thôi thái thái phiền toái, chính mình lại thử vài lần.
Thôi Ngạn nghe nói, lập tức lại mời lão ngự y tới.
Lão ngự y cũng không nghĩ tới hiệu quả dược của chính mình tốt như vậy.
Lão ngự y nghĩ nghĩ cũng không tham công, cho rằng vẫn là công lao của Thôi thái thái: “Thái thái có thể thường xuyên trò chuyện cùng Thôi lão gia, năng lực nói chuyện cần chậm rãi khôi phục, có người tuy rằng có thể nói, trong miệng nói ra chưa chắc là trong lòng tưởng, sẽ có một đoạn thời gian hỗn loạn.”
Thôi thái thái nhẹ nhàng đáp ứng, Thôi lão gia hừ một tiếng.
Lão ngự y lại ghim kim cho Thôi lão gia, Thôi lão gia nói tứ chi nhồn nhột, lão ngự y nói nên là phản ứng này, nếu ngân châm cắm xuống không có cảm giác, kinh lạc cả người đều ứ, Thôi lão gia liền không có trông cậy vào khang phục.
Thôi lão gia nghiêm túc nghe.
Bỗng nhiên nói được, hắn cảm thấy chính mình vẫn có thể cứu được.
Chờ một lần nữa tiễn đi lão ngự y, Thôi lão gia đuổi Thôi Ngạn và Thôi Ngũ Nương đi, chỉ để lại Thôi thái thái.
Biểu tình của Thôi thái thái không quá tự nhiên.
Thôi lão gia lắp bắp nói: “Phu nhân mắng đúng, không có lão già không tu thân như ta, Ngạn ca bọn họ cũng không cần chịu cái khổ này, nàng, nếu nàng chưa hết giận, lại mắng ta đi, đánh cũng được ——”
Thôi lão gia khi còn trẻ cực kỳ tuấn tú, nếu không Thôi thái thái cũng sẽ không liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn, còn mang theo của hồi môn gả lại đây.
Lớn lên tuấn, cũng hoa tâm.
Cưới Thôi thái thái là thật sự thích, sau khi thành thân bạc càng kiếm càng nhiều, Thôi thái thái mấy năm không có sinh dưỡng, Thôi lão thái thái liền buộc Thôi thái thái phải hiền huệ, trước nạp Vương di nương, sau lại nạp những người thiếp khác, hậu viện Thôi gia nữ nhân càng tới càng nhiều.
Ban đầu còn nói vì nối dõi tông đường, sau lại lấy cớ cũng không thèm nói tìm.
Năm trước Thôi gia lão thái thái qua đời, bà mẫu đè nặng Thôi thái thái nhiều năm đã chết, Thôi thái thái cũng không có khoan khoái bao nhiêu, bởi vì năm nay Thôi lão gia mới nạp một tiểu thiếp 17 tuổi, nếu không phải Thôi Ngạn trúng cử, Thôi lão gia còn luyến tiếc vắng vẻ tiểu thiếp 17 tuổi kia.